Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 114: Vô danh thủy thành



Tình huống này rất không bình thường. Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, lấy linh lực bao bàn tay lại, sau đó thò ra khỏi minh quang bong bóng. Ngón tay vừa mới vươn ra ngoài đã đụng phải thứ nước kia, sờ vào thật dai, hơn nữa lại dày đặc, tựa như là nhựa cây khô vậy.

“Trên đời lại có loại nước này, nếu không phải ta có minh quang bong bóng bổ sung không khí thì không thể bơi qua thủy đạo dẻo đặc này được.” Kim Phi Dao thu ngón tay lại, phiền não nói.

Sau đó nàng lại lầm bầm lầu bầu: “Nước dẻo đặc như vậy, chỉ trông vào linh lực đẩy minh quang bong bóng thì chắc chắn là rất chậm.” Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn về phía Mập Mạp.

Mập Mạp cả kinh, trợn mắt nhìn lại nàng.

“Được rồi, ta cũng không bắt ngươi ra ngoài, chỉ liếc nhìn ngươi một cái, có cần phải bị dọa thành như vậy sao?” Kim Phi Dao cười khổ, ta cũng không phải người xấu, sao lại có phản ứng đó?

Kim Phi Dao lại ngồi xếp bằng xuống, đừng nói chỉ là nước dẻo đặc, kể cả có là băng đạo thì vẫn không thể ngăn được nàng. Nàng tập trung hắc ti ở phía trước minh quang bong bóng, tuy tầm nhìn có bị chặn bớt nhưng tốc độ di chuyển lại nhanh hơn, từ tốc độ của ốc sên tăng lên tốc độ của người đi bộ.

“Chẳng lẽ ông trời ghen tị ta có một giới tử linh thạch cho nên mới ép buộc ta như vậy, làm ta tiêu hết linh thạch sao? Còn lâu nha, lúc này ta đâu cần dùng linh thạch bổ linh lực, đằng nào cũng không có yêu thú, ta cứ chậm rãi mà đi.” Lần trước vì sử dụng quá nhiều linh thạch mà toàn thân đau đớn hơn một tháng, Kim Phi Dao vẫn còn nhớ cảm giác đó nhất thanh nhị sở. Loại tư vị này nàng không muốn nếm trải lần hai.

Thủy đạo khó đi, Kim Phi Dao cũng không gấp, nàng và Mập Mạp thay phiên nhau tiến vào Cảnh Thiên huyễn bồn ăn uống nghỉ ngơi. Lúc Mập Mạp đi vào thì minh quang bong bóng còn có thể tiếp tục đi tới trong làn nước nhựa cây này, còn khi Kim Phi Dao vào Cảnh Thiên huyễn bồn thì minh quang bong bóng liền mất linh lực thúc giục, chỉ có thể đứng tại chỗ.

Nhưng chỉ vài tháng sau, Kim Phi Dao đều là vội vàng đi vào rồi vội vàng đi ra. Nguyên nhân rất đơn giản, đồ ăn không còn nhiều, hiện tai chỉ có một ít hoa quả khô, hơn nữa nước cũng không còn dư dả. Nàng có thể ích cốc nhưng Mập Mạp và Đại Nữu thì không thể, lại càng không nói tới Niệm Khê yếu đuối. Cuối cùng nàng không vào Cảnh Thiên huyễn bồn nữa, nhường hết thức ăn nước uống lại cho chúng nó.

Trước khi đến đây nàng đã có chuẩn bị, nghiên cứu kỹ bản đồ, tính toán là chỉ cần hai, ba tháng là có thể đi hết thủy đạo. Nhưng thủy đạo đặc quánh này lại nằm ngoài dự đoán của nàng, với tốc độ như vậy thì không nhanh hơn lúc nàng đi bộ trên đất bao nhiêu.

Hiện tại nàng đã đi trong thủy đạo dẻo này một năm rồi. Có đôi khi nàng phải hoài nghi liệu sau khi ra ngoài có bị ánh mắt trời đâm mù mắt hay không. Từ từ di chuyển, tới khi nào mới tới đầu kia thủy đạo?

Hm nay lại là một ngày tịch mịch nhàm chán nữa, Kim Phi Dao nhàn rỗi tựa vào minh quang bong bóng, chậm rãi thúc giục nó đi về phía trước. Đột nhiên, Kim Phi Dao cảm thấy tốc độ minh quang bong bóng nhanh hơn, còn tưởng rằng mình hoa mắt, liền ngồi dậy thả thần thức ra ngoài, nàng phát hiện ra tốc độ thật sự tăng lên.

“Ha, rốt cục cũng đi qua nơi dẻo đặc đáng ghét kia.” Kim Phi Dao vươn tay ra ngoài minh quang bong bóng, nước bên ngoài không biết đã khôi phục lại như cũ, tuy vẫn yên lặng bất động như cũ nhưng đã không còn đặc quánh, ảnh hưởng đến tốc độ nữa.

Tâm tình hiện tại của Kim Phi Dao giống như là đã một năm chưa được ăn thịt, đột nhiên trước mắt hiện lên một bàn sơn hào hải vị vậy. Nàng toàn lực tập trung linh lực vào minh quang bong bóng, minh quang bong bóng nhanh chóng tiến về phía trước, khuấy động làn nước tĩnh.

Dưới sự thúc giục toàn lực, chỉ cần gần mười ngày là Kim Phi Dao đã vọt tới chỗ xuất khẩu của thủy đạo. Tuy chưa thấy được xuất khẩu nhưng vì đã có dòng nước giống như ở chỗ lối vào phía thành Lạc Tiên nên nàng nhận ra. Rốt cục cũng có thể rời khỏi nơi này, Kim Phi Dao cơ hồ lệ rơi đầy mặt.

Lúc này Mập Mạp đã trở về Cảnh Thiên huyễn bồn, nó cũng cảm thấy những ngày tháng thong thả chậm rãi này quá khó chịu, còn không bằng trở vào Cảnh Thiên huyễn bồn với Đại Nữu, thế nên mặc cho Kim Phi Dao mắng nó thế nào nó cũng không chịu đi ra, chỉ thi thoảng Đại Nữu mới ra bồi nàng một chút.

Giờ đã sắp đến xuất khẩu, Kim Phi Dao cũng chẳng còn muốn gọi Mập Mạp nữa, bản thân cao hứng phấn chấn trôi theo dòng nước. Rốt cục đi tới xuất khẩu, đó là một khe hở chỉ rộng chừng một chưởng, nhìn ra ngoài qua khe hở, nàng thấy được ánh mặt trời chiếu vào nước, lóng lánh xinh đẹp.

Vươn hai tay, Kim Phi Dao dùng sức đẩy, lớp nham thạch chặn đường phía trước liền bị sập, lộ ra một cái đại động đủ chứa minh quang bong bóng. Nàng tràn đầy vui sướng bơi lên trên mặt nước.

“Rào rào…” Kim Phi Dao thu hồi minh quang bong bóng, nổi lên mặt nước xa lạ. Lộ đầu ra khỏi nước, nàng dành một chút thời gian để thích ứng với ánh mặt trời đã hơn một năm không thấy, sau đó mới nhìn ra bốn phía, sau đó thì chấn kinh, rốt cục là thông tới nơi nào vậy?

Kim Phi Dao không trực tiếp dùng linh lực nổi trên mặt nước mà chỉ lộ ra cái đầu, đó là vì bốn phía, nơi nơi đều là người và thuyền, nếu như nàng nổi lên thì sẽ rất dễ thấy.

Nơi nàng nổi lên là một cái hồ lớn, nước hồ xanh biếc, cá tung tăng bơi lội. Hồ lớn thế nào thì Kim Phi Dao không biết, chỉ biết là phóng mắt nhìn thì trong tầm mắt đã có ít nhất mười mấy hòn đảo lớn nhỏ khác nhau. Trên đảo có ban công lầu các, gần đảo có cá loại cầu gỗ, cầu đá hoặc thủy đài nối với nhau.

Trên mặt hồ có rất nhiều thuyền đủ kích cỡ đi qua những đóa tử liên, thi thoảng còn có tu sĩ tiêu sái bay qua mặt hồ, mũi chân nhẹ nhàng điểm lên những đóa tử liên nổi trên nước, sau đó phi thân lên thuyền hoặc lên bờ. Cũng có vài tu sĩ ngự khí phi hành trong không trung, thoạt nhìn tựa hồ không có cấm chế, toàn bộ thành thị chính là một đảo thành trên hồ.

Tình cảnh này khác xa với một thành thị không người trong tưởng tượng của Kim Phi Dao. Nàng lặng lẽ chìm xuống nước, bơi tới hòn đảo gần nhất, muốn lên bờ ở đó. Một con cá vàng lớn hơn cả nàng tao nhã bơi qua bên người nàng, trên đầu nó còn treo một cái đèn nhỏ đang phát ra ánh sáng nhu hòa.

“Cá vàng to quá!” Con cá này thật sự quá đẹp, Kim Phi Dao cảm thán, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mười con cá vàng như thế nữa đang lôi kéo cái gì đó trên mặt nước. Nhìn từ dưới lên thì có vẻ như là một cái thuyền nhỏ.

“Cá vàng kéo thuyền…”

Kim Phi Dao nghẹn lời, thành trấn này thật nhiều thứ hay ho nàng chưa từng gặp, cảm giác thật mới mẻ. Tuy nhiên, giờ phải lên bờ cái đã, sau đó mới từ từ hỏi thăm xem bản thân đã tới nơi nào rồi.

Trên mỗi đảo đều có bến tàu nhỏ, Kim Phi Dao không lên từ trên bến mà tới một nơi hẻo lánh. Tìm được một nơi không người, nàng lên bờ, dùng hỏa viêm thuật hong khô quần áo trên người, sửa sang lại một chút rồi mới đi ra.

Đây là một hòn đảo rất nhỏ, chỉ có gần mười hộ gia đình, bên ngoài mỗi nhà có hàng rào bằng trúc hoặc gỗ, trong sân nhà phơi cá khô và quần áo. Nàng đi ven đảo, thi thoảng lại có một bầy vịt chui ra từ bụi cây bên bờ, lạch bạch xuống nước. Cũng có cả gà mái dẫn theo đàn con tìm sâu trong lùm cây, thấy Kim Phi Dao xuất hiện thì cảnh giác gọi đàn con vào dưới cánh.

Trên đảo thật yên tĩnh, một người cũng không thấy, chỉ có tiếng kêu của gà và vịt. Ngẩng đầu nhìn lên trời, Kim Phi Dao tính ra lúc này hẳn là giữa trưa, sau khi ăn xong thì chắc là mọi người đi nghỉ ngơi rồi.

“Tỷ tỷ, tỷ là tiên sư sao?” Đột nhiên, phía sau nàng vang lên một thanh âm non nớt.

“Hả?” Kim Phi Dao nhìn lại, một tiểu nam hài tầm bốn, năm tuổi chui ra từ lùm cây, trong tay còn cầm một quả trứng gà. Nó ngẩng đầu, ánh mắt sáng long lanh nhìn Kim Phi Dao.

Thật quá khéo, đang định tìm ai đó hỏi thăm một chút tình hình ở đây liền có người xuất hiện. Nhìn tiểu hài tử trước mặt, Kim Phi Dao nhướng mày, ngồi xổm xuống, cười nói: “Đúng vậy, ta là tiên sư, có chuyện gì không?”

Tiểu nam hài ngượng ngùng cười cười: “Mẹ ta bảo nếu nhìn thấy tiên sư thì phải lễ phép, nếu không sẽ bị trách tội.”

“Ngươi rất lễ phép, tiên sư hỏi ngươi mấy chuyện được không? Ngươi trả lời tốt thì ta sẽ cho ngươi viên linh thạch này.” Kim Phi Dao lấy một viên linh thạch ra, giơ giơ trước mặt tiểu nam hài, cười tủm tỉm nói.

Nàng tin tưởng, ở một nơi có thể nhận ra người tu tiên thì linh thạch khẳng định là tiền tệ thông dụng, dùng thứ này để đền đáp là tốt nhất. Quả nhiên, tiểu nam hài nhìn thấy linh thạch thì hai mắt sáng lên, nhưng có chút lo lắng nói: “Mẹ ta bảo không được tùy tiện cầm đồ của người khác.”

“Đây không phải là tùy tiện cầm, đây là thù lao vì ngươi đã giúp ta.” Kim Phi Dao cười.

Tiểu nam hài kinh ngạc nói: “Tiên sư có chuyện gì cần ta giúp sao?”

“Nói ra thì ngươi đừng cười ta, trí nhớ của ta không tốt, không nhớ ra được nhiều thứ.” Kim Phi Dao thấp giọng nói.

“A, đây là bệnh, phải chữa đó.” Tiểu nam hài nghe xong thì đồng tình nhìn nàng, gật gật đầu, nghiêm túc đáp.

Kim Phi Dao sửng sốt, rồi bịt mặt cười rộ lên, dọa cho tiểu nam hài sợ đến mức đứng yên không dám động. Đợi cười đủ, nàng mới thả linh thạch vào tay tiểu nam hài, sau đó hỏi: “Vậy tiểu đệ đệ, ngươi có thể cho ta biết đây là đâu không?”

“Đây là Phong Ngư đảo.” Tiểu nam hài cất linh thạch vào túi, coi như bảo bối, không lưỡng lự trả lời.

“Phong Ngư đảo? Là cái tiểu đảo này hả? Ta muốn biết đây là thành trấn gì, chung quanh còn có đảo khác không?” Kim Phi Dao lại hỏi.

Tiểu nam hài gật đầu, lại chỉ vào mấy hòn đảo xung quanh, nói: “Bên kia là Ly đảo, trên đó có Lý gia tiên sư. Bên kia, nơi có nhiều phòng ở là Thị Phường đảo, bình thường chúng ta bán cá hay mua đồ đều tới đó. Còn hòn đảo có hình hồ lô kia tên là Hồ Lô đảo, trên đó có không ít ngư dân. Còn có bên kia…”

“Từ từ, vậy hòn đảo lớn nhất ở đâu? Tên là gì?” Kim Phi Dao nghe đến hoa mắt, dường như đứa tre này cũng không biết nơi này tên gọi chung là gì, chỉ biết những hòn đảo kia tên gì.

“Đảo lớn nhất…” Tiểu nam hài đăm chiêu suy nghĩ, có chút không khẳng định nói: “Có một hòn đảo rất lớn, trên đó có rất nhiều tiên sư, gọi là gì nhỉ, ta nhớ nương đã từng nói, đúng rồi, tên là Thượng Tiên đảo, ở bên kia kìa.”

Nhìn theo ngón tay hắn chỉ, Kim Phi Dao nhìn thấy một đám tiểu đảo, xem ra đứng ở đây không nhìn thấy Thượng Tiên đảo.

“Cám ơn ngươi, thật sự là ngươi đã giúp ta một đại ân, ta đi trước đây.” Hỏi xong, Kim Phi Dao sờ sờ đầu hắn, nói cảm ơn, sau đó lấy phi thảm ra, ngồi lên trên đó rời khỏi đảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.