“Nguyệt Nhi”, không đợi Diệp Thành nói xong, bên ngoài biệt uyển vang lên giọng nói khác, ba nữ tử đi vào, và đây chính là Hoa Tư cùng hai người con gái Hạo Thiên Thi Vũ, Hạo Thiên Thi Tuyết.
Cả ba người mặt mày căng thẳng, khi nghe tin Hạo Thiên Thi Nguyệt quay về liền vội vàng tới đây như biết được lần này Hạo Thiên Thi Nguyệt xuống núi gặp nguy hiểm cỡ nào.
“Con muốn khiến ta sợ mà chết sao?”, Hoa Tư tiến lên trước trừng mắt với Hạo Thiên Thi Nguyệt.
“Chẳng phải con nhàn rỗi sao?”
“Tỷ, lần tới tỷ đừng làm vậy nữa”, Hạo Thiên Thi Vũ và Hạo Thiên Thi Tuyết lần lượt lên tiếng.
“Vị này là Tần Vũ, là Tần Vũ trên bảng xếp hạng Phong Vân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt vội chuyển chủ đề, có lẽ cô biết mấy người phía Hoa Tư sẽ hỏi nên cứ thế nói thêm mấy từ “bảng xếp hạng Phong Vân”.
“Con có thể bình an quay về đều là nhờ đạo hữu đây tương trợ”.
“Tần Vũ đạo hữu, đại ân của đạo hữu chúng tôi xin cảm tạ, sau này nếu có việc gì cần đến Hạo Thiên thế gia…”
“Ai da, mẫu thân”, Hạo Thiên Thi Nguyệt ngắt lời Hoa Tư: “Câu của mẫu thân vừa rồi phụ thân cũng nói rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm cái đã”.
“Lần tới không được lén xuống núi đâu”.
“Con biết rồi, con biết rồi.
.