“Ta chưa từng
thấy người Ma tộc, các ngươi không có việc gì có thể đi rồi.” Nàng này
hếch cằm, thái độ không tốt hạ lệnh trục khách.
“Đạo hữu hãy đợi
đã, chúng ta còn phải vào phòng xem xét một lượt mới được.” Thấy nàng là kiếm tu, tu sĩ kia liền cải thiện thái độ.
Nữ kiếm tu kia khoác
vải bông, nổi giận đùng đùng nói: “Có cái gì mà kiểm tra, cả căn phòng
chỉ có chút như vậy, đứng ở cửa là có thể nhìn thấy nhất thanh nhị sở,
còn cần đi vào sao?”
“Đạo hữu không phiền lòng là được rồi, sẽ xong ngay thôi.” Tu sĩ Thượng Tiên lâu không ngừng cười trừ.
Lúc này, tên phục vụ cũng bước nhanh tới, nhìn chằm chằm mặt nữ tử này rồi
hướng tu sĩ cầm danh sách lắc đầu, tu sĩ vào kiểm tra phòng cũng đi ra
nói: “Không phát hiện gì.”
Đã không tìm được người thì chỉ có thể nói lời hay, mấy người cười cười, nói với nữ tử: “Đa tạ đạo hữu phối
hợp, hiện tại có thể mời đạo hữu trở lại phòng rồi, đa tạ đa tạ.”
Nữ kiếm tu trợn mắt nhìn bọn họ, sau đó hừ lạnh một tiếng, sập cửa lại.
“Đi, còn phải kiểm tra những phòng tiếp theo nữa, động tác nhanh chút.” Tu
sĩ Thượng Tiên lâu đã quen với phản ứng này, hét to xong liền sập cửa
đánh rầm, sau đó lại truyền tới tiếng gào không mở cửa sẽ phá cửa.
“Thật là làm ta sợ muốn chết, may mà không có tu sĩ Kết Đan trong đội, nếu
không thì đổi dung thuật sẽ không qua được mắt bọn họ.” Kim Phi Dao vẫn
còn sợ hãi tựa vào bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nếu lúc này rời khỏi
thuyền Hải Thạch thì sẽ càng nguy hiểm hơn.
Kim Phi Dao dùng đổi
dung thuật biến ảo khuôn mặt, lại biến Thông Thiên Như Ý thành hai thanh trường kiếm treo sau lưng, hơn nữa thái độ hung hăng lấn lướt, cuối
cùng cũng gạt được người Thượng Tiên lâu.
Hiện tại nếu vội vã rời khỏi thuyền Hải Thạch có khả năng bị lộ, vẫn là ở thêm mấy ngày rồi
tính, chỉ cần không gặp phải tu sĩ Kết Đan thì đổi dung thuật sẽ không
có vấn đề gì.
Kim Phi Dao mặc một bộ quần áo mới vào, quyết định ở lại thuyền Hải Thạch chờ một thời gian.
Lâm Vũ không tìm được Kim Phi Dao trên thuyền, không thể cứ tiếp tục như
vậy, liền tìm một tu sĩ có trình độ hội họa cao tới, để người này dựa
vào lời miêu tả của người phục vụ mà vẽ chân dung Kim Phi Dao. Tranh này giống tới tám phần, sau đó liền phân cho các tu sĩ Thượng Tiên lâu mỗi
người một bức đi kiểm tra lại trên thuyền và hải vực chung quanh, nhưng
vài ngày rồi mà vẫn không gặp bóng dáng.
Cứ ầm ĩ như thế vài
ngày, tu sĩ trên thuyền không đợi được, mỗi ngày lại bị đột kích vài
lần, thực không ai có thể nhẫn nại được. Mọi người lại ào ào muốn rời
khỏi thuyền đi săn, không ở lại thuyền để bị khinh bỉ nữa nhưng lại bị
Thượng Tiên lâu cản lại không cho đi.
Trong lúc đó có nhiều tu sĩ đi săn trở về, tức giận bất bình mắng chửi. Hóa ra là người của Kỳ
Thiên các chạy khắp hải vực, cứ gặp phải tu sĩ là sẽ kiểm tra, nếu gặp
lúc người ta rảnh rỗi thì không sao, còn gặp đúng lúc họ đang giết yêu
thú thì còn chưa kịp mở miệng đã bị những tu sĩ đó xua đuổi, thái độ
hung ác như tranh cướp thức ăn trước miệng hổ.
Vậy là lại không
tránh được một phen chém giết, khiến cho trên biển chướng khí mù mịt,
Thiên Công chân nhân đành phải chạy khắp nơi giải vây cho đệ tử. Lao khổ bôn ba mất mấy ngày, hắn đột nhiên cảm thấy mình nhận nhiệm vụ này đúng là khổ nạn, tuy ma đan huyết rất quan trọng nhưng cũng không phải là
không có nó không được.
Nghĩ ngợi một lát, hắn liền đề nghị với
Thượng Tiên lâu, dùng thực lực áp nhân, dồn hết tu sĩ trên biển trở lại
thuyền Hải Thạch.
Bị tu sĩ Kết Đan áp giải, những tu sĩ kia trở
lại thuyền với một bụng oán khí, trên thuyền lập tức náo nhiệt ồn ào.
Không thể ra biển, những người này đều không có việc gì làm, tụ tập hết ở trên sàn tàu uống rượu tán gẫu, không ngừng trách móc những kẻ lấy
quyền áp bức người kia.
Cửa hàng nhỏ trên thuyền người đến người
đi tấp nập, dù sao tu sĩ cũng không thể cứ ngẩn người trong thuyền, phải tìm chút việc giết thời gian.
Thiên Công chân nhân có hai dụng
ý, thứ nhất là để giảm bớt số lượng tu sĩ trên biển, như vậy có thể giảm bớt phiền toái cho người của mình, cũng tiện để tìm kiếm. Hai là muốn
xem xem nữ tu sĩ có Minh hỏa có phải vẫn đang trà trộn trong đám tu sĩ ở trên thuyền Hải Thạch hay không. Nếu tu sĩ đều ở kín các phòng là đại
biểu cho việc tất cả mọi người đang ở trên thuyền, chỉ cần tự mình tra
môt lượt là biết.
Cả hắn và Lâm Vũ đều không đồng ý dùng phương
pháp bắt tu sĩ xếp thành hàng rồi kiểm tra lần lượt. Tu sĩ nào cũng có
kiêu ngạo của mình, làm như vậy là sỉ nhục bọn họ. Tuy có thể lấy thực
lực áp nhân nhưng những tu sĩ này thuộc đủ các môn phái, nếu làm lớn
chuyện chắc chắn sẽ khiến cho các môn phái nhúng tay tranh đoạt.
Ai mà biết được trong số đó có lẫn vào thiếu gia tiểu thư của danh môn đại phái nào hay không, bao che khuyết điểm chính là việc mà bọn họ thích
làm nhất. Nhưng trên thuyền luôn luôn có gần mười phòng không có người
ở, không biết là có bao nhiêu người chết, cho nên việc này vẫn bị kéo
dài mấy ngày nay.
Bọn họ không muốn đắc tội người khác, làm việc do dự, chính việc này đã cho Kim Phi Dao thêm cơ hội đào thoát.
Trên thuyền nghiêm ngặt thì trốn dưới thuyền. Một hôm có tin truyền tới, nói rằng đã phát hiện một nữ tu sĩ trông tương tự như mình nhưng do đối
phương đông người nên Lâm Vũ và Thiên Công chân nhân phải tới giúp đỡ,
cũng không biết người nào đáng thương gặp phải họa từ trên trời rơi
xuống như vậy.
Biết trên thuyền chỉ còn lại một tu sĩ trấn
thuyền, lại là người không thích quản nhàn sự, Kim Phi Dao liền dán Ẩn
Thân phù, nhảy vào biển.
Nàng làm một cái minh quang bong bóng
dán ở vị trí ẩn nấp dưới đáy thuyền, còn dính không ít rong rêu lên mặt
minh quang bong bóng, sau đó trốn vào trong minh quang bong bóng.
Mấy ngày nay Kim Phi Dao vẫn bận tối mắt tối mũi, liều mạng luyện chế Ẩn
Thân phù, rốt cục đã có tới hơn trăm tờ. Nàng chọn mua vài thứ cần
thiết, tính toán cứ thế ở dưới đáy thuyền. Tuy lịch trình ra khơi là nửa năm mà hiện tại mới qua hơn hai tháng nhưng Kim Phi Dao đoán rằng
Thượng Tiên lâu sẽ trở về sớm.
Kể cả không quay về thì Kim Phi
Dao cũng không sợ, nếu dùng hết Ẩn Thân phù thì nàng vẫn có thể rút thời gian nửa canh giờ chui vào Cảnh Thiên huyễn bồn để chế thêm, chỉ cần ra vào nhanh chóng thì độ nguy hiểm cũng sẽ thấp hơn.
Ngay khi Kim
Phi Dao đang an ổn trốn dưới đáy thuyền thì Lâm Vũ và Thiên Công chân
nhân đã tức giận trở lại, trong đám đệ tử phía sau còn có thêm năm, sáu
người đang bị trói, một nữ tu sĩ trong số đó đang khóc sướt mướt.
Có người bị trói đang dùng thanh âm khàn khàn chửi bậy, nghe là biết người này đã chửi mắng dọc đường đi, ngay cả ổ họng cũng đã khản đặc rồi.
“Buông ta ra, đám hỗn đản các ngươi. Kỳ Thiên các các ngươi thật không coi ai
ra gì, Phượng Triêu cung chúng ta nhất định sẽ đòi lại công đạo. Dám đả
thương tiểu cung chủ của chúng ta, còn dám trói chúng ta, các ngươi thật khốn kiếp.”
Lâm Vũ và Thiên Công chân nhân lúc này thấy phiền
muốn chết, lúc bọn họ chạy tới đó thì trông thấy đệ tử của mình bị năm,
sáu người này đánh cho chật vật. Nữ tu sĩ trong đám đó đội hai đóa băng
liên trên đầu, khí thế kiêu ngạo, hai người vì tranh đoạt ma đan huyết
mà không kịp mở miệng đã ra tay đánh phủ đầu.
Nếu không phải vì cần bắt sống thì nữ tử này đã sớm bị hai người bọn họ một chưởng chụp thành thịt nát rồi.
Nào biết được sau khi trói lại điều tra thì nữ tử này lại là tiểu cung chủ
của Phượng Triêu cung lần này đi ra lịch lãm. Nghĩ đến hơn trăm lão yêu
bà trên Phượng Triêu cung, hai người liền cảm thấy da đầu run lên, hiện
tại đã không dám giết, lại không thể thả, cuối cùng chỉ còn một đường là trói lại mang về thuyền Hải Thạch, chờ trở về thông báo lên trên rồi để bọn họ giải quyết.
Điều cần làm bây giờ là không để cho bọn họ
chạy trốn hay truyền tin tức. Chỉ cần không giết người thì Phượng Triêu
cung cũng không thể ra tay, chỉ là trách nhiệm thì không thể thoát.
Sau khi quay về thuyền, hai người lập tức bắt các tu sĩ xếp thành hàng để
soi xét, dù sao cũng đã đắc tội thế lực lớn, không sợ phải đắc tội thêm
tiểu nhân.
Những tu sĩ Trúc Cơ phẫn nộ bị kéo hết lên sàn tàu để
đám Thiên Công chân nhân dùng thần thức kiểm tra, bên cạnh còn có người
phục vụ đã gặp mặt Kim Phi Dao.
Hơn ngàn tu sĩ, quả nhiên không
thiếu đệ tử các danh môn đại phái, kẻ nào cũng kiêu ngạo, kể cả đối mặt
với tu sĩ Kết Đan cũng xuất khẩu cuồng ngôn, báo danh một loạt các nhân
vật quan trọng ra uy hiếp. Thiên Công chân nhân chỉ còn cách coi như gió thoảng bên tai, làm bộ như không nghe thấy, bình tĩnh đi kiểm tra lần
lượt từng người.
Đối mặt với áp lực to lớn này, hắn hận Lâm Vũ
đến nghiến răng nghiến lợi. Tên đó nói thẳng là không muốn tra xét, chết sống cũng không muốn làm việc này, nếu Thiên Công chân nhân không đồng ý thì cùng lắm là Thượng Tiên lâu sẽ quay về, không quản nữa.
Thiên Công chân nhân bị bắt buộc, đánh phải tự mình đứng ra làm. Hắn nghĩ,
nếu làm tới như vậy mà vẫn không tìm được nữ tu sĩ có Minh hỏa kia, bản
thân đã đắc tội không ít người, lúc trở về không những không thể báo cáo công tác lại còn bị sư phụ trách phạt.
Nghĩ đến trách phạt, hắn
đột nhiên nhớ ra một chuyện, nếu bắt hắn diện bích thì chẳng phải là
những người này sẽ không thể tìm hắn phiền toái sao? Nghĩ vậy, hắn tựa
hồ có chút hy vọng nữ tu sĩ kia không có trong đám người này.
Trong tiếng nguyền rủa của mọi người, Thiên Công chân nhân rốt cục cũng kiểm
tra xong. Giống như mong đợi, trong đó không có tu sĩ nào ngụy trang,
thế nên người phục vụ cũng không tìm ra Kim Phi Dao.
Xong việc, hắn ném lại cục diện rối rắm của Phượng Triêu cung lại cho Lâm Vũ rồi cao hứng phủi mông quay về lĩnh tội.
Người Phượng Triêu cung rất khó đối phó, Lâm Vũ liền lấy nửa tầng bảy của
mình ra, sửa sang lại cho tiểu cung chủ ở. Sau đó lại đưa lên không ít
bảo vật quý hiếm cho nàng, có vậy mới khiến cho tiểu cung chủ không nói
lời bất lợi cho Lâm Vũ lúc gửi cáo trạng về Phượng Triêu cung.
Kim Phi Dao luôn luôn ẩn náu dưới đáy thuyền không hề biết về chuyện này.
Nàng không dám nổi lên, cũng không dám dùng thần thức xem xét. Nàng lúc
nào cũng nghiêm cẩn tính toán thời gian Ẩn Thân phù mất hiệu lực để bổ
sung, như vậy mới không để hơi thở của mình lộ ra ngoài. Kim Phi Dao
cũng không dám xem nhẹ năng lực của tu sĩ Kết Đan, nếu để bọn họ biết
được dưới đáy thuyền có người thì nàng liền xong đời.
Không biết
sau bao nhiêu ngày, đột nhiên có hai yêu thú xuất hiện gần thuyền Hải
Thạch, Kim Phi Dao nhìn xuyên qua đám rong rêu bên ngoài minh quang bong bóng, hóa ra là hai con cá vàng kéo thuyền khổng lồ.
Chẳng lẽ là đi về? Kim Phi Dao mừng thầm trong lòng.