Thế rồi Thượng Quan Ngọc Nhi chợt thay đổi cái nhìn về Diệp Thành, có lẽ đằng sau lớp mặt nạ kia che giấu đi quá nhiều nỗi xót xa.
Phía này, Diệp Thành đã thu lại tay nhưng sắc mặt hắn lại không tốt tí nào vì huyết chú này vô cùng “ngoan cố”, không những hạn chế sức mạnh huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt, hút lấy tinh nguyên huyết mạch của cô mà còn lấy đi sức mạnh linh hồn của cô.
Điều quan trọng nhất đó là trên huyết chú kia lạc ấn mật pháp, nếu cố gắng phá giải thì rất khó bảo toàn tính mạng cho Thượng Quan Hàn Nguyệt.
Advertisement
“Ta biết trạng thái của mình hiện giờ thế nào, đạo hữu không cần phải lãng phí thời gian và sức lực đâu”, Thượng Quan Hàn Nguyệt mỉm cười, khoé miệng lại trào máu.
“Ta không tín tà mà”, Diệp Thành mỉm cười, đặt tay lên vai Thượng Quan Hàn Nguyệt sau đó một luồng sức mạnh thâm nhập vào cơ thể cô, đó là sức mạnh phong ấn.
Ngay sau đó, huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt bị phong ấn, đến cả vùng đan hải và linh hồn cũng bị phong ấn.
Như vậy mới có thể ngăn lại huyết chú đang không ngừng hút lấy huyết mạch và sức mạnh linh hồn của Thượng Quan Hàn Nguyệt, vì phong ấn vùng đan hải và linh hồn cũng như sức mạnh huyết mạch của Thượng Quan Hàn Nguyệt nên hắn mới có thời gian luyện hoá huyết chú.
Đây cũng là hành động bất đắc dĩ vì huyết chú đang không ngừng hút lấy tinh nguyên của Thượng Quan Hàn Nguyệt, nó không cho Diệp Thành thêm thời gian luyện hoá nên Thượng Quan Hàn Nguyệt sẽ biến thành phế nhân nhanh thôi.
“Cần khoảng hai ngày, cứ từ từ, không vội”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu.