“Phổ độ chúng sinh”, Diệp Thành bật cười, “ta muốn hỏi ông, thế nào là chúng sinh?”
“Có người linh thì ắt có chúng sinh”.
“Thế nào là phổ độ?”
Advertisement
“Thi triển phật phát giúp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”.
“Hay cho câu thi triển phật pháp chúng sinh thoát khỏi bể khổ”, Diệp Thành vặn cổ, “yêu cũng là linh, cô ta cũng là chúng sinh, phật pháp của ông giúp cô ta thoát khỏi bể khổ bao giờ chưa? Phổ độ mà ông nói chính là chia rẽ vô tình sao? Đây chính là từ bi của nhà phật sao? Pháp Hải, ông căn bản không biết thế nào là tình, cũng căn bản không biết thế nào lài yêu, phật vô tình thì ông có tư cách gì mà phổ độ chúng sinh?”
“Phật từ bi nhốt cô ta chính là giúp cô ta, đợi tới khi cô ta thành tâm quy y theo phật thì chính là thoát khỏi bể khổ”.
“Từ bi?”, Diệp Thành bật cười, hắn lập tức vung tay túm một tiểu tăng đang toạ thiền trong tự viện, một tay bóp cổ tiểu tăng đó rồi nhìn Pháp Hải cười, nói: “Tự phế tu vi trước mặt ta thì ta thả hắn đi”.
“Sát niệm quá lớn khó thành chính quả”.
“Sao? Không muốn dùng tu vi để đổi lấy mạng của tiểu tăng này à? Pháp Hải, lòng từ bi của ông đâu?”
“Thí chủ, bỏ gươm đao xuống thì sẽ thành phật”, trong lời nói của Pháp Hải còn mang theo phật âm vô thượng vang vọng khắp thiên địa.