Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 193: Giết hại chi đạo



Ý tưởng thiên địa nhân hợp, tan hợp thiên địa khí, tâm thần hợp nhất, tập hợp linh lực toàn thân và thần thức tại thức hải.

Trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính, Bạch Giản Trúc ngồi xếp bằng giữa non xanh nước biếc, toàn thân vây quanh bởi linh khí màu xanh, từng điểm thanh quang lúc ẩn lúc hiện quanh thân. Tình hình như vậy đã giằng co mười ngày rồi, bên ngoài kính đã xuất hiện thiên tượng, hiện tại không thể chấp nhận được nửa điểm sai lầm.

Mà tại thời điểm mấu chốt này lại có một người đến quấy rối.

Một quả dại bay tới đập trúng trán Bạch Giản Trúc, hắn không có chút dao động, vẫn nhập định như trước. Thấy hắn không có phản ứng, từng quả từng quả không ngừng bay tới, đánh tới tấp lên người hắn.

“Thật nhàm chán, ngươi tới chơi với ta đi.” Kim Phi Dao dùng vạt áo mang một đống dã quả tới, bĩu môi ngồi chồm hỗm trước mặt hắn.

Bạch Giản Trúc toàn tâm đầu nhập trong Kết Đan, chẳng quan tâm đến Kim Phi Dao đang quấy rối.

Thấy hắn vẫn không có phản ứng, Kim Phi Dao chuyển tới phía sau hắn, cả người ghé vào lưng hắn, cắn cắn tai hắn, nhỏ giọng nói: “Sao ngươi lại lạnh nhạt với ta thế? Chẳng lẽ muốn giống như lần trước, muốn ta làm như vậy thì ngươi mới để ý đến ta?”

Nói xong, nàng liền vói tay vào trong cổ áo Bạch Giản Trúc, những ngón tay mềm mại lướt qua ngực hắn, bắt đầu di động xuống chỗ đan điền.

Ngoài Hư Thanh điện, dị tượng trên không trung có biến hóa, từng đạo thiên lôi xuất hiện trong mây đen, tiếng sấm nổ vang không ngừng trên bầu trời Hư Thanh điện.

“Không tốt, dị tượng có biến, chẳng lẽ lại Kết Đan thất bại?” đệ tử Hư Thanh điện nhìn chằm chằm dị tượng trên không trung, trong đó có người không nhịn được, kinh hô lên.

Phong Vân Trúc khoanh tay, khẽ thở dài một tiếng: “Đã lần thứ tư rồi, mấy lần trước dị tượng còn chưa kịp hình thành, lần này có dị tượng rồi, chỉ kém một bước là Kết Đan, ta còn tưởng rằng hắn sẽ thành công. Rốt cục là có quấy nhiễu to lớn nào chứ, thật sự là tên đầu đất, không cần lo cho việc khác, chỉ cần tâm thân hợp nhất là được.”

“Đệ nói dễ nghe nhỉ. Đệ chỉ liếc Ngọc Châu sư muội một cái đã không chịu nổi chứ chưa nói đến việc lúc ngươi Kết Đan để nàng ngồi bên cạnh.” Mạc Ngữ Trúc bên cạnh lập tức nói.

“Đại sư huynh, sao sư phụ nhất định bắt Bạch sư đệ Kết Đan trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính vậy? Nếu ở bên ngoài thì hắn đã sớm Kết Đan thành công rồi.” Phong Vân Trúc có chút lo lắng nhìn thiên tượng đã bắt đầu hỗn loạn, xảy ra vấn đề vào lúc này thì hoàn toàn không có khả năng kết thúc Kết Đan mà không tổn hao gì giống như những lần trước.

“Tâm ma. Vì trừ bỏ tâm ma trong lòng hắn. Nếu bị chuyện khác mê hoặc hai mắt, một ngày nào đó sẽ bị lạc trong phiền não, không thể tăng tiến. Ta không biết tâm ma của Bạch sư đệ xuất phát từ cảm xúc gì nhưng ta biết tâm ma của đệ khẳng định là từ sợ hãi. Ta thấy đệ vẫn nên đối mặt với Ngọc Châu, càng sợ cái gì càng cần vượt qua cái đó.” Mạc Ngữ Trúc nói một lúc, đề tài lại chuyển lên người Phong Vân Trúc.

“Đại sư huynh, huynh quá nhàm chán.” Phong Vân Trú bất mãn liếc mắt, lại đặt sự chú ý lên dị tượng của Bạch Giản Trúc.

Tâm thần hợp nhất, nhất định phải tâm thần hợp nhất, những cái khác đều là ảo giác, đều là bụi bặm.

Bạch Giản Trúc chau mày, nỗ lực làm cho bản thân bình tâm tĩnh khí, không để tâm trí dao động. Nếu lần này Kết Đan thất bại, lực lượng của dị tượng đã hình thành sẽ phản phệ lại bản thân. Tuy không có khả năng trực tiếp đánh cho bản thân hôi phi yên diệt nhưng tu vi sẽ đại hàng, thần thức bị thương nặng là điều chắc chắn. Càng vào thời khắc này càng không thể để ảo giác mê hoặc.

Đối với Tứ Tượng Ưu Phiền kính, hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Ngay từ đầu, trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính đã xuất hiện Kim Phi Dao đang làm một số việc khiến người ta tức giận, đợi sau khi hắn có thể bất vi sở động thì ảo giác liền bắt đầu biến hóa. Hắn là cô nhi, người trong Hư Thanh điện chính là cha mẹ hắn, huynh đệ hắn, mà trong ảo giác, Kim Phi Dao đứng trước mặt hắn, hành hạ từng người cho đến chết. Nhìn thấy sư phụ, sư huynh bị Kim Phi Dao giết, hắn không thể khống chế được cảm xúc.

Giày vò đó khiến hắn thống khổ vạn phần, hao phí mất mấy năm, trải qua hơn một ngàn lần sinh ly tử biệt, cuối cùng hắn rốt cục đã làm được. Không quản ảo giác Kim Phi Dao hành hạ thân nhân chân thật như thế nào, hắn đều có thể bình tĩnh nghĩ rằng đó là ảo giác, làm cho bản thân bất vi sở động. Lúc hắn chân chính làm được thì hiện trường huyết tinh liền biến mất, Kim Phi Dao cũng không còn xuất hiện trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính.

Bạch Giản Trúc cho rằng hắn đã đạt tới yêu cầu của sư tổ, liền chuẩn bị Kết Đan trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính.

Nhưng điều khiến hắn không thể tưởng tượng là lần đầu tiên Kết Đan, vừa mới nhập định thì ảo giác Kim Phi Dao lại xuất hiện. Nhưng lần này nàng không giết người mà là cởi quần áo ngồi vào lòng hắn, đương trường liền đẩy hắn ra khỏi trạng thái nhập định.

Lần thứ hai, lúc bắt đầu còn tốt, nhưng chờ hắn tỉnh táo lại đã thấy hắn dùng tay trần ôm ảo giác Kim Phi Dao mà hôn. Hắn hoàn toàn không nghĩ ra rốt cục lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà thiếu chút nữa hắn đã làm ra chuyện không nên làm.

May mà lúc đó không có ai nhìn thấy, sư phụ hộ pháp bên ngoài kính, các sư huynh đệ cũng ở ngoài điện nhìn vào, vị sư tổ có thể tùy thời nhìn lén Tứ Tượng Ưu Phiền kính cũng đang ở ngoài du lịch. Tuy không có ai nhìn thấy nhưng việc này cũng khiến tinh thần hắn sa sút hơn một năm, trong khoảng thời gian đó hắn không hề bước chân vào trong Tứ Tượng Ưu Phiến kính. Một năm đó hắn tự nhốt mình trong động phủ khiến cho ai cũng nghĩ rằng hắn Kết Đan thất bại nên tinh thần bị đả kích.

Dưới sự cổ vũ, ủng hộ của mọi người, Bạch Giản Trúc lại lấy lại lòng tin, tiếp tục tiến vào Tứ Tượng Ưu Phiền kính.

Không biết có phải là sợ nếu xuất hiện nhiều sẽ khiến lực sát thương bị giảm đi hay không mà ảo giác Kim Phi Dao cũng không thường xuyên sắc dụ hắn. Nhưng ở lần Kết Đan thứ ba, nàng lại cười gian giở trò cũ, lúc ý thức Bạch Giản Trúc thanh tỉnh liền bắt đầu quấy rầy hắn.

Bạch Giản Trúc cũng không rõ vì sao hắn lại gặp ảo giác hạ lưu như vậy, bản thân hắn chưa từng nghĩ tới phương diện này nhưng ảo giác vẫn cứ dây dưa. Bạch Giản Trúc chưa từng song tu với ai, lại một lần nữa Kết Đan thất bại.

Đây là lần thứ tư Kết Đan, nếu lại thất bại, hắn quả thật không còn mặt mũi nào gặp mọi người.

Ngón tay Kim Phi Dao giống như cá du động trên người hắn, thân mình đã dán lên, đầu lưỡi ấm áp liếm lên lưng hắn khiến hắn vừa tê vừa ngứa, bên tại không ngừng truyền đến những lời thì thầm khiến người khác phải đỏ mặt.

Đúng lúc này, trí nhớ Bạch Giản Trúc bắt đầu lùi về phía trước, tới đêm hôm đó.

Dưới ánh trăng, hắn đang nằm trên mặt đất, định dùng bí pháp tiến hành chữa thương. Đột nhiên, hắn dừng lại, không dùng bí pháp nữa mà lấy ra một viên Sinh Kinh đan để hồi tức. Ăn Sinh Kinh đan, hắn lại nằm một chỗ nhắm mắt chữa thương.

Không bao lâu sau, phía xa xa truyền đến tiếng cây cối bị va chạm, càng ngày càng thấp, cuối cùng nện lên tảng đá cách đó không xa.

Bạch Giản Trúc mở mắt ra, đứng lên, dùng chút linh lực mà Sinh Kinh đan vừa bổ sung, lấy Vạn Trúc ra đi tới. Lúc hắn đến bên tảng đá thì thấy một cánh tay thò ra khỏi đống đá vụn, không chút do dự, hắn giơ Vạn Trúc lên đâm xuống.

Máu tươi phụt ra, bắn lên người hắn, cánh tay kia giãy dụa một cái rồi không còn động tĩnh.

Lập tức, cảnh sắc bốn phía hoa lên, Bạch Giản Trúc đứng trong bóng tối vô tận.

Đang lúc hắn còn nghi hoặc, Trúc Hư Vô xuất hiện ở phía trước, nhìn hắn chăm chú. Không đợi hắn quỳ xuống bái kiến, Trúc Hư Vô đã dùng thanh âm thiếu niên nói ra: “Lấy sát lục chi đạo tìm kiếm chính nghĩa, đây chính là con đường ngươi đang tìm kiếm, là đúng hay sai đều do tâm trí ngươi quyết định.”

Trúc Hư Vô nói xong liền biến mất trong bóng tối. “Sư tổ!” Bạch Giản Trúc giơ tay muốn gọi hắn lại lại đột nhiên phát hiện trên cánh tay mình toàn là máu tươi. Máu tươi từ hai tay không ngừng chảy xuống đất, không biết là máu của mình hay là người khác.

Trong Tứ Tượng Ưu Phiền kính, Bạch Giản Trúc đột nhiên tỉnh lại từ ảo giác, hai mắt hắn trở nên trong suốt, trên người tỏa ra thanh quang chói mắt. Kim Phi Dao đang dán trên người hắn hét to một tiếng rồi biến mất trong thanh quang.

Ngoài Hư Thanh điện, giữa một trời mây đen xen lẫn lôi điện đột nhiên gió nổi mây phun, một đường ánh sáng đỏ máu từ trên trời giáng xuống, trực tiếp xuyên qua mây đen chiếu vào phía trên Hư Thanh điện. Thiên lôi thối lui, mây đen dưới ánh hồng quang trở nên đỏ bừng như huyết vân.

Dị tượng giằng co nửa canh giờ, hồng quang và huyết vân thối lui, tiên hạc đạp mây xuất hiện, tiên nhạc thanh minh, linh khí biến thành trăm hoa phiêu đãng bốn phía, trên Hư Thanh phong tràn ngập tiên khí.

“Sát lục chi đạo… Không thể tưởng tượng được, tính tình của Bạch sư đệ vẫn vậy, ghét ác như cừu.” Mạc Ngữ Trúc không ngờ Bạch sư đệ lại đột nhiên ngăn chặn tâm trí, Kết Đan thành công, hơn nữa ngoài thiên tượng phổ thông còn có cả dị tượng Sát Lục Đạo. Những vị tiền bối trong tu tiên giới tay đồ vạn ma, ghét ác như cừu, lấy bạo chế bạo lúc Kết Đan phần lớn đều sẽ xuất hiện thiên tượng mây đỏ này. Đợi đến khi kết Nguyên Anh thì thiên tượng lại càng kinh người, trong phương viên trăm dặm giống như có mưa máu vậy.

Lấy bạo chế bạo làm sao trên người có thể không dính máu tươi? Bạo chung quy vẫn là bạo. Huyết vũ lúc Nguyên Anh chắc là hận ý của vô số oan hồn.

Bạch Giản Trúc Kết Đan thành công, Phong Vân Trúc cũng rất cao hứng, nhất là việc xuất hiện dị tượng Sát Lục Đạo đã khiến hắn vui tươi hớn hở nói với Mạc Ngữ Trúc, “Đại sư huynh, lúc huynh Kết Đan chỉ có tiên hạc và linh hoa, đã bị bại bởi Bạch sư đệ rồi.”

Mạc Ngữ Trúc liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Đệ cũng đừng quên là ai nhìn chằm chằm vào ảo giác tiên nữ mà quên khép miệng, cuối cùng chảy cả nước miếng.”

“A, sao huynh lại biết chuyện này? Là ai nói?” Phong Vân Trúc sửng sốt, nhất thời xấu hổ.

Lúc Mạc Ngữ Trúc Kết Đan, ngoài thiên tượng bình thường còn có thêm một đám tiên nữ siêu phàm thoát tục. Những tiên nữ này bay ra khỏi dị tượng, phiêu miểu xung quanh bọn họ, còn sà xuống tận nơi, bay đúng nửa canh giờ, đùa giỡn đủ rồi mới biến mất. Phong Vân Trúc chưa từng thấy qua mỹ nhân siêu phẩm như vậy, tuy rằng luống cuống nhưng lúc đó đại bộ phận nam tu sĩ cũng đều giống hắn mà.

Nhìn bộ dáng chín chắn điềm tĩnh của Mạc Ngữ Trúc, tất cả mọi người đều không hiểu vì sao lúc hắn Kết Đan lại xuất hiện loại dị tượng táo bạo này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.