“Nói đến Cửu hoàng tử, tình hình hiện tại của ngài ấy thật sự không lạc quan”, ông lão áo tím thở dài: “Nghe nói tu vi của ngài ấy lại tụt giảm, nhà Chu Tước cũng đang từng bước thu hồi quyền lực của ngài ấy, nói cách khác ngoài cái danh Cửu hoàng tử, ngài ấy đã chẳng còn lại gì, cộng thêm việc bị mấy hoàng tử khác của nhà Chu Tước trấn áp, ngài ấy lại càng khó trở mình”.
“Ta tin một ngày nào đó chàng ấy sẽ lấy lại được vinh quang trước đây”, đôi mắt có men say của Mục Uyển Thanh loé lên vẻ kiên định.
Advertisement
“Thánh Nữ, xin hãy nghe lời này của lão phu”, ông lão áo tím chắp tay trước Mục Uyển Thanh, dũng cảm nói: “Vì Nhược Thiên Huyền Vũ đã sa sút mà nhà họ Mục đã phải đối mặt với áp lực rất lớn, chưa nói đến những hoàng tử khác, ngay cả luyện đan sư cấp bảy Khô Nhạc Chân Nhân kia cũng không phải người mà chúng ta có thể đối phó”.
“Đừng nhắc đến Khô Nhạc với ta”, Mục Uyển Thanh chợt ném bầu rượu vỡ tan, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra từ đôi mắt đẹp: “Huyền Vũ rơi vào tình cảnh hiện tại đều do ông ta mà ra, chỉ vì Huyền Vũ làm đồ nhi của ông ta bị thương mà ông ta ra tay độc ác như thế, đúng là mất mặt tiền bối”.
“Vẫn là câu nói kia, chuyện của nhà Chu Tước, Thánh nữ đừng tham gia vào thì tốt hơn”.
“Đừng nói nữa, tiếp tục tìm Thánh huyết đi”, Mục Uyển Thanh phất tay rồi xoay người bước ra ngoài.
Lại là đường phố náo nhiệt, Diệp Thành che mặt trốn ở đằng xa, nhìn chằm chằm gương thần đang lơ lửng trước cửa sòng bạc của nhà họ Mục.