Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 339: Không là không nghĩ đi



Đại hoàng tử thấy trên đầu xuất hiện hai hòn núi lớn, vội vàng quát: “Quy Lưng trận!”

Tướng sĩ Kết Đan nhanh chóng giơ tấm chắn lên phía trên đầu, bảo vệ đại hoàng tử ở giữa, sau đó rót linh lực vào trong tấm chắn, muốn nghênh đón ngọn núi Thông Thiên Như Ý.

Thông Thiên Như Ý ầm một tiếng hạ xuống, đè lên Quy Lưng trận. Quy Lưng trận lóe kim quang, lòe lòe tỏa sáng bên dưới núi Thông Thiên Như Ý trong suốt. Giằng co một hồi, Thông Thiên Như Ý lại có xu thế bị Quy Lưng trận chậm rãi đẩy lui.

“Rơi!” Kim Phi Dao cắn chặt răng, dồn toàn bộ linh lực vào trong Thông Thiên Như Ý, thân hình cũng hóa thành Minh hỏa, vèo một cái tiến lên, vây đại hoàng tử và các tướng sĩ trong ngọn lửa.

Minh hỏa bị che ngoài Quy Lưng trận, đại hoàng tử lại bắn một tên vào Thông Thiên Như Ý phía trên, Thông Thiên Như Ý bị bắn lên cao đến một trượng, sau đó lại rơi xuống.

“Minh hỏa ngục!” thấy Minh hỏa không công vào trong được, Kim Phi Dao thầm hô một tiếng, Minh hỏa đột nhiên biến mất, nàng phi thân nhảy trở về.

Sau đó, từ dưới chân nàng tràn ra một mảnh hắc ám, toàn bộ mặt đất trên sân đấu lâm vào bóng tối. Quỷ vương chau mày đứng trong bóng tối nhìn về phía Kim Phi Dao đang bấm pháp quyết.

Kim Phi Dao nhanh chóng nhìn hắn một cái, thấy hắn còn đang đứng trong bóng tối, lập tức truyền âm mắng: “Phát ngốc cái gì? Mau đi ra ngoài, nơi này giao cho ta, ngươi đi tạo phản đi.”

Quỷ vương ngừng một cái, ma rìu vung lên phá vỡ cấm chế, một tiếng nổ vang lên, cấm chế bị đánh cho dập nát. Không hổ là quý tộc Ma tộc, tư chất này đúng là không tầm thường, công pháp dù dở lại chỉ có một pháp bảo bản mạng, uy lực vẫn không hề nhỏ.

Cấm chế bị đánh vỡ, Nhân tộc càng thêm hoảng sợ, tất cả xô nhau chạy ra ngoài, không bị ma nhân chém chết thì cũng bị người một nhà dẫm chết.

“Trị vương, phải làm sao bây giờ?” trên đài cao, thị vệ của Trị vương sốt ruột hỏi.

Lúc trước Trị vương nhìn cảnh hỗn loạn phía dưới cũng không nóng nảy, bởi vì có cấm chế, bọn họ dù gây động tĩnh lớn cũng không thể trốn thoát được. Mấy tên nô lệ phản loạn kia cũng không gây nhiều ảnh hưởng lắm, tu vi quá thấp, phái vài người ra là có thể trấn áp.

Nhưng hiện tại thấy Quỷ vương phá vỡ cấm chế vọt ra, Trị vương là người đầu tiên nhảy dựng lên, “Hộ giá! Mau hộ bổn vương rời đi.”

Không biết hắn mang theo một thân tu vi Nguyên Anh kỳ để làm gì, có phải chỉ tu đầu óc, cả ngày ngoài việc suy nghĩ đường ngang ngõ tắt, tính kế người khác hay không mà gặp phải nguy hiểm lại không dám động tay. Rõ ràng tu vi không thua kém Quỷ vương lại hoàn toàn không nghĩ đến việc nghênh chiến mà chỉ lo ôm đầu chạy trốn.

Trị vương hoảng hốt bỏ chạy dưới sự bảo vệ của thị vệ, Quỷ vương lao ra khỏi cấm chế, đuổi theo. Giết Nhân tộc bình dân không có tác dụng gì với bọn họ, phải giết hoàng tộc mới có thể dao động đến căn bản của Nhân tộc. Ma nhân hết chém lại giết, đuổi theo Trị vương ra khỏi Quyết Đấu tràng, thẳng tới phủ đệ của các quan lớn.

Đại hoàng tử vẫn ở trong Quy Lưng trận, phía trên là hai ngọn núi Thông Thiên Như Ý dã hợp làm một, trùng trùng ép xuống khiến hắn không ngẩng đầu lên được, dưới chân lại là một mảnh hắc ám, từ đó vươn ra vô số độc thủ, thâm nhập vào trong cơ thể, lôi kéo nguyên thần của bọn họ.

Quy Lưng trận phòng ngự rất bền chắc nhưng có một nơi không tốt, đó là dưới chân tương đối bạc nhược. Bình thường cũng có rất ít người sẽ công kích từ dưới lên, hiện tại bị Minh hỏa ngục của Kim Phi Dao tìm được nhược điểm, tự đào hố chôn mình thì muốn chạy trốn cũng khó.

Một lần muốn nuốt nguyên thần của cả trăm tên tu sĩ khiến Kim Phi Dao cảm thấy có chút quá sức, linh lực và thần thức tiêu hao nhanh chóng khiến nàng không có cả sức để ném Mập Mạp và Hoa Uyển Ti ra.

“Thu hết cho ta!” nàng hét lớn một tiếng, linh lực toàn thân tập trung vào trong Minh hỏa, phòng ngự của Quy Lưng trận quả nhiên yếu đi, Thông Thiên Như Ý oanh tạp xuống.

Lập tức, máu tươi từ phía dưới núi chảy ra, mà hắc ám trên đất cũng dần thối lui, Kim Phi Dao thì đặt mông ngồi phịch xuống.

Nàng ngồi thở hồng hộc, “Thật là, một lần nhiều người như vậy, đúng là khó đối phó.”

Không đợi nàng kịp thở lâu, mới vừa thu hồi Thông Thiên Như Ý lại đã thấy trong dòng máu bên dưới có một con kim long thoát ra, phi lên không trung quát to: “Là ai dám giết hậu bối tộc ta?”

Kim Phi Dao nhìn thấy, thất thanh hô: “Không thể nào, lại tới nữa?” nàng nhanh chóng vỗ lên eo, thả Mập Mạp ra. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, kim long vút tới trói chặt nàng, lập tức biến mất tại chỗ.

Đợi lúc nàng tập trung nhìn vào, lại lần nữa trở lại Sát Tiên đài.

Lần trước, lúc Kim Phi Dao xuất hiện trên Sát Tiên đài đã khiến hoàng tộc trở tay không kịp, cuối cùng còn làm nàng chạy mất. Hiện tại đã rút kinh nghiệm, phái bốn thị vệ Trúc Cơ kỳ canh giữ nơi đây để phòng ngừa xuất hiện lại tình huống mấy ngày trước.

Bốn người này ở đây vốn rất nhàm chán, chỉ cần mỗi ngày đứng yên là có thể lĩnh linh thạch, cho tới bây giờ vẫn không nghĩ rằng chỉ mới vài ngày lại có người giết hoàng tộc.

Kim Phi Dao là khách quen, vừa hiện ra thân hình lập tức phái Mập Mạp ra ngoài, giết chết bốn gã thị vệ, sau đó lại ngốc đứng trên Sát Tiên đài.

Lão kim long này căn bản không biết Kim Phi Dao nhưng Kim Phi Dao lại nhận ra nó. Thấy kim long giương nanh múa vuốt, nàng liền cười nói: “Lão Long, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ta cảm thấy có chuyện cần phải thảo luận với ngươi, hậu đại của ngươi đang gặp vấn đề trong chuyện quản lý hoàng quyền, thật sự quá nghiêm trọng.”

Kim long bị nàng làm sửng sốt, dưới sự dẫn dắt của Kim Phi Dao, thế mà lại bắt đầu nói đến đạo trị quốc với nàng. Thế nhưng cứ nói chuyện được một lúc lại thấy có ma nhân bị kim long đưa tới Sát Tiên đài, trên bình đài nho nhỏ vậy mà chen chúc những hai, ba mươi con kim long.

“Sao lại có nhiều hoàng tộc bị giết như vậy? Chẳng lẽ giết chết toàn bộ tôn tử của hoàng đế?” Kim Phi Dao phi thường kinh ngạc, nhịn không được hỏi.

Những ma nhân này lúc đó cũng có mặt ở trong sân quyết đấu, thấy Kim Phi Dao và Quỷ vương cùng nhau đối phó đại hoàng tử, cho rằng nàng cũng là ma nhân, liền hưng phấn nói: “Ai biết được, chúng ta đều chọn những người có tu vi, ăn mặc đẹp mà giết, không ngờ lại có nhiều hoàng tộc như vậy, cũng không bết có phải là con riêng của hoàng đế không.”

Kim long vây khốn Kim Phi Dao nghe vậy thì mất hứng, nhịn không được mắng: “Thối lắm! Không nhìn thấy kim long đưa các ngươi đến rất bé sao? Người các ngươi giết là họ hàng xa có huyết thống hoàng tộc, họ hàng xa cũng là hoàng tộc.”

“Họ hàng xa?” Kim Phi Dao lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, vì sao kim long vây mình thì to mà kim long vây bọn họ lại nhỏ, có vài con còn chưa tới một khắc đã biến mất, ma nhân đó được tự do, lại vui vui vẻ vẻ quay lại thành giết người. Chỉ có nàng là bị nhốt trên Sát Tiên đài như trước, hóa ra là bọn họ giết hoàng tộc không đủ thuần chủng.

“Thế tử thì coi là họ hàng gần, còn huyện chủ linh tinh gì đó thì xa hơn một chút, tính toán như vậy thì không phải nơi nơi đều là huyết thống hoàng tộc sao? Chất nhi của dì cả nhà muội muội nhà lão bà của hoàng đế cũng là huyết thống hoàng tộc?” Kim Phi Dao trầm tư một lúc, sau đó gật đầu nói.

Kim long tức giận mắng: “Đó không phải là hoàng tộc, nửa điểm quan hệ đều không có.”

Kim Phi Dao chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Vậy dạng họ hàng xa như thế nào mới có huyết thống hoàng tộc?”

“Cái này…” kim long sửng sốt, nghiêm túc suy nghĩ, nửa ngày sau mới đáp,

“Hắn là con của con của lão bà hoàng đế là huyết thống hoàng gia.”

“…” Kim Phi Dao trầm mặc một lát, khinh bỉ nói: “Ngươi nói thẳng là cháu của hoàng đế không tốt sao? Vòng vèo cái gì, bảo sao hậu đại của ngươi lại ngốc như vậy, hóa ra là đều giống ngươi.”

“Nữ nhân đáng giận này, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn…” kim long còn chưa nói xong, bóng dáng đã nhạt đi, lung lay một cái rồi biến mất, hóa ra là đã hết thời gian.

Kim Phi Dao hoạt động tay chân, cười nhạo: “Đồ đầu đất, chẳng lẽ không biết là tán gẫu thì thời gian trôi mau sao?”

Sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào hoàng thành, hiện tại đã qua hai canh giờ, bên trong hoàng thành có khói đen bốc lên, tất cả đều do ma nhân thiêu hủy phòng ốc. Hoàng cung vẫn chưa thấy có khói đen, hẳn là bọn họ còn chưa dánh tới hoàng cung, ngần ấy ma nhân vẫn quá ít.”

“Chắc cũng đã lui lại rồi, ngần ấy người đã muốn đạp đổ Long Uy quốc, căn bản là không có khả năng.” Kim Phi Dao vuốt cằm nghĩ, Quỷ vương tám phần là đã đi, nàng có thể vào trong hoàng cung tìm Tô Đừng Mạt lấy quả Nhân Sâm rồi.

Nghĩ vậy, dưới chân nàng bốc lên linh khí màu đen, dán Ẩn Thân phù bay hướng hoàng cung.

Nàng trực tiếp vào vườn tìm Tô Đừng Mạt, lại phát hiện ma nhân không chạy trốn mà thật sự đánh tới hoàng cung, đang chém giết cùng thị vệ ở trước đại điện. Tô Đừng Mạt cũng không có trong vườn, hỗn loạn như vậy, không biết có bị ma nhân nào ngộ sát hay không.

Các ma nhân trang bị thấp kém nhưng lại không sợ chết, đánh cho Nhân tộc liên tiếp bại lui. Thị vệ Nhân tộc mang pháp khí cũng không quá tốt, thứ tốt đều nằm cả trên người những hoàng tộc đang bỏ chạy tán loạn bốn phía. Vừa rồi Kim Phi Dao mới gặp một phi tử không có tu vi đang hoa dung thất sắc chạy trốn dưới sự che chở của cung nữ thị vệ, chiếc vòng trên cổ nàng ta chính là pháp bảo hạ phẩm, mà cái quạt tròn trong tay lại là một pháp bảo trung phẩm, tất cả đều chỉ dùng làm trang sức.

“Lãng phí, quá lãng phí! Ta còn thắc mắc thứ tốt đâu cả, rõ ràng Tam hoàng tử ở Tinh La Linh giới ăn đan dược như ăn kẹo. Đến đây, tận mắt chứng kiến lại làm ta tưởng rằng tam hoàng tử mang theo toàn bộ tài sản của Linh giới mà bỏ chạy, hóa ra là tiếc cho người khác dùng, toàn bộ phân phối cho hoàng tộc.” Kim Phi Dao lắc đầu, tiếp tục hít hít, tìm kiếm Tô Đừng Mạt, chỉ cần đi theo mùi hoa quả là sẽ tìm được.

Nàng đang tìm kiếm Tô Đừng Mạt khắp nơi, trong khi đó Tô Đừng Mạt lại đang ở trên đại điện, hoảng sợ vạn phần nhìn Quỷ vương đang chém giết thị vệ như bị phát cuồng. Hoàng đế thì vẻ mặt uy nghiêm ngồi trên long ỷ, bên người là nhị hoàng tử và tứ hoàng tử, bọn họ đã lấy pháp bảo ra hộ giá quanh hoàng đế, mắt lạnh nhìn Quỷ vương và bọn thị vệ đánh nhau.

Vì sao ngươi không trốn đi? Ngươi còn tới nơi này làm cái gì? Tô Đừng Mạt vạn phần sốt ruột, không rõ vì sao Quỷ vương lại dẫn người vào hoàng cung, chẳng lẽ hắn cho rằng như vậy có thể giết hoàng đế sao?

Quỷ vương kỳ thực cũng muốn đi nhưng không biết Kim Phi Dao giải chú thế nào mà hắn cảm thấy ma khí bị đè nén trăm năm nay giống như phát điên, chạy tán loạn khắp thân thể khiến cho hắn trong đầu ngoại trừ chém giết ra thì cái gì cũng không nghĩ được, biết rõ làm như thế có khả năng sẽ chết trong hoàng cung, hắn vẫn giết đi tới.

“Diệt Thiên kiếm!” đúng lúc này, nhị hoàng tử đột nhiên hừ lạnh, trong tay lóe lên một đường màu trắng mờ, đâm thẳng về phía Quỷ vương.

“Quỷ vương!” Tô Đừng Mạt vốn đang trốn sau một cây cột cách đó không xa, bên người có thị vệ bảo hộ, thấy cảnh đó liền hô to lên.

“Phụp!” Diệt Thiên kiếm đâm sâu vào thân thể nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.