Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 635: Chương 635




Nói rồi, Diệp Thành nhìn Doãn Trọng và Viên Sinh Thái cười nói: “Hai vị, nếu hai vị gật đầu, ta sẽ mặc nhận hắn đại diện cho mười tám người đánh ta”.

“Diệt ngươi mà phải cần mười tám người sao?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái bật cười lạnh lùng.

“Vậy chúng ta cứ thế định đi”, Diệp Thành cười nói: “Hắn đã đại diện cho mười tám người, nếu hắn bại thì hai gia tộc còn lại cũng bại, tới lúc đó đừng trở mặt là được”.

Nghe vậy, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái chợt nheo mắt.

“Một mình ta là đủ”, phía này, Lý Tu Minh đã đứng dậy nhìn Diệp Thành trên chiến đài cười nói: “Một tên tu sĩ xếp thứ chín mươi chín mà thôi”.

“Xin đợi đã”, Viên Sinh Thái trầm giọng, sau đó nhìn sang Bách Lí Đoan Mộc: “Đoạn Mộc, ngươi cũng lên đi”.


Nghe vậy, không chỉ Bách Lý Đoan Mộc mà đến cả Lý Tu Minh cũng phải cau mày: “Gia chủ nhà họ Viên, có phải ông đánh giá hắn quá cao rồi không? Đánh một tên xếp thứ chín mươi chín mà cần tới hai người sao?”  
“Đúng vậy, nếu như tin này đồn ra ngoài thì chúng ta sẽ bị người ta cười cho mất”, Bách Lý Đoan Mộc nói rồi không quên liếc nhìn Lý Tu Minh.

“Đề phòng bất trắc, ngươi lên chiến đài, đứng bên quan sát là được”, Viên Sinh Thái khẽ vuốt râu, ông ta cũng là một lão hồ ly, không đem mọi hi vọng đặt hết vào Lý Tu Minh, vận mệnh của nhà họ Viên không thể nào giao cho mình Lý Tu Minh được, ngộ nhỡ xảy ra vấn đề gì thì rắc rối.

“Đã vậy thì chi bằng lên cả đi”, ở bên, Trường Thiên Chân Nhân cười giễu cợt: “Hắn muốn đánh mười tám người thì cho hắn đánh”.

“Ta nói này, thương lượng xong chưa vậy?” Trên chiến đài, Diệp Thành lên giọng với vẻ khó chịu: “Sợ thua thì lên cả đi, cọ sát thôi mà”.

Câu này của hắn khiến cho mười tám người của nhà họ Viên và Âm Dương thế gia.

.


ngôn tình sủng
Lý Tu Minh đứng đầu tiên, mười bảy người còn lại đứng ở xa hơn, theo bọn họ thấy thì một mình Lý Tu Minh là đủ, bọn chúng không cần phải ra tay, hoặc có thể nói bọn chúng lên chỉ là để xem kịch.

“Tần Vũ, chúng ta cược đi”, Lý Tu Minh không ra tay luôn mà nhìn Diệp Thành mỉa mai.

“Cược cái gì, ngươi nói đi, đừng lãng phí thời gian”, Diệp Thành gãi tai.

“Nếu ngươi thua thì phải làm nô bộc cho ta cả đời, nếu chúng ta thua thì chúng ta làm nô bộc cho ngươi cả đời”, Lý Tu Minh nói rồi nhếch miệng cười để lộ ra hàm răng trắng bóc.

Lời này của hắn khiến xung quanh chợt huyên náo.

Nô bộc? Đây chẳng phải là bán thân sao? Có quá nhiều người tặc lưỡi ý muốn nói Lý Tu Minh cược lớn.

“Lý Tu Minh này cũng nham hiểm đấy”, bên dưới, mấy người phía Vi Văn Trác lần lượt lên tiếng mắng chửi.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.