“Nhưng các ngươi không được hại nàng, nếu không… ta sẽ khiến các ngươi hối
hận.” Hùng Thiên Khôn dường như thành một người khác hẳn trước đây, ánh
mắt lạnh lẽo, giọng điệu không chút hài hòa. Nếu không tận mắt thấy hắn
thì còn tưởng hắn đã bị ai đoạt xá rồi.
Vương Thành Nghiệp chỉ
ước gì có thể lập tức tiễn bước đám ôn thần này, việc lần này đã khiến
hắn phải bỏ ra năm trăm khối thượng phẩm linh thạch để dàn xếp, vốn thực quá lớn. Nhưng lại không thể đòi lại tiền từ Hùng phu nhân, ai bảo
trượng phu nàng là tu sĩ Kết Đan cơ chứ, nếu ông ta mà tới thì hắn không thể trêu vào.
Không để ý đến thái độ vô cùng không lễ phép của
Hùng Thiên Khôn, hắn vội vàng cam đoan, “Ngươi yên tâm, chúng ta đường
đường là Vân Sơn phái, sao có thể hiếp đáp một tiểu tu sĩ mới nhập môn
Luyện Khí kỳ? Lại nói, nơi này là thành Lạc Tiên, ngươi lo lắng chúng
ta, chẳng lẽ còn lo những thủ vệ ở đây sao?”
Hùng Thiên Khôn liếc mắt qua bọn họ một lượt, đi tới bên cạnh Kim Phi Dao. Hắn ngồi xổm
xuống, lấy túi trữ vật của mình ra, nhét cả bạch kiếm lẫn khăn lụa vào
tay Kim Phi Dao.
“Ta đi đây, lời ngươi nói ta sẽ nhỡ kỹ, một ngày nào đó ta phải giành được tự do.”
Nói xong, Hùng Thiên Khôn cũng không quay đầu lại, đi về phía đám đệ tử Vân Sơn phái. Nhìn Hùng phu nhân dẫn Hùng Thiên Khôn rời đi, Kim Phi Dao
cầm đồ trong tay, đầu óc mờ mịt. Rốt cục nàng đã nói về tự do gì với
Hùng Thiên Khôn chứ? Sao nàng hoàn toàn không nhớ ra?
Nàng đã
quên hết những lời mà nàng tùy tiện nói với Hùng Thiên Khôn để hắn không còn giống như đàn bà lúc ở trên xe ngựa. Hùng Thiên Khôn nhớ kỹ như
khuôn vàng thước ngọc, Kim Phi Dao thì đến hôm sau đã quên sạch sẽ.
Đại khái bởi vì Kim Phi Dao chỉ là một tiểu bối vô danh Luyện Khí sơ kỳ,
thủ vệ thành Lạc Tiên thấy Vân Sơn phái thả nàng, lại đồng ý không ít ưu việt, hơn nữa còn chịu nhận xử phạt cho nên sự việc được giải quyết tốt đẹp, cứ thế vẫy tay mà đi.
Mà người Vân Sơn phái cùng Hùng phu
nhân hùng hùng hổ hổ mang theo Hùng Thiên Khôn vội vàng rời đi, giống
như sợ giữa đường hắn chạy mất vậy.
Vương Thành Nghiệp mắng đám
đệ tử ở thành Lạc Tiên vài câu, đuổi hết về phân đường Vân Sơn phái. Cục tức trong lòng hắn rất lớn, những đệ tử này ở trong thành Lạc Tiên
nhiều năm như vậy, nhìn thấy sư thúc đánh nhau trong thành mà lại không
ngăn cản, nếu hắn không giáo huấn một trận, sau nãy nhỡ có xảy ra chuyện tương tự thì sợ là sẽ hủy hết tâm huyết của hắn ở đây.
Kim Phi
Dao mờ mịt nhìn bốn phía, việc này cứ như vậy mà kết thúc. Nàng làm việc tốt, còn chưa nói tới thù lao đã phải chịu đánh đòn, ngay cả chút bồi
thường cũng không có, trong chốc lát người đã đi hết. Đã thế thì thôi,
phân đường Vân Sơn phái vậy mà ở ngay bên cạnh tiểu viện mà Kim Phi Dao
thuê, chỉ cách một bức tường.
Nàng vừa mới tới đã gặp phải Hùng phu nhân giận dữ đùng đùng đi tìm con, cũng quá khéo đi.
Kim Phi Dao bất đắc dĩ cử động, miệng vết thương trên vai trái liền đau
nhói, tuy đã ngừng chảy máu nhưng đau đớn không biến mất ngay lập tức
được. Vì mất quá nhiều máu, sắc mặt nàng trắng bệch, đầu óc choáng váng. Nhìn thấy không ai để ý tới mình, Kim Phi Dao đứng dậy, run rẩy lấy
ngọc giản ra mở cấm chế của tiểu viện, đẩy cửa bước vào trong.
Còn chưa kịp nhìn quang cảnh trong viện như thế nào, nàng đạp một cánh cửa
phòng ra, trực tiếp gục lên ván giường, hôn mê bất tỉnh.
*********
Buổi sáng, thành Lạc Tiên vẫn ầm ĩ như trước. Tu sĩ vốn không có khái niệm
về thời gian vẫn sinh hoạt như thường lệ, có người ngủ dậy, có người vừa nằm xuống nghỉ ngơi, mà có người lại đã vài năm không ra khỏi cửa nửa
bước.
Bên cạnh cửa phía tây của Vân Sơn phái có chín gian tiểu
viện xây sát nhau, ở tiểu viện ngoài cùng mỗi ngày đều có ba bữa cơm
được đưa tới.
Một thương tước to lớn mập mạp bay từ xa tới, móng
vuốt cầm một hộp cơm. Đừng nhìn thương tước to lớn kềnh càng mà nhầm, nó bay rất ổn trọng, hộp cơm nó cầm không hề bị sóng sánh, thoạt nhìn thực khiến người an tâm.
Thương tước quen đường bay xuống bên cạnh
tiểu viện ngoài cùng, xuyên qua cấm chế của tiểu viện, thả hộp cơm xuống bàn đá rồi lại vẫy cánh bay đi.
Tiểu viện chỉ rộng chừng hai
trượng, có hai căn phòng gỗ không lớn lắm. Trong viện có một giếng nước, xung quanh lát đá, ở giữa là một gốc lục dương tươi tốt, trên bàn đá
dưới gốc cây là một hộp cơm.
Sau khi thương tước bay đi, một cửa phòng cọt kẹt mở ra, Kim Phi Dao đi ra ngoài, nàng tới bên bàn đá, mở hộp cơm ra xem.
“Đồ ăn hôm nay lại khác với hôm qua, Thưởng Thức Cư đúng là biết buôn bán.” Nàng vừa lòng cười cười, lấy bữa sáng trong hộp ra.
Một bát cháo trắng lớn, hai đĩa dưa muối, bốn cái bánh bao nhân thịt. Kim
Phi Dao ngồi xuống, cầm bánh bao lên ăn, bánh bao ở đây toàn là nhân
thịt yêu thú, ngay cả đồ chay cũng có linh khí, ở thế tục không thể kiếm được mà ăn.
Nàng tránh trong tiểu viện dưỡng thương đã hai
tháng, vết thương ở vai trái bị Hùng phu nhân đâm kiếm vào nghiêm trọng
hơn nàng tưởng tượng. Chung quanh miệng viết thương luôn có một tầng
kiếm khí màu đỏ lởn vởn, khiến cho miệng vết thương không thể khép lại,
nếu không tìm dược sư dùng linh lực xua tan kiếm khí đó đi thì chỉ sợ
dưỡng một năm cũng không khỏi được.
Tu sĩ Trúc Cơ quả nhiên lợi
hại, nhớ tới vết thương này Kim Phi Dao lại lắc đầu, quả nhiên là phải
nhanh chóng nâng cao thực lực mới được. Hai tháng này ngay cả việc cơm
nước nàng cũng bảo Thưởng Thức Cư mang tới, không phải do nàng lười mà
là nguyên một tháng đầu nàng đểu phải nằm liệt trên giường, không thể đi đâu được.
Cũng may, vì biết các tu sĩ phần lớn đều bận rộn nhiều việc, có rất nhiều thứ không tự mình đi làm, cho nên thành Lạc Tiên
luôn có người chuyên làm những việc vặt vãnh cho các tu sĩ.
Chỉ
cần có người vào ở, sẽ có người của Giới Sự đường tới tận cửa hỏi thăm
xem có gì cần giúp đỡ không. Lúc Kim Phi Dao tỉnh lại thì thấy có một
người đã đứng đợi ngoài cửa hai ngày rồi.
Cái gì bọn họ cũng làm, giặt quần áo, đưa cơm, quét dọn, chăm sóc yêu thú, gieo trồng linh
thảo… Chỉ cần là việc ngươi có thể nghĩ ra, bọn họ sẽ cho người làm,
thậm chí muốn tìm một vài thị thiếp cũng là việc rất dễ dàng.
Kim Phi Dao có thương tích trong người, ngay cả y sư cũng có người tìm
giúp, còn bảo nàng để Thưởng Thức Cư đưa cơm, đồ đạc trong phòng cũng do bọn họ mua giúp, đương nhiên là họ lấy tiền công chạy việc.
May
mà trong túi trữ vật của Hùng Thiên Khôn còn có hơn ba mươi khối hạ phẩm linh thạch, nàng dùng để mua ba tháng tiền cơm, số còn lại để trả cho y sư hết sạch.
Nhìn y sư chỉ xua đi linh khí phi kiếm mà còn có
chút không vừa lòng khi thu linh thạch, Kim Phi Dao lại đau lòng, nàng
thậm chí còn có ý tưởng chuyển sang học pháp thuật y sư, nghề này đúng
là kiếm được nhiều tiền.
Nhưng đó cũng chỉ là ý nghĩ, học y sư
thì trước tiên phải làm dược đồng, phải tìm một y sư rồi làm hạ nhân cho hắn vài năm mới có cơ hội học pháp thuật. Nàng lại vô cùng hiểu tính
cách của mình, nếu làm dược đồng chỉ sợ sẽ sớm ném người khác vào một lò luyện đan nào đó.
Ngủ hai tháng, thương thế cũng khá lên nhiều, người Vân Sơn phái cũng không tới gây phiền toái.
Hai tháng này nàng cũng không nhàn rỗi, hễ rảnh ra là lại tu luyện thiên
địa tịch diệt quyết, tu vi cũng có chút tiến bộ nhưng vẫn ở Luyện Khí sơ kỳ. Hiện giờ việc mấu chốt là phải mua một ít tức khí hoàn để tăng tốc
độ tu luyện, chứ chỉ trông vào việc hấp thu chút linh khí mỏng manh xung quanh thì muốn trúc cơ cũng vô dụng.
Muốn tu luyện ma thi Minh
hỏa thì phải tăng độ mạnh mẽ của thân thể, cho nên phải pha chế được
canh linh dược trong thiên địa tịch diệt quyết. Nếu không, thực lực
không tăng, cũng sẽ không kiếm được linh thạch, sau đó sẽ lâm vào cái
vòng luẩn quần không linh thạch liền không thực lực, không thực lực thì
không linh thạch, cả đời không thể thay đổi.
Nhanh chóng ăn hết điểm tâm, nàng ném bát đĩa vào lại trong hộp, đến bữa trưa thì thương tước sẽ đem cái hộp này đi.
Hiện giờ nàng chuẩn bị đi xem thử xem có cách nào kiếm linh thạch hay không, nàng phải kiếm một ít linh thạch để mua tức khí hoàn. Đống da xương yêu thú cấp một trong hai cái túi trữ vật cũng phải bán đi.
Nàng cầm cả thanh bạch kiếm của Hùng Thiên Khôn theo, còn cái khăn lụa kia là
một pháp khí phòng ngự không tồi, nàng đã sớm giấu ở trong người rồi.
Muốn bán tài liệu từ yêu thú thì phải đến đường Đồng Liên, ở đó có nhiều
tiểu điếm. Tài liệu loại này mà mang vào các cửa tiệm xa hoa, không bị
tiểu nhị ném ra ngoài đã là may mắn rồi.
Bản đồ Lạc Tiên thành
sớm được nàng nghiên cứu đến nhàu nát, giờ không cần mở bản đồ nàng cũng có thể thoải mái tìm được đường đi.
Hai bên đường là một loạt
các cửa hàng hai tầng nằm ngay ngắn chỉnh tề. Trên đường người đến người đi đông đúc, đa phần là tu sĩ Luyện Khí kỳ, phàm nhân cũng không ít,
nhưng ai cũng vội vàng chạy tới các cửa hàng. Thành Lạc Tiên có rất
nhiều gia tộc tu tiên, không phải tất cả người trong gia tộc đều là tu
sĩ, mà những phàm nhân không muốn tới thế tục thì đành phải đi làm các
công tác hạ tầng.
Các cửa hàng này cũng đủ loại, cái gì cũng có
bán, ngoài những thứ như bùa, pháp khí, linh dược và yêu sủng ra thì còn có những cửa hàng quần áo, tửu lâu, đồ gia cụ… nói chung những thứ thế
tục có thì nơi này cũng có.
Kim Phi Dao không vào cửa hàng luyện
khí vì những cửa hàng này chuyên bán pháp khí đã luyện xong, tài liệu
mua vào giá không cao. Nó được cái là không chọn lựa, tài liệu gì cũng
mua, còn có thể dùng tài liệu đổi lấy pháp khí, cho nên cũng có không ít tu sĩ tới đây giao dịch.
Nàng chạy qua mấy nhà chuyên mua bán
các loại tài liệu để thăm dò giá cả. Vì thị trường ổn định nên những tài liệu bình thường các cửa hàng mua không khác giá nhau lắm, không có gì
để nàng lựa chọn.
Giá đã giống nhau, Kim Phi Dao liền chọn một
cửa hàng tên “Tụ Tạp Đường”, ném hai cái túi trữ vật cho bọn họ. Không
hổ là điếm chuyên thu mua, tiểu nhị Luyện Khí sơ kỳ trong tiệm cầm hàng
hóa từ tay Kim Phi Dao, kiểm tra và đọc lỗi thoăn thoắt.
Nào là
da lông bị cắt xấu, xương thú có vết trầy, sừng thú cắt không cẩn thận,
vỏ giáp có lỗ… làm Kim Phi Dao nghe mà choáng váng đầu óc.
Cuối
cùng là mặc cả, tổng cộng nàng bán được mười sáu khối hạ phẩm linh
thạch. Đúng là rác không đáng tiền, số lượng nhiều cũng chỉ kiếm được
chút ít. Nàng phải nghĩ cách kiếm tiền, nếu không sẽ không đủ linh thạch để mua đan dược.
Kim Phi Dao thu linh thạch vào túi trữ vật, xoay người bước vào một cửa hàng bán pháp khí.