Tô Đừng Mạt vừa rồi còn tránh sau cây cột, thấy Diệt Thiên kiếm đâm tới Quỷ vương, mà lúc này hắn đang bị bọn thị vệ quấn lấy, vết thương khắp người, căn bản không trốn được. Theo bản năng, nàng đẩy thị vệ ra, vọt lên, Diệt Thiên kiếm của nhị hoàng tử vừa vặn bắn trúng tim nàng, xuyên thủng qua thân thể.
Tô Đừng Mạt kêu thảm một tiếng, ngã xuống bên chân Quỷ vương, bọn thị vệ sợ tới mức thối lui, lăng lăng nhìn Tô Đừng Mạt. Hoàng đế và chúng hoàng tử đều cùng nghĩ đến một vấn đề, nếu công chúa Bình An chết, bọn họ biết phải làm sao? Long Uy quốc biết làm sao?
“Quỷ vương… ngươi mau trốn đi.” Tô Đừng Mạt cố gắng ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ quan tâm.
Tựa hồ nhớ ra chuyện mà Kim Phi Dao từng nhắc đến, Quỷ vương đột nhiên ngồi xổm xuống, nâng thân mình nàng lên. Tô Đừng Mạt tựa vào lòng Quỷ vương, phi thường vui sướng, nàng rốt cục cũng có thể lại gần hắn, lại có thể chết trong lòng hắn.
“Ta vốn định… định cho ngươi quả Nhân Sâm, chỉ tiếc hiện tại ta đã không được, có chuyện… ta muốn nói cho ngươi.” Trên mặt Tô Đừng Mạt mang theo nụ cười dịu dàng, tay nắm chặt áo Quỷ vương, muốn nói cho hắn biết tâm ý của mình trước khi chết, không cần biết Quỷ vương có tiếp nhận hay không, như vậy nàng có thể chết cũng không hối tiếc.
Đúng lúc này, Kim Phi Dao vừa khéo vừa ngửi vừa tìm đến chỗ này, đang thảnh thơi đi qua đại điện, đột nhiên nhìn thấy Tô Đừng Mạt trên ngực cắm kiếm, ngã vào trong lòng Quỷ vương.
Kim Phi Dao bước vài bước đã vọt tới, một cước đá Quỷ vương bắn ra vài chục trượng, đoạt lấy Tô Đừng Mạt từ tay hắn.
Mọi người chỉ thấy Quỷ vương tự dưng bay ra ngoài, sau đó ở chỗ công chúa Bình An ngã xuống xuất hiện một nữ ma nhân. Lúc này Tô Đừng Mạt đang định biểu lộ tâm ý với Quỷ vương, lời đã lên đến miệng, Quỷ vương lại bị Kim Phi Dao một cước đá bay.
Tô Đừng Mạt quýnh lên, lời nói bên miệng đổi thành một ngụm máu tươi, phun hết lên ngực Kim Phi Dao.
“Ngươi không được nói chuyện. Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết đi thế này đâu.” Kim Phi Dao ôm lấy Tô Đừng Mạt, dưới chân vận lực, cả người liền đội trần điện bay ra ngoài.
“Quỷ vương… ta còn có lời muốn nói với hắn!” Tô Đừng Mạt tuyệt vọng hô.
Nhưng lúc này Kim Phi Dao đã lửa giận công tâm, ôm nàng bay vào trong vườn, hai tay ôm nàng thật chặt, rót linh lực vào trong người nàng, giữ không cho nàng chết.
Tô Đừng Mạt chỉ có thể nằm trong lòng nàng, hữu khí vô lực nói: “Tiên sư… ta không được rồi, ngươi không cần lãng phí linh lực nữa, ta muốn nói mấy câu với Quỷ vương, ngươi mau… đưa ta trở về.”
“Ngươi đừng nói chuyện, sắp tới rồi.” Kim Phi Dao chém đinh chặt sắt nói, Quỷ vương gì đó đã bị nàng ném ra sau đầu.
Vọt vào trong vườn, Kim Phi Dao lao thẳng tới trước cây Nhân Sâm, đi đến dưới tàng cây, lay tỉnh Tô Đừng Mạt lúc này đã sắp hôn mê, lớn tiếng hô:
“Ngươi mau tỉnh lại, tỉnh lại đi.”
“Tiên sư…” Tô Đừng Mạt cố sức mở to mắt, chậm rãi nói một câu, “Ta đã như vậy… ngươi không cần ở lại đây vì ta, ta đã không cứu được nữa rồi.”
Nhưng không ngờ Kim Phi Dao lại kéo tay nàng, đặt lên cấm chế của cây Nhân Sâm, vô cùng sốt ruột nói: “Mau, lấy hết quả Nhân Sâm ra, ngươi nhất định phải trụ vững, không lấy trái cây ra thì không thể chết.”
“…” Tô Đừng Mạt ngơ ngác nhìn Kim Phi Dao, một bụng di ngôn lại không biết phải nói gì.
“Đúng rồi, ta còn có Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn. Ngươi chờ ta, ta đưa cho ngươi ăn!” vì quả Nhân Sâm, Kim Phi Dao quyết định liều mạng, nhất định không để Tô Đừng Mạt chết trước khi lấy quả Nhân Sâm ra.
Nàng vội vàng lấy Hồi Thiên Chuyển Sinh hoàn ra, vừa định đút cho Tô Đừng Mạt thì thấy nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đầu ngoẹo sang một bên, bàn tay đang đặt trên màn hào quang của cấm chế trượt xuống, chưa lấy ra được một nửa quả Nhân Sâm đã tắt thở.
Sau đó, ở ngay trước mắt Kim Phi Dao, cây Nhân Sâm tiên khí bức người bắt đầu héo rũ, lá cây với phù văn màu bạc khô quắt lại, quả nhân sâm hồng tươi trở nên hư thối, thân cây biến thành hắc bụi.
Cuối cùng, hào quang vỡ tan, bụi của cây Nhân Sâm bay dính lên mặt nàng, phiêu miểu theo gió.
Kim Phi Dao ngơ ngác nhìn đầy trời hắc bụi, trong lòng ôm Tô Đừng Mạt, vị hoa quả thơm ngọt trên người Tô Đừng Mạt chậm rãi tán đi, cuối cùng không còn lại chút gì.
“A” Kim Phi Dao buông Tô Đừng Mạt ra, hét lớn một tiếng, trên người nổi lên hắc khí, lập tức hóa thân thành Thao Thiết. Nàng giơ móng vuốt tát vào các cung điện chung quanh, đánh cho cung Vạn Thọ tan thành cát bụi, sau đó chuyển ánh mắt, chạy về phía đại điện.
Chỉ là một hòn đá nhỏ ném vào mặt hồ, cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng. Mà hắn hiện tại cũng không có hơi sức đi quản Tô Đừng Mạt gì, giữ cái mạng mới là việc cần làm.
Đột nhiên mái nhà rào rào sụp xuống, tro bụi đầy trời, chướng khí mù mịt. Đợi tro bụi tán đi, Quỷ vương bò ra khỏi đống gạch ngói vụn, trước mắt liền xuất hiện một con yêu thú cao đến ba mươi trượng.
Hắn không biết đây là yêu thú gì, chỉ nhìn thấy nửa thân mình của hoàng đế Long Uy quốc đang đong đưa ngoài miệng yêu thú, mà khóe miệng nó còn có một ít vật liệu may mặc quý giá, xem ra trước đó nó đã ăn không ít hoàng tộc.
Lại thấy hoàng đế bị nó ngửa đầu quăng lên cao, cái miệng rộng bảy, tám trượng mở ra, răng rắc một cái liền ăn luôn. Hoàng đế vừa vào bụng, trên trời liền lao ra một con kim long to tới ba, bốn trượng. Nó xuất hiện mang theo tiếng rồng ngâm chói ta, vừa ló mặt liền phẫn nộ quát: “Dám giết hậu bối tộc ta, ta phải lấy nguyên thần ngươi làm đèn, khiến cho ngươi không thể siêu sinh.”
“Cút!” Kim Phi Dao rít gào một tiếng với kim long, sau đó tung một trảo lên võ, kim long còn chưa nói xong đã bị nàng đánh tan.
“Hừ, chỉ là một hồn phách già mà còn giả thần gia quỷ, hù dọa ai chứ?” hóa thân Thao Thiết rồi, Kim Phi Dao đã tới Hóa Thần kỳ, chạy khắp hoàng cung như tiến vào chốn không người, gặp cái gì ăn cái đó. Những hoàng tộc bị nó nuốt đều thả ra kim long không lớn thì nhỏ.
Nhưng cho dù có nhiều kim long cũng không làm nên chuyện gì, ngay cả kim long lớn nhất của hoàng đế cũng bị nàng chụp cho tan, càng không cần nói đến đám tiểu long này, chỉ cần nàng rít gào một tiếng đã bị dọa tan biến. Hơn nữa, kể cả là có kim long có thể đưa nàng lên Sát Tiên đài thì bên trên đó cũng không còn người nào, bên cạnh đó, với thể tích của nàng thì Sát Tiên đài còn chưa đủ cho nàng ghé một mông.
Quỷ vương há miệng nhìn theo con yêu thú đang chạy đằng trước, hắn biết hắn không nghe nhầm, thanh âm nói chuyện của con yêu thú kia chính là của Kim Phi Dao, người đã ở cùng hắn vài ngày.
“Hóa ra nàng là yêu thú thần thú kỳ?” Quỷ vương chưa từng gặp yêu thú có thể nói tiếng người, vì thế liền đoán đây là yêu thú thần thú kỳ trong truyền thuyết, hắn nghe nói loại yêu thú này có thể hóa thành hình người, nghe hiểu nhân ngữ, lại biết nói. Hắn chỉ không ngờ nàng lại ngụy trang thành công như vậy, nếu không hóa thành hình thú thì căn bản không thể nhìn ra nàng không phải là người.
Kim Phi Dao chạy loạn khắp nơi khiến cho hoàng cung một mảnh hỗn độn, không biết đã chạy đến trước một cung điện từ lúc nào. Nơi này có trọng binh canh gác, tuy nhiên thấy nàng chạy tới thì đã sớm chạy mất dạng, làm gì có ai không sợ yêu thú ăn thịt người chứ.
Cũng không biết bên trong cất giấu thứ tốt gì, Kim Phi Dao giơ móng vuốt vỗ xuống, phòng bị hủy, vật lộ ra, vô số lọ đan dược rơi đầy đất.
“Hả? Đây là khố phòng hoàng gia?” Kim Phi Dao ngửi ngửi, mùi đan dược nhẹ nhàng phiêu tán. Mắt nàng lại nhìn về phía các phòng khác, thuận tay phá hủy, bên trong lộ ra vô số linh thạch, pháp khí, pháp bảo.
Nhìn đồ đạc chất như núi nhỏ, Kim Phi Dao cảm thấy buồn cười. Thật nhiều của cải nha, ngay cả đan dược cũng có vài vạn bình. Đáng tiếc, hoàng tộc lại đặt trong kho để đóng bụi cũng không muốn lấy ra cho thủ hạ, tướng quân dùng.
Một quốc gia như vậy mà không hủy diệt thì ngay cả ông trời cũng không nhìn được.
Quỷ vương mang theo người đi theo phía sau Kim Phi Dao, nhìn đan dược và pháp bảo đầy đất, trong lòng mừng như điên. Nếu như mang mấy thứ này về, thực lực ma nhân sẽ tăng mạnh, đối phó với gần hai mươi vạn quân của Long Uy quốc sẽ không chỉ là bị đánh như trước nữa.
Dù hoàng thành nháo thành như vậy nhưng quân đội và một số hoàng tộc cũng không ở trong hoàng thành, lần này bị đại thương, Long Uy quốc chắc chắn sẽ bị hỗn loạn một thời gian dài, đây chính là thời cơ tốt của quân phản loạn Ma tộc.
Kim Phi Dao dùng thần thức nhìn lướt qua mấy thứ này, không có thứ gì khiến nàng cảm thấy hứng thú. Đột nhiên, nàng phát hiện ra thứ gì đó, liền đặt mông ngồi xuống, dùng linh lực hút một cái hộp ra.
Hiện tại đang giờ dùng cơm, nàng liền cất cái hộp vào túi càn khôn, sau đó nói với mấy người Quỷ vương ở bên cạnh đang quá muốn mà lại không dám tiến lên: “Đống rác rưởi này cho cá ngươi, mau đem đi đi, thật chướng mắt ta.”
Sau đó nàng nhấc mông lên chạy đi chỗ khác, phần lớn người hoàng tộc đều có tu vi, ở trong mắt Kim Phi Dao chính là đồ ăn biết chạy. Kim Phi Dao cảm thán một tiếng, hồi nhỏ vào lễ mừng năm mới cũng không ăn nhiều như vậy, hôm nay coi như bồi thường, để ta ăn cho no đi.
Nhìn Kim Phi Dao chạy đi nơi khác nháo sự, Quỷ vương đem người vọt lên, lục túi càn khôn dưới đống phế tích kia, sau đó liều mạng càn quét các thứ dưới đất. Đan dược, pháp quyết cùng các loại pháp khí, pháp bảo rực rỡ sắc màu khiến cho đám ma nhân nghèo kiết hủ lậu kia mờ cả mắt.
Không ngờ lần này tới cứu người lại có thu hoạch lớn như vậy, thật sự là phúc tinh cao chiếu, lập tức hạ quyết tâm thu dọn sạch khố phòng hoàng gia rồi lập tức rời khỏi hoàng thành. Có mấy thứ này, bọn họ cũng có thể xây dựng quân đội, sau này sẽ có cơ sở để chống lại sự áp bức của đế quốc Tô thị.
Bọn họ điên cuồng thu các thứ vào túi càn khôn, đột nhiên có một gã ma nhân nhìn thấy lưng Quỷ vương, kim giáp của hắn đã sớm bị đánh cho rách nát nên hắn đã ném đi từ lâu.
Trước đó mọi người vẫn mải mê giết địch cho nên không có ai chú ý đến lưng hắn, hiện tại đột nhiên nhìn lưng hắn, tên ma nhân kia nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Mạnh tướng quân, trên lưng ngươi vẽ gì vậy?” hắn ngập ngừng một chút mới ngượng ngùng hỏi.
Quỷ vương quay đầu lại, vừa tiếp tục thu đồ vào túi càn khôn vừa giải thích: “Là pháp chú che ma khí của ta, đã bị nữ tu sĩ kia phá rớt.”
“A… vậy sao?” ma nhân kia có chút do dự, không biết có nên nói cho Mạnh tướng quân biết là sau lưng hắn có bức xuân cung đồ hay không.
Thực ra đó cũng không phải là xuân cung đồ, nếu không nhìn kỹ thì chỉ có thể nhìn ra một đồ án bị vẽ loạn thất bát tao. Nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện đồ án này lại hợp thành một bộ xuân cung đồ, nhưng lại không phải là nam nữ bình thường mà là ba nam.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn quyết định không nói, để sau này ai phát hiện thì đi mà nói.