Kim Phi Dao vừa ăn vừa chú ý bên bàn Kim Phi Dương.
Tính ra cũng đã gần mười sáu năm không gặp, Kim Phi Dương đã không còn là
tiểu tử suốt ngày rụt rè sợ hãi kia nữa, trở thành một nam tử khỏe mạnh. Nếu không phải ngoài chút dấu vết của năm tháng và màu da hơi đen còn
ngũ quan không thay đổi nhiều lắm thì Kim Phi Dao căn bản không thể nhận ra.
Ba người bọn họ yên lặng ăn thức ăn trên bàn, không nói một câu, không khí trầm lặng.
Mà bàn Hư Thanh các phía sau thì nói đến là nhiều, tán gẫu đủ chuyện của
Đông Ngọc Hoàng phái. Điều này làm cho Kim Phi Dao cảm thấy kỳ quái,
những người Hư Thanh các này sao lại nói chuyện Đông Ngọc Hoàng phái?
Nghe nội dung thì không giống như có cừu oán, toàn những chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, càng nghe càng giống đang nói chuyện môn phái của mình
vậy.
Đông Ngọc Hoàng phái… Ta còn nhớ trước kia Thế Đạo Kinh đã
từng nhắc tới, hình như là mở tiệc rượu gì đó, nghĩ không ra. Kim Phi
Dao hồi tưởng, đáng tiếc là đã quá lâu rồi nên nàng không nhớ nổi nội
dung.
“Phong sư huynh.” Đúng lúc này, từ cửa tiến vào hai người,
đúng là Bạch Giản Trúc và một tu sĩ trẻ tuổi. Sau khi hai người vào
trong thì đi thẳng tới bàn Phong Vân Trúc.
Thân thể Kim Phi Dao
chấn động, rốt cục vẫn xuất hiện, thật khiến người ta mệt mỏi mà. Nàng
không tự chủ nghiêng người thêm chút nữa, ngay một bên mặt cũng không
muốn lộ ra.
“Bạch sư đệ, Tín Thiên sư đệ, cuối cùng cũng trở lại, công việc thế nào?” Phong Vân Trúc dịch thảm để hai người Bạch Giản
Trúc ngồi xuống.
Tên tu sĩ trẻ tuổi tên Tín Thiên lên tiếng trả
lời rồi ngồi xuống, còn Bạch Giản Trúc lại đứng một bên, biểu cảm ngưng
trọng nhìn sang bên cạnh. Phong Vân Trúc thấy hơi kỳ lạ, nhìn theo ánh
mắt hắn, thấy bàn đá bên đó có môt nam tu sĩ đang ngồi quay lưng về bọn
họ.
“Bạch sư đệ, sao vậy, ngươi quen người này sao?” Phong Vân Trúc khó hiểu hỏi.
Bạch Giản Trúc càng nhìn bóng lưng người này, mày càng nhăn lại, nhìn sao cũng thấy giống một người.
Kim Phi Dao thì làm bộ mặt lạnh nhạt, tự nhiên ăn cơm, nhưng vẫn cảm giác
được rõ ràng cái nhìn gắt gao của Bạch Giản Trúc phía sau khiến nàng như đứng đống lửa, như ngồi đống thân, thật không dễ chịu.
Xem ra
phải tiên phát chế nhân. Kim Phi Dao buông đũa, cầm khăn lau miệng,
“phạch” một tiếng mở quạt ra, nghiêng người nói với Bạch Giản Trúc: “Đạo hữu, không biết vì sao lại nhìn chằm chằm vào ta đầy sát khí như vậy?
Nếu ta nhớ không lầm thì ta và ngươi không có ân oán gì, cũng chưa từng
gặp mặt.”
Bạch Giản Trúc nhìn nàng từ trên xuống dưới, tuy người
này trông rất thanh tú nhưng lại có hầu kết, ngực cũng phẳng, hẳn là nam giới. Là nam thì không phải nàng rồi, kể cả nàng biến ảo khuôn mặt thì
cũng không thể biến vài thứ từ có thành không được. Nhưng sao bóng lưng
lại giống như thế? Chẳng lẽ nam nhân gầy đều trông như vậy?
“Đạo
hữu trông rất giống một vị bằng hữu của ta cho nên ta mới nhìn thêm vài
lần, xin đừng để ý.” Bạch Giản Trúc tuy hoài nghi nhưng vẫn bình tĩnh
giải thích.
Kim Phi Dao tò mò hỏi: “Thật trùng hợp, ta cũng có
mấy huynh đệ, có thể bằng hữu của đạo hữu chính là huynh đệ của ta cũng
không biết chừng.”
“Là ta nhận nhầm người, bằng hữu ta là nữ.” Bạch Giản Trúc có chút ngượng ngùng nói.
Sắc mặt Kim Phi Dao cứng đờ, có chút tức giận nói: “Đạo hữu thật vô lễ, ta
đường đường là nam tử mà lại nói ta trông giống nữ nhân. Ngươi đang sỉ
nhục ta sao?”
Thấy Kim Phi Dao tức giận, Phong Vân Trúc vội vàng
đi ra hòa giải, “Đạo hữu đừng tức giận, sư đệ ta không có ý đó, ngươi
đừng lấy làm phiền lòng. Chủ yếu là do đạo hữu quá mức anh tuấn, thật sự là thế gian ít có cho nên sư đệ ta mới nhìn thêm vài lần.”
“Hừ!” Kim Phi Dao hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng xoay người sang chỗ khác, không để ý tới bọn họ nữa.
Kim Phi Dao nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng bị nàng lừa, huyễn âm thuật
này đúng là tiện lợi, nếu không vừa rồi chỉ cần nói một câu là sẽ bị
nhận ra.
Có ai nói cho ta hay bọn người kia làm sao có thể chạy
từ địa cấp giới tới linh cấp giới hay không? Chẳng lẽ bọn họ vốn là
người linh cấp giới, tới địa cấp giới chỉ để làm cho bên đó phát sinh
chiến loạn?
Kim Phi Dao buồn phiền, chẳng lẽ kiếp trước nàng thiếu nợ hắn nên đời này hắn mới làm oan hồn bất tán ám nàng?
Ăn xong bữa cơm mà vẫn không thu được tin tức gì. Ba người Kim Phi Dương
thì yên lặng ăn xong các thứ, không nói không rằng đi lên lầu.
Sau khi bọn họ lên lầu, Kim Phi Dao chợt nghe lõm bõm bọn Bạch Giản Trúc phía sau nói gì đó.
“Sao lại khéo như vậy…”
“… cũng không mất công tới đây, nhất định phải ngăn bọn họ…”
Ngăn bọn họ, muốn ngăn ai vậy? Tuy nhiên, việc này không liên quan đến ta,
mục tiêu của ta là Kim Phi Dương, tốt nhất là những người này hãy mau
chóng đi đi, đừng ảnh hưởng đến ta.
Kim Phi Dương đã về phòng,
nàng ở đây cũng không có ý nghĩa, liền bỏ lên tầng năm. Sau khi vào
phòng, nàng liền ngồi dán ở sau cửa, nghe động tĩnh bên ngoài, như vậy
thì nếu Kim Phi Dương ra ngoài là nàng có thể đuổi kịp.
Công việc giám thị cũng không dễ làm, Kim Phi Dao vất vả coi chừng ba ngày cũng
không thấy ba người bọn họ có động tĩnh gì, ngoại trừ lúc xuống lầu ăn
uống thì chỉ co đầu rút cổ trong phòng.
Kim Phi Dao không dám tu luyện, cũng không dám ngủ, sợ bỏ lỡ mất con mồi, cứ canh giữ ở cửa như thế làm nàng tức tối.
Nghĩ một lúc, Kim Phi Dao quyết định gặp Kim Phi Dương để nói ra thân phận,
sau đó trực tiếp hỏi hắn sao lại tới nơi này, nhưng lại nghĩ đến chuyện
trước kia hình như có từng đánh hắn một trận, không biết hắn có mang thù hay không, nếu đánh nhau, bọn họ có tận ba người, mà nàng chỉ một mình, dường như phải chịu thiệt rồi.
Ngay lúc nàng đang do dự thì bọn Kim Phi Dương đột nhiên ra khỏi phòng, ba người khoác áo bào đen vội vã đi ra.
Rốt cục cũng chịu xuất môn, ta còn tưởng rằng các ngươi chết ở trong phòng rồi.
Kim Phi Dao không lập tức bám đuôi mà đứng ở cửa sổ nhìn bọn họ ra khỏi
khách điếm, đi theo hướng ra cửa thành, xem ra là muốn ra khỏi thành.
Xác định phương hướng xong, nàng đang định xuống lầu đuổi theo thì thấy
mấy đạo nhân ảnh nhoáng qua trước mắt, có người nhảy lầu.
“Hử?”
Kim Phi Dao nhìn ra thì thấy dưới lầu là bốn người Bạch Giản Trúc. Bọn
họ nhảy xuống xong thì cũng theo đuôi ba người Kim Phi Dao chạy tới cửa
thành.
Hóa ra người bọn họ muốn ngăn cản chính là Kim Phi Dương.
Mục tiêu lại giống ta, đúng là phiền toái. Kim Phi Dao tức giận bất bình mắng một câu, vỗ Ẩn Thân phù lên người, cũng bắt chước bọn họ nhảy ra
cửa sổ, giữ một khoảng cách nhất định rồi đi theo.
Ba người Kim
Phi Dương ra khỏi thành Bát Thông, đi vào một khu rừng ở phía nam, Kim
Phi Dao dù có Ẩn Thân phù che chắn vẫn cẩn thận đi theo xa xa phía sau.
Nhưng càng đi nàng càng cảm thấy không thích hợp, giống như người theo dõi
càng ngày càng nhiều, hơn nữa thoạt nhìn không giống như theo dõi bọn
Bạch Giản Trúc mà là đều nhìn chằm chằm ba người Kim Phi Dương.
Những kẻ theo dõi đều có phương pháp ẩn nấp riêng, có người tuy rằng đi theo
phía sau nhưng khi dùng thần thức đảo qua thì lại hoàn toàn không phát
hiện, lại có vài người dùng pháp bảo gì mà toàn thân tản mát ra hơi thở
của yêu thú cấp thấp, ngụy trang thành yêu thú chạy trong rừng rậm.
Kim Phi Dao cảm giác chắc chắn việc này không phải nhỏ, những người này chỉ lẳng lặng đi theo, tới những chỗ thuận lợi cho việc xuất thủ cũng không hề ra tay. Xem ra nơi mà bọn Kim Phi Dương muốn tới chính là mục tiêu
của những người này, thế nên nàng cũng chỉ lặng lẽ đi theo phía sau, tận lực không để người khác phát hiện mình.
Phía trước xuất hiện một vũng nước, Kim Phi Dao liền nhảng người sang bên phải, đột nhiên nàng
cảm thấy đụng phải cái gì đó, sau đó một cỗ sát khí liền ập tới.
“Keng” một tiếng, Thông Thiên Như Ý lập tức thoáng hiện, hóa thành một thanh
trường kiếm cản lại, va chạm với cái gì đó, áp lực của đối phương thông
qua Thông Thiên Như Ý lập tức truyền tới.
Thanh âm này kinh động
không ít tu sĩ đang theo dõi, đồng loạt nhìn sang hướng phát ra thanh
âm, Kim Phi Dao và đối thủ vô hình kia lập tức dừng tay, không ai nhúc
nhích, chỉ có pháp bảo trên tay là vẫn giằng co như trước, không ai chịu buông tay.
Đúng lúc này, một cơn gió từ rừng thổi ra làm bầu
không khí oi bức dịu đi, bốn bề yên tĩnh, ai cũng dừng lại tại chỗ quan
sát bốn phía.
Tuy mọi người đều biết không chỉ có mình theo dõi
ba người kia, nhưng tiếng động vừa rồi rõ ràng là tiếng pháp bảo va
chạm, là loại người nào mà lại động thủ ở đây? Nếu để ba người kia nghe
được thì phải làm sao?
Nhóm tu sĩ đang theo dõi đều tức giận nhìn bốn phía, dám phá hỏng việc tốt của mọi người, trước hết phải khai đao
với kẻ quấy nhiễu này.
“Đạo hữu, mục đích của mọi người đều giống nhau, sao phải làm như vậy?” Cảm giác được không khí kỳ lạ xung quanh,
Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói như muỗi kêu.
Trầm mặc một
hồi. Một lát sau, một giọng nam được đè nén tới rất thấp vang lên ngay
bên cạnh Kim Phi Dao: “Còn không phải ngươi đâm vào ta trước, thiếu chút nữa làm ta hiện hình.”
“Vậy ngươi cũng đừng rút đao đâm ta chứ,
nếu kinh động đến ba người kia, làm hỏng chuyện thì hai ta còn không bị
những tu sĩ khác chém giết hả giận sao?” Kim Phi Dao cũng có chút bất
mãn nói.
“Ai cho ngươi đột nhiên tới gần? Tự mình không cẩn thận lại còn trách ta.” Đối phương oán giận, chậm rãi thu lực.
Kim Phi Dao cảm thấy áp lực trên Thông Thiên Như Ý nhẹ đi, xem ra đối
phương đã thu tay. Nàng cũng thu Thông Thiên Như Ý lại, tuy nhiên không
phải hoàn toàn thu hồi mà vẫn cảnh giới xung quanh thân thể. Sau đó,
nàng cũng oán giận nói: “Ngươi ẩn thân, ta cũng ẩn thân, ai biết được
ngươi ở đâu. Ngươi tốt nhất cách xa một chút, đừng tới quá gần ta.”
“Ta cũng rất muốn cách xa ngươi một chút, nhưng ta làm sao mà biết được ngươi ở đâu mà cách.” Đối phương tức giận nói.
Kim Phi Dao thấy cũng đúng, khó nói còn có người khác ẩn thân, mà người này có vẻ không phải kẻ ác, chi bằng làm một ám hiệu giữa hai người.
“Như vậy đi, không chừng còn có những tu sĩ khác cũng ẩn thân, hay là đôi ta làm một ám hiệu, như vậy lúc gặp mặt sẽ kêu ám hiệu ra trước, nếu là
người khác thì sẽ động thủ, còn là hai ta thì ai đi đường nấy. Ngươi nói xem dùng ám hiệu gì thì được?
Nghe xong lời của nàng, đối phương trầm mặc một hồi, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Đôi ta rất quen thuộc sao?”