Hất hết tro tàn trong tay đi, Kim Phi Dao đột nhiên vỗ tay, hối hận không kịp, nói: “Ta làm gì vậy? Lẽ ra phải giữ lại giày của nàng ta chứ, ta còn đang đi chân trần mà.” Nhưng cả người cả giày đều đã không còn, nàng có hối hận cũng vô dụng.
Kim Phi Dao than nhẹ một tiếng, Hùng Thiên Khôn vẫn còn sống, không thể cứ thế nhìn hắn bị bắt, thật sự là phiền toái. Với bộ dáng kia của hắn, khó nói sẽ bị tu sĩ Tiêu Thái giới bắt làm sủng, tu sĩ thích nam giới cũng không ít, hắn đúng là gặp nguy hiểm rồi. Vốn còn muốn nghỉ ngơi hồi phục mấy ngày, hiện tại chỉ có thể lập tức xuất phát.
Nàng lải nhải luôn mồm, lấy phi thảm ra, ngồi lên trên, cấp tốc bay theo phương hướng mà Hùng phu nhân tới. Dọc đường đi nàng đều tu luyện, chuẩn bị cho việc giải cứu Hùng Thiên Khôn. Còn tưởng rằng sẽ gặp nhiều tu sĩ đuổi bắt Hùng phu nhân nhưng lại căn bản không gặp được ai, cũng không biết Hùng phu nhân sao lại chật vật như vậy.
Trong lúc phi hành, Kim Phi Dao lại lấy ra đám túi trữ vật mà nàng kiếm được trong Dung Thiên thạch, sắp xếp những thứ dùng được, bên kia còn có rất nhiều tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh, không thể bất cẩn làm mất mạng được.
Không ít linh phù, hơn nữa lúc nàng luyện tập đã vẽ được bốn, năm trăm linh phù nhất phẩm, nhị phẩm, ngoài ra còn có hơn ba mươi tờ Ẩn Thân phù. Ẩn Thân phù là thứ quan trọng nhất trong lần cứu người này, sau này sẽ phải dựa vào nó cả.
Pháp khí pháp bảo được cho hết vào một cái túi trữ vật, khi cần sẽ ném hết ra, không đánh chết người cũng có thể quấy rầy trận tuyến của họ. Linh đan cũng phải chuẩn bị đủ, khối linh thạch trung phẩm ngũ sắc và đan dược để cùng một chỗ, lúc nào cũng có thể lấy ra bổ sung linh lực.
“Có phải ta bị ma ám không? Lại muốn đi cứu hắn, đây không phải là đi chịu chết sao?” Kim Phi Dao chuẩn bị thỏa đáng xong, tâm tình xúc động lúc trước qua đi, bắt đầu có chút hối hận.
Cưỡng chế tâm tình muốn quay đầu chạy trốn lại, nàng vác bản mặt khó coi bay tới hướng Dung Thiên thạch, dọc đường đi thả thần thức ra ngoài tìm kiếm các tu sĩ chạy trốn hoặc là tu sĩ chạy ra đuổi bắt người. Kỳ thực Kim Phi Dao hoàn toàn không biết Dung Thiên thạch ở hướng nào, chỉ bay theo hướng Hùng phu nhân trốn tới, bay hai ngày nàng mới cảm thấy có chút không đúng.
Nếu như có truy binh thì hẳn là lão yêu bà sẽ tìm cơ hội chuyển hướng chạy trốn. Hướng phía sau lưng ta hẳn là không thể, nếu là bên kia, Hùng phu nhân bay qua chính là chui đầu vào lưới. Lúc này, nàng chắc chắn là mình đã đi nhầm, nếu không thì không thể dọc đường đi ngoài cát ra vẫn là cát được, ngay một tu sĩ cũng không thấy đâu. Nghĩ vậy, Kim Phi Dao cảm thấy đau đầu. Làm sao bây giờ? Phải đi theo hướng nào?
Nàng ngồi trên phi thảm suy nghĩ hồi lâu, nhớ lại xem lúc bắt đầu tiến vào sa mạc thì Dung Thiên thạch nằm ở hướng nào, nhưng mà dọc đường đi nàng chỉ bận rộn ăn uống, căn bản không hề chú ý xem mặt trời mọc hay lặn ở hướng nào, cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ nhớ tới một chút ấn tượng, hình như Dung Thiên thạch là ở phương bắc. Nàng lại đang hướng phía đông bay đi, đúng là lạc hướng rồi, tuy không thể khẳng định chắc chắn là hướng bắc nhưng còn tốt hơn so với việc cứ phi theo hướng đông thế này.
Quay đầu phi thảm, nàng toàn lực bay về hướng bắc, chỉ hy vọng lúc nàng đuổi tới thì Hùng Thiên Khôn vẫn giữ được trong sạch, kể cả không còn trong sạch thì cũng phải còn cái mạng, không thể để nàng không công tới đó được.
Vòng vo bay tới năm ngày, thần thức Kim Phi Dao phát hiện ra không ít tu sĩ, những người đó không chút hoang mang, chậm rãi cảnh giới trong không trung, nhìn bộ dáng nhàn nhã kia thì chắc chắn là tu sĩ Tiêu Thái giới rồi, tu sĩ Nam Sơn giới lúc này còn đang chạy trối chết, làm sao có tâm tình nhàn nhã kia, xem ra đi đúng hướng rồi.
Vội vàng dán Ẩn Thân phù lên người và phi thảm, Kim Phi Dao bay lên cao, vừa lấy linh thạch hạ phẩm ra bổ sung linh lực vừa điên cuồng rót linh lực vào phi thảm, nhanh chóng bay qua đầu những tu sĩ kia. Nàng phải hành động nhanh, Ẩn Thân phù chỉ có tác dụng trong một canh giờ, nếu lại mất hiệu lực đúng chỗ có nhiều tu sĩ thì đả thảo kinh xà mất.
Dọc đường đi, Kim Phi Dao khẩn trương cầm Ẩn Thân phù, nếu bốn phía không có tu sĩ liền hiện chân thân bay một lát, chỉ cần phát hiện tu sĩ liền lập tức sử dụng Ẩn Thân phù. Tuy những tu sĩ này có sử dụng thần thức xem xét bốn phía nhưng vì tốc độ của nàng cực nhanh, khi thần thức đảo qua nàng thì cũng chỉ nghĩ là có người bay ra khỏi phạm vi thần thức chứ không nhận ra là có người bay tới chỗ bọn họ.
Có vài lần, Ẩn Thân phù mất hiệu lực đúng lúc đang bay qua đầu đám tu sĩ, khiến nàng sợ tới mức nhanh như chớp dán Ẩn Thân phù lên. Mà những tu sĩ kia cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ kém một chút là phát hiện ra nàng, lần nà cũng làm nàng sợ hãi, mồ hôi lạnh ướt sũng người.
Mỗi tờ Ẩn Thân phù chỉ dùng được một canh giờ, nếu cứ thế này thì chỉ hai ngày là sẽ hết, Kim Phi Dao bắt đầu thấy đau đầu. Tuy nhiên, nàng cũng phát hiện ra số tu sĩ gặp từ trước tới giờ còn là ít, toàn bộ đều là di chuyển xung quanh, lúc này thì số tu sĩ Tiêu Thái giới ngày càng nhiều, đôi khi cũng có tu sĩ bay trở về, Kim Phi Dao cẩn thận đánh giá bọn họ, những tu sĩ này không có dấu hiệu nào giống nhau, trang phục cũng đủ loại, không có dấu hiệu thống nhất thân phận.
Nàng lớn mật đoán rằng những người này chính là tu sĩ các phái của Tiêu Thái giới, chỉ tạm thời thống nhất cho nên cũng không có dụng cụ chuyên phân biệt thân phận. Nói vậy thì bọn họ cũng tin tưởng không có tu sĩ Nam Sơn giới nào dám nghênh ngang chạy tới vào giờ phút này. Kim Phi Dao quyết định tìm cơ hộ hiện thân, sau đó cũng bay tới như thế.
Cứ như vậy, Kim Phi Dao nhân lúc Ẩn Thân phù vừa mất đi hiệu lực, giảm tốc độ, hạ độ cao. Sau đó nàng dùng dịch dung thuật biến thành một bộ dáng khác, giả bộ mỏi mệt ngồi trên phi thảm, lấy cái ô hoa ra che nắng, bay không nhanh không chậm.
Trên đường nàng cũng gặp vài tên tu sĩ Tiêu Thái giới, đối phương chỉ vừa nhìn đến nàng là Kim Phi Dao liền chống ô hoa, gật đầu mỉm cười với họ, bộ dáng như quen thuộc lắm. Thấy nàng thần thái tự nhiên, vẻ mặt còn mang mỏi mệt, những người đó đều cho rằng nàng là người vừa đi đuổi bắt tu sĩ Nam Sơn giới trở về, cũng không hỏi nhiều.
Bay như vậy một hồi, thần thức quét qua người Kim Phi Dao ngày càng nhiều, có lẽ sắp tiếp cận Dung Thiên thạch. Mà Kim Phi Dao cũng cảm thấy áp lực quá lớn, rất muốn lấy Ẩn Thân phù ra để tàng hình, nhưng hiện tại bốn phía đều có tu sĩ, dùng Ẩn Thân phù ngược lại càng thêm dễ thấy.
Đúng lúc này, phía sau có một người ngự khí bay tới, trên người còn có vết thương bay lướt qua nàng. Kim Phi Dao thấy thế vội gọi hắn lại, “Sư huynh, nhìn ngươi có vẻ bị thương nặng nha, phi hành pháp bảo của tiểu muội khá lớn, có thể chở ngươi một đoạn, ngươi cũng thuận tiện nghỉ ngơi một lát.”
Người nọ ngừng lại, đánh giá Kim Phi Dao cẩn thận, thấy nàng tươi cười, vẻ mặt tự nhiên, không hề giống người xấu, hơn nữa tu vi mới Trúc Cơ sơ kỳ, tính nguy hiểm quá nhỏ. Nghĩ tới việc bản thân vừa mới truy kích một người, linh lực tiêu hao khá lớn, có chuyện tốt thế này thì chiếm chút tiện nghi cũng được. Vì thế, hắn khách khí nói; “Vậy đa tạ sư muội, ta phải đi về giao nhiệm vụ, phiền toái ngươi một lát vậy.”
“Sư huynh không cần khách khí, chúng ta đều là người Tiêu Thái giới, nên giúp đỡ lẫn nhau, sư huynh mời lên.” Kim Phi Dao đứng dậy nhường chỗ, nhiệt tình chào đón hắn.
Tu sĩ kia ngồi lên phi thảm, khách khí nói với Kim Phi Dao: “Tại hạ Triệu An của Vô Không môn, không biết sư muội sư thừa nơi nào?”
Kim Phi Dao ngượng ngùng cười cười, “Ta là Kim Tiểu Dao của Mộc Tiên môn, môn phái nằm trên núi Mộc Tiên, nên mới lấy tên núi làm danh.”
“Mộc Tiên môn?” Triệu An cúi đầu nghĩ, hắn hoàn toàn không có ấn tượng với Mộc Tiên môn này, hơn nữa Mộc Tiên sơn lại ở đâu?
“Triệu sư huynh không biết cũng không có gì lạ, phái ta đệ tử thưa thớt, tu sĩ Trúc Cơ chỉ có hai người. Sư huynh ta là chưởng môn, chưởng quản môn phái, cho nên lần này chỉ có một mình ta tới.” Kim Phi Dao có chút xấu hổ giải thích.
“À, chưởng môn là tu sĩ Trúc Cơ à, vậy thì thật là làm khó dễ ngươi rồi.” Triệu An bừng tỉnh đại ngộ, ngay cả chưởng môn cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ, loại môn phái này nhỏ bé đến đáng thương. Nghe nói có không ít môn phái nhỏ vì phần lợi ích có được sau lần hành động này mà cử người tới, nói vậy thì nữ tu sĩ kia chính là loại này.
“Ta đến từ nơi xa xôi hẻo lánh, mong rằng Triệu sư huynh có thể chiếu cố nhiều hơn.” Kim Phi Dao đỏ mặt, nói nhỏ.
Tu sĩ của những môn phái nhỏ đều như vậy, chỉ cần gặp được tu sĩ có tu vi cao liền lập tức muốn lập quan hệ. Triệu An thấy nhưng không thể trách, gật đầu lấy lệ: “Được, được.”
Nghe hắn nói như vậy, Kim Phi Dao liền thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ nhìn hắn. Nhìn bộ dáng như muốn làm thân của nàng, Triệu An vội vàng nói: “Kim đạo hữu, ta muốn khôi phục chút linh lực, phiền ngươi để ý bốn phía, nếu phát hiện tu sĩ Nam Sơn giới thì hãy lập tức phát tín hiệu.”
“Được, Triệu sư huynh cứ yên tâm, ta sẽ cảnh giác.” Kim Phi Dao dùng sức gật đầu, lên tiếng đáp ứng.
Dứt lời, Triệu An lấy một viên bổ linh đan ra ăn, ngồi trên phi thảm khôi phục linh lực. Kim Phi Dao ngồi ở phía trước hắn, trên mặt toát ra nụ cười xán lạn.
Vô Không môn tựa hồ rất có danh tiếng ở Tiêu Thái giới, Triệu An ngồi trên phi thảm, tùy ý để Kim Phi Dao đưa hắn bay đi. Trên đường có gặp phải tu sĩ thì chỉ cần họ nhìn thấy Triệu An là sẽ không tới quấy rầy hay hỏi han gì, trực tiếp để bọn họ bay qua, ngay cả liếc mắt một cái cũng không có. Kim Phi Dao lặng lẽ xem xét hắn, nói vậy Vô Không môn cũng giống như Hư Thanh các, trang phục trên người có thể làm cho tu sĩ Tiêu Thái giới nhận ra.
Thật là may, nhặt được bùa hộ mệnh, Kim Phi Dao nheo mắt lại cười rộ lên, an tâm đưa hắn tiếp tục bay, còn thuận tiện tăng tốc. Không bao lâu sau, nàng thấy được Dung Thiên thạch xa xa, nằm giữa khoảng trăm tên tu sĩ Trúc Cơ.
Chiến đấu đã kết thúc, bốn phía đầy rẫy các loại phi hành pháp bảo hỏng, mà trên Dung Thiên thạch, Kim Phi Dao nhìn thấy có rất nhiều tu sĩ ngồi xếp bằng ở trong cấm chế, bốn phía có tu sĩ cảnh giới, chắc đó chính là những tu sĩ Nam Sơn giới bị nhốt.