“Chuẩn Hoàng đã có khả năng trảm diệt Chuẩn Thánh, nếu như đột phá tới cảnh giới Hoàng thì có khác gì có thể sánh vai với Thánh Nhân đâu”.
“Nếu vậy thì chúng ta chưa chắc đã phải đi tới tinh vực khác để lánh nạn”.
“Nếu như liên kết với các cổ tinh khác thành công thì việc tiêu diệt Minh Vương Tông cũng không phải không có khả năng”, Nguyệt Trì Huân hít vào một hơi thật sâu, “Huyền Thiên Tinh Vực hàng chục triệu năm nay bị Minh Vương Tinh hãm hại quá nhiều lần, nếu cứ để bọn chúng được đà lấn tới tiếp thì không biết còn biết bao nhiêu người phải chịu khổ”.
Advertisement
“Nói tới tứ phương, muội đã nghe nói tới Mạc Phong bao giờ chưa?”, Chu Ngạo nhìn sang Nguyệt Trì Huân.
“Đương nhiên nghe nói rồi”, Nguyệt Trì Huân mỉm cười, “đó là thần tử của Nam Thiên Tinh, tài năng hơn người, không kém gì Sất Vân Nam của nhà Sất Vân ở Xích Diệm Tinh xa xôi, bọn họ là...”
“Ta chính là Sất Vân Nam”, Nguyệt Trì Huân còn chưa nói xong thì đã bị Chu Ngạo ngắt lời.
“Huynh...huynh là Sất Vân Nam?”, Nguyệt Trì Huân sững người.
“Bất ngờ không? Chúng ta cùng chuyển kiếp tới một tinh vực”, Chu Ngạo mỉm cười mang theo nỗi bi thương, “nhà Sất Vân bị diệt môn, nhưng ta vẫn còn sống, là Diệp Thành cứu ta, diệt đi nhà họ Hoàng”.
“Xin lỗi”, Nguyệt Trì Huân nắm chặt tay Chu Ngạo, cô không ngờ mình vô tình chạm vào nỗi đau của hắn.