Ba ngời Phan Dịch đi
tới trước lò luyện đan, huynh muội Phan Trác Hoa dựa theo sự phân phó
của Phan Dịch, bắt tay đặt ở chỗ đan lô lồi ra, nhưng lò luyện đan lại
hơi cao, hai người phải vớn lên nên không dùng lực được. Bọn họ đành
phải bê mấy tảng đá tới kê dưới chân, lúc này mới cao hơn lò luyện đan
một chút.
Sau dó ba người đồng thời phát lực, chậm rãi rót linh lực vào nắp đan lô, nắp đan lô bắt đầu lỏng ra, ba người lại chậm rãi đẩy.
Kim Phi Dao đứng một bên nhìn, cũng không lập tức tiến lên, ai biết bên trong có bay ra yêu thú hay không.
Tiếng sàn sạt vang lên một lúc, nắp lò luyện đan đã bị đẩy ra một kẽ hở, đúng lúc này, một đường bạch quang lao ra khỏi đan lô, phá không mà đi.
“Linh đan chạy.” Phan Dịch hét lớn một tiếng, nói vậy là hắn đã sớm biết bên
trong có linh đan, lại không nghĩ rằng thứ này có linh tính, có thể tự
bỏ chạy.
Kim Phi Dao vừa nghe thấy liền phi thân bay lên, một cái bình lưu ly dùng đựng Trúc Cơ đan liền văng ra, muốn dùng nó để bắt
viên đan dược có linh tính kia. Mà đúng lúc này, cạnh đó xuất hiện một
đường tàn ảnh, viên đan dược trong không trung liền biến mất.
Mọi người nhìn theo tàn ảnh về đúng chỗ Mập Mạp đang đứng, thấy miệng nó chép một cái, có cái gì đó đã bị nó ăn.
“A” Phan Dịch đau lòng muốn chết, viên đan dược kia là Ngũ Hành Hỗn Nguyên
đan, có thể đề cao khả năng Kết Đan, là đan dược lục phẩm. Hắn vốn tính
tự mình lấy Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan cho nên không nói với Kim Phi Dao
trước đó. Hiện tại thì hay rồi, để một con ếch béo ăn mất.
Tâm
tình hắn lúc này rất xấu, rất muốn mổ phanh bụng Mập Mạp ra đòi lại Ngũ
Hành Hỗn Nguyên đan, nhưng Kim Phi Dao lại đang đứng một bên nhìn hắn,
hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi nhẫn nhịn.
Thoạt nhìn hình
như là linh đan quý, Kim Phi Dao hâm mộ nhìn Mập Mạp, nói: “Ngươi đúng
là… thứ này là của người khác, ngươi mau nhổ ra. Ngươi muốn ăn thì lúc
về ta sẽ nướng thịt cho ngươi ăn.”
Bên ngoài thì nói như vậy
nhưng nàng lại ngấm ngầm truyền âm cho Mập Mạp, “Mau nuốt nó đi, ta giúp bọn chúng thanh lý hai người, thu chút phí dụng cũng không có gì. Đúng
rồi, ngươi không được ăn thật đâu đấy, sau khi về thì nhổ ra cho ta, ta
biết ngươi có kỹ thuật đó.”
Mập Mạp liếc nàng một cái, thứ này
vừa nhìn đã biết là thứ tốt, ngốc tử mới nhổ ra cho nàng. Không cần biết nàng định dùng nó làm gì, dù sao nó cũng đã ăn rồi.
“Phan đạo
hữu, linh đan kia đã bị nó ăn rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Dựa vào đặc tính của linh đan thì đều vừa vào miệng đã hóa linh lực, nhổ ra cũng
chỉ là cặn bã thôi. Tuy nhiên, đây là đan dược gì mà lại có linh tính
vậy?” Kim Phi Dao khó xử nhìn về phía Phan Dịch.
Phan Dịch khổ
không nói nên lời, đè nén phẫn nộ trong lòng, biểu cảm bình tĩnh nói:
“Ăn thì cứ ăn đi, đó là Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan lục phẩm.”
“Lục
phẩm? Trân quý vậy sao? Mập Mạp ngươi thật may mắn. Phan đạo hữu quả
nhiên không hổ là người của đại gia tộc, thật rộng lượng, rất có phong
phạm tộc trưởng. Nói vậy không lâu nữa Phan đạo hữu sẽ làm tộc trưởng
Phan gia rồi.” Kim Phi Dao mở miệng liền cắt đường lui của hắn, như vậy
thì lát nữa muốn bớt thù lao của nàng cũng không được.
“Kim đạo
hữu, chúng ta vẫn nên làm chính sự đi, dưỡng thần mộc còn chưa lấy ra
mà.” Phan Dịch tức giận đến bầm gan, tuy vẻ ngoài bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra sự khó chịu của hắn.
Kim Phi Dao cũng hơi ngượng ngùng khi
Mập Mạp ăn mất viên linh đan quý giá đó, đương nhiên, nếu là nàng ăn thì chắc chắn nàng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng, dù sao người xuất lực
nhiều nhất chính là nàng.
“Được rồi, các ngươi đẩy nắp ra thêm
chút nữa, ta tới lấy dưỡng thần mộc.” Kim Phi Dao cười ha ha, quay trở
lại nhìn chằm chằm đan lô, muốn xem xem có còn bảo vật nào bay ra nữa
không.
Ba người Phan Dịch lại bắt đầu dùng sức đẩy nắp đan lô,
lúc này không có cái gì bay ra, nhưng khi nắp bị đẩy ra thì nhiệt khí
bên trong vọt ra. May mà nhiệt độ không quá cao, nếu không bọn Phan Di
An không thể chịu nổi.
Lúc này nắp đan lô đã bị đẩy ra một nửa,
bọn Phan Dịch đã tiêu phí rất nhiều linh lực, chỉ có thể lớn tiếng hô:
“Kim đạo hữu, mau lấy dưỡng thần mộc ra, chúng ta không đẩy được nữa.”
“Thực sự nặng vậy sao? Trông các ngươi thật cực nhọc a.” Kim Phi Dao rất nghi hoặc, không phải chỉ là cái nắp lò sao, vậy mà lại tốn nhiều linh lực
như vậy.
Nàng đi tới trước lò luyện đan, nhìn ba người mặt trướng đỏ bừng, tựa hồ đã lấy hết sức bình sinh rồi. Nàng thuận tiện giơ tay
đẩy lò luyện đan một cái, a, quả nhiên là nặng, nhưng cũng không nặng
đến mức đó mà.
Thấy Kim Phi Dao cũng đến đẩy nắp lò luyện đan,
Phan Dịch gấp gáp thúc giục: “Kim đạo hữu, ngươi mau lên, chúng ta sắp
không giữ được rồi, chỉ cần buông lỏng một chút là nắp lò sẽ trở về chỗ
cũ ngay.”
“Thật là phiền toái.” Kim Phi Dao phun linh lực ra tay, vỗ một cái lên nắp lò luyện đan.
Bốp một tiếng, nắp lò luyện đan liền bay vọt ra ngoài, đụng trúng vách nham thạch trên đảo. Lại một tiếng nổ vang lên, nắp lò cắm sâu vào trong
nham thạch, không chút sứt mẻ.
Nhìn ba người nhà Phan Dịch trợn
mắt há mồm nhìn nắp lò trong nham thạch, Kim Phi Dao bất mãn nói: “Đã
bảo để ta tới rồi mà các ngươi không nghe, cứ đòi tự làm. Khí lực của
các ngươi quá nhỏ, phải ăn nhiều cơm vào, như vậy thì thân thể mới cường tráng được. Chỉ bằng vào chút khí lực này của các ngươi, nếu đúng lúc
ta lấy dưỡng thần mộc mà các ngươi không trụ được, nắp lò sập vào tay ta thì phải làm sao?”
“Để ta xem xem dưỡng thần mộc này rốt cục là
cái gì.” Thấy ba người vẫn ngốc nghếch đứng ở kia, Kim Phi Dao tới gần
lò luyện đan, tìm tòi bên trong. Vừa nhìn đã thấy một người gỗ nhỏ chừng hai gang tay đang lẳng lặng nằm trong đó, nàng đưa tay hư không một
trảo, người gỗ đã bị hút vào tay.
Kim Phi Dao nhìn tiểu mộc nhân
trong tay, mộc nhân được chế tác vô cùng đơn giản, tay nghề thoạt nhìn
rất thô sơ, không biết là dùng linh mộc gì mà có linh khí rất nồng đậm
vây quanh. Trên người mộc nhân còn vẽ pháp chú đồ án, đây cũng là chỗ
duy nhất khác với bình thường.
“Phan đạo hữu, dưỡng thần mộc mà ngươi nói chính là cái này hả?” Kim Phi Dao cầm tiểu mộc nhân, đứng lên đưa cho Phan Dịch xem.
Tiếng nói vừa dứt, tiểu mộc nhân trên tay đột nhiên phóng ra ánh sáng vàng,
một đường hoàng quang lao ra ngoài dự đoán của mọi người, đánh tới mi
tâm Kim Phi Dao. Khoảng cách quá gần nên Kim Phi Dao không kịp tránh,
hoàng quang lập tức nhập vào mi tâm nàng.
Thân mình Kim Phi Dao hơi nghiêng, tiểu mộc nhân trong tay rơi xuống đất, cả người cứ thế đứng dại ra.
“Tổ phụ, Kim đạo hữu bị sao vậy?” Phan Di An giật mình nhìn Kim Phi Dao, vội vàng hỏi Phan Dịch.
Phan Dịch cười cười, “Không sao, không sao, đây là đang đoạt xá thôi.”
“Đoạt xá? Tổ phụ, vậy là sao?” Phan Trác Hoa cũng mờ mịt, đoạt xá thì hắn biết, nhưng hắn không biết đây là ai đang đoạt xá.
“Đương nhiên là tổ tiên chúng ta đang đoạt xá, chỉ cần tổ tiên đoạt xá thành
công, không cần vài thập niên thì vị trí tộc trưởng sẽ lại rơi vào tay
chúng ta.” Phan Dịch đắc ý cười ha ha.
Tiếng cười chưa dứt, một
thứ màu trắng đã bay lại, nện lên mặt hắn, một mùi hương thơm ngọt liền
phiêu tán, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của Phan Dịch.
Mập Mạp
nuốt Ngũ Hành Hỗn Nguyên đan, đang vui vẻ tìm một chỗ để nghỉ ngơi thì
thấy Kim Phi Dao đột nhiên dại ra bất động. Sau đó lại nghe thấy ba
người đắc ý vênh váo nói đoạt xá gì đó, nó thân là linh thú tự nhận có
trí tuệ tràn ngập, làm sao có thể không biết đó là ý gì.
Nếu Kim Phi Dao bị đoạt xá thì nó phải làm sao? Nó phi thân lên, quăng nọc độc của mình lên mặt Phan Dịch.
Uy lực của nọc độc này đã hiển hiện uy lực lúc ở trong Dung Thiên thạch,
mặt Phan Dịch lập tức bốc lên khói trắng, huyết nhục mơ hồ, vô cùng thê
thảm.
“Nhanh xử lý nó.” Phan Dịch đau đớn quát lên, trước mắt hắn tối đen một mảnh, có khả năng hai mắt đã bị mù.
Phan Trác Hoa và Phan Di An thấy thảm trạng của tổ phụ thì rùng mình, vẫn
còn chưa hiểu đoạt xá thế nào thì tổ phụ đã biến thành bộ dáng kinh
khủng này. Mập Mạp cũng không để cho bọn họ kịp do dự, nó vọt tới muốn
xử lý ba người này.
Bên ngoài đánh nhau tóe lửa, Kim Phi Dao lúc
này lại lấy hình thái nguyên thần là một quang đoàn màu lam, lẳng lặng
đứng trong thức hải. Đối diện nàng có một đoàn nguyên thần màu vàng, thể tích lớn gấp hai lần nàng.
Kim Phi Dao thở dài, nói với nguyên
thần màu vàng đối diện: “Lão lừa đảo Phan Nguyên nhà ngươi, hóa ra ngươi không chết trong thủy đạo kia mà lại giấu nguyên thần trong tiểu mộc
nhân, lừa gạt ta tới là muốn đoạt xá sao?”
Nguyên thần Phan
Nguyên ở đối diện trầm mặc một hồi, đột nhiên mở miệng nói: “Đúng là ta
chết trong thủy đạo kia, còn đây là phân thân nguyên thần của ta, chuẩn
bị riêng để đoạt xá.”
“Ngươi thật âm hiểm. Ta đã giúp ngươi như
vậy mà ngươi lại muốn đoạt xá ta. Ta còn tưởng rằng tu sĩ nơi này đều
thật là hồn nhiên, xem ra còn tệ hơn cả chúng ta, bề ngoài tốt đẹp mà
bên trong âm độc.” Kim Phi Dao khó chịu nói.
“Đây chính là bước
chuẩn bị phòng ngừa bất trắc trước kia của ta, đoạt xá ngươi thì ta cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ. Hơn nữa, ai nói với ngươi là tu sĩ nơi này đều là người tốt? Chỉ có những người ở trong gia tộc không xuất môn nên mới ngốc chút thôi. Nơi này có người Ma tộc hung tàn, nếu không biết suy
nghĩ thì sao có thể sống được.” Phan Nguyên phản bác.
Nguyên thần của Kim Phi Dao quá nhỏ so với hắn, hắn tự tin rằng nguyên thần phân ra từ thân thể Nguyên Anh của mình nhất định có thể cắn nuốt nàng, sau đó
cướp lấy thân thể nàng. Vô nghĩa hai ba câu với nàng làm hắn cảm thấy
xem như là có chút giao đãi cho nàng.
“Ta thấy ngươi muốn đoạt xá cũng phải chọn tu sĩ có tu vi cao một chút, hoặc là nam nhân nha. Một
lão nhân như ngươi lại dùng thân thể nữ nhân, không cảm thấy đáng khinh
sao?” Giờ phút này mà Kim Phi Dao còn tâm tình đùa cợt hắn.
Đối
với chuyện này, Phan Nguyên cũng cảm thấy rất không thoải mái, bản thân
đã sống mấy trăm năm, hiện tại lại phải dùng thân thể nữ nhân. Nhưng hắn không còn cách nào khác, chỉ có thể trách hậu đại của mình toàn là một
đám phế vật, nếu đưa người khác tới thì chỉ sợ mới giết xong con rối gỗ
đã bị người giết rồi, ăn bản không có nhiều cơ hội đoạt xá.
Lui
để tiến, cũng chỉ có thể dùng Kim Phi Dao, cũng không thể đoạt xá của
tôn tử được, dù có xấu xa thế nào thì hắn cũng không thể xuống tay với
thân nhân của mình được.
Mà hắn lại không biết rằng nữ tu sĩ nho
nhỏ trước mắt này cũng là kẻ kết thân được thì hạ thủ được, xét về độ âm ngoan vô tình thì hắn đã ở thế hạ phong.