“Cho nên cho dù chúng ta đoạt được Hằng Nhạc Tông thì ông ấy cũng sẽ không thừa nhận sự tồn tại của chúng ta”, Đạo Huyền Chân Nhân lên tiếng: “Thừa nhận chúng ta đồng nghĩa với thừa nhận mình sai, bảo ông ta nhận sai là điều không thể”.
“Vậy mấy vị lão tổ khác của Hằng Nhạc Tông thì sao? Hằng Nhạc lão tổ, Hằng Nhạc thượng nhân? Liệu bọn họ có thừa nhận không? Nếu bọn họ thừa nhận thì chúng ta không cần gây chiến với mấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên này”.
“So với Thông Huyền mà nói thì những vị sư thúc sư bá khác ổn hơn nhiều”, Dương Đỉnh Thiên lên tiếng: “Nếu bọn họ biết thành tựu hiện giờ của Diệp Thành thì chắc chắn sẽ nghiêng về phía chúng ta, không phải tất cả mọi người đều cố chấp không chịu thay đổi như Thông Huyền, Diệp Thành và Doãn Chí Bình ai mới là người có thể mang lại huy hoàng cho Hằng Nhạc Tông đã là chuyện rõ ràng từ lâu”.
Advertisement
“Không sai”, Đạo Huyền Chân Nhân thêm vào: “Những ngày nay mọi hành vi của Doãn Chí Bình sư thúc sư bá thật sự không biết sao? Nếu không phải Doãn Chí Bình là kí chủ với độ hoà hợp chín phần thì e rằng đã bị phế rồi”.
“Nói trắng ra thì hiện giờ Hằng Nhạc Tông chính là một đống bùn lầy”, Thiên Tông Lão Tổ than thở: “Bọn họ để Doãn Chí Bình sống và bảo vệ hắn vì Hằng Nhạc Tông hiện giờ không thể tìm được một người đấu lại được với hắn, còn sự trở lại của Diệp Thành sẽ phá vỡ thế cục này, so với Doãn Chí Bình thì Diệp Thành càng có tư cách làm thống soái của tam quân hơn”.
“Vậy thì vấn đề không phải lớn”, mọi người cười nói.
“Vậy thì bắt tay vào chuẩn bị thôi”.
Đi ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu rồi đi tới biệt uyển nơi Sở Linh ở.
Sau khi hắn đi, phía Thiên Tông Lão Tổ và Chung Giang bắt đầu hành động. Không lâu sau đó, từng mệnh lệnh được truyền xuống.