Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 45: Kết đan hỏi tội



“Kim đạo hữu, mời đi theo ta.” Nghi trượng đệ tử đưa ngọc giản mới cho Kim Phi Dao, sau đó trao đổi mấy câu với nghi trượng bên cạnh rồi dẫn nàng đi ra hậu điện.

Nơi cấp ngọc giản cho môn nhân mới của Toàn Tiên môn là một tiểu viện yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt Lạc Tiên, chỉ chuyên làm thủ tục nhập môn, không làm việc khác. Đi qua một vườn hoa diện tích không lớn nhưng rất tinh xảo, Kim Phi Dao theo nghi trượng đệ tử tới trước một tiểu lâu ba tầng.

Nghi trượng đệ tử đã phát ra một lá bùa truyền âm từ trước đó nên chỉ đưa nàng tới cửa rồi để nàng tự đi vào trong lâu.

Trong lâu có một tiểu cô nương Luyện Khí hậu kỳ đang đứng sẵn đợi nàng, thấy nàng tiến vào thì cười tủm tỉm bước tới, thấp giọng nói: “Người của Linh Không phái cũng ở đây, lát nữa ngươi phải cơ trí một chút, sư phụ ta không thích thấy đệ tử bị cứng họng. Đi theo ta, nhớ cơ trí một chút.”

Nàng mới chỉ mười một, mười hai tuổi lại nói chuyện không hề khách khí, nhưng vì tu vi của nàng cao hơn mình nên Kim Phi Dao bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng lại càng không thoải mái. Sao vừa về đã gặp người Linh Không phái tới gặp tiền bối Toàn Tiên môn, lại còn gặp một tiểu hài ra bộ người lớn nữa. Xem ra hôm nay vận khí rất kém, biết thế thì đã mua một quyển hoàng lịch ở cái trấn nhỏ kia, chọn một ngày tốt rồi mới xuất môn.

Kim Phi Dao đi theo tiểu hài lên lầu hai, trên lầu đang có người chờ nàng, ba người ngồi, bốn người đứng. Kim Phi Dao vừa ngẩng đầu đã thấy Kim Phi Văn đứng sau một lão thái bà.

Lão thái bà này và một ông lão ngồi một bên, tóc hoa râm, nét mặt già nua, phía sau là Kim Phi Văn và một nữ hài Luyện Khí trung kỳ.

Đối diện với họ là một mỹ nhân trong bộ cung trang hoa lệ, băng cơ oánh liệt khiến người nhìn muốn đui mù. Phía sau nàng là một đôi song sinh bảy, tám tuổi, môi đỏ răng trắng đặc biệt xinh đẹp, đang mở to đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn về phía Kim Phi Dao.

Nữ hài đưa nàng đến cũng đi tới sau lưng cung trang mỹ nhân, nhẹ nhàng gật đầu với Kim Phi Dao. Kim Phi Dao nhanh chóng tiến lên, ôm quyền hành lễ với mỹ nhân: “Kim Phi Dao bái kiến tiền bối.”

Cung trang mỹ nhân mỉm cười gật đầu, vừa định mở miệng nói chuyện thì lão thái bà ở đối diện đã hắng giọng, âm dương quái khí cướp lời: “Ngươi chính là Kim Phi Dao? Hừ, thật không nhìn ra, bản lĩnh của ngươi cũng không nhỏ, vậy mà có thể đào tẩu dưới tay của những người đó. Ngay cả con ta mang theo một thân pháp bảo cũng không trốn ra được, ngươi làm sao mà thoát chứ?”

“A, đa tạ tiền bối khích lệ. Tại hạ chỉ là may mắn trốn thoát, không biết người tiền bối vừa nói là ai?” Kim Phi Dao vừa nghe đã nghĩ tới Chu Hoàn Bát, thật không ngờ mẫu thân hắn lại già như vậy, không biết lão nhân hói đầu bên cạnh kia có phải là cha hắn không.

“Ai? Đương nhiên là con ta Chu Hoàn Bát, ngươi dám nói không biết hắn sao? Ngươi mau nói rõ một năm một mười chuyện hôm đó cho ta, nếu dám có nửa điểm giấu diếm thì hãy cẩn thận cái mạng nhỏ của ngươi.” Lão thái bà hét ầm lên, bộ dáng như muốn ăn thịt người.

Đúng lúc này, cung trang mỹ nhân trầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Phong Bà Tử, ngươi cần biết, ngươi hiện tại đang ở Toàn Tiên môn chứ không phải Linh Không phái nhà ngươi. Ngươi cũng đã mấy trăm tuổi rồi, hù dọa một đứa nhỏ làm chi.”

Sau đó, nàng hòa nhã nói với Kim Phi Dao: “Đừng sợ, ngươi cứ nói sự thật, có chuyện gì thì Toàn Tiên môn chúng ta sẽ không mặc kệ môn nhân không quản.”

“Hừ!” Phong Bà Tử hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa, dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người khác, nên thu liễm uy phong một chút.

“Dạ.” Nhìn cung trang mỹ nhân bên cạnh, Kim Phi Dao liền bắt đầu kể lại, lúc này nàng không thêm mắm thêm muối mà chỉ nói ra sự thật.

Nghe lời nàng kể, sắc mặt Phong Bà Tử càng ngày càng khó coi, nhất là lúc nghe đến đoạn con mình bán đứng sư huynh đệ, cuối cùng còn bị sư huynh đệ đánh cho, nàng không nhịn được, vỗ bàn nổi giận mắng: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn, con ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này, ngươi còn nói bậy ta sẽ vả nát miệng ngươi.”

Kim Phi Dao ra bộ chấn kinh, biểu cảm trong lòng run sợ, lầu bầu nói: “Tiền bối, ta nói sự thật, ta thực không nói dối. Chẳng lẽ con người chính là vị tu sĩ toàn thân là bùn kia?”

“Sau thì sao?” Cung trang mỹ nhân ngắt lời Phong Bà Tử.

“Sau đó, sau đó bọn họ bị tên ác đồ tà phái tên Tiền Phong kia đưa đến bên miệng ma thi cho nó ăn. Không đúng, lúc đó ta đã chạy mất, chỉ nhìn thấy một gã đệ tử Linh Không phái bị ăn, còn những người khác chết như thế nào thì ta không biết.”

“Bốp!” Phong Bà Tử lại vỗ bàn, rống lên: “Tại sao ngươi có thể chạy thoát? Những người khác đều bỏ mạng, vì sao ngươi không mang theo con ta đào tẩu? Ngươi mau thành thật trả lời cho ta, có phải ngươi chính là người của tà phái, kết bè kết đảng tới giết người của Linh Không phái chúng ta?”

Kim Phi Dao không biết nói gì, đành phải trả lời: “Tiền bối, người làm khó ta rồi. Ta một mình chạy trốn được đã là may mắn lắm rồi, ta lại không quen biết con của người, làm sao có thể đưa hắn chạy cùng chứ?”

“Ngươi cũng dám tranh luận? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi, ta nhớ ngươi chính là một kẻ vô tình, còn hạ độc thủ cả với thân nhân mình, chắc chắn có thể làm ra chuyện này. Ngươi mau đền mạng cho con ta, để mạng lại đi.” Phong Bà Tử đột nhiên đứng lên, linh lực trong tay bắt đầu khởi động, một luồng sát khí tạo thành lốc xoáy hội tụ trong tay nàng, cả tòa tiểu lâu tràn ngập sát ý của tu sĩ Kết Đan.”

Sao nói trở mặt là trở mặt vậy? Kim Phi Dao mồ hôi đầy đầu nhìn chằm chằm Phong Bà Tử, tu sĩ lớn tuổi quả nhiên sẽ mắc chứng điên. Tuy nguy hiểm tới gần nhưng nàng không tin một nhánh của Lạc Tiên điện, Toàn Tiên môn lại để một môn phái nhỏ vừa chuyển tới giết người trong nhà mình.

Quả nhiên, cung trang mỹ nhân đứng lên, tay áo dài phất ra, bao nhiêu gió xoáy và sát khí trong lêu đều bị một cái phẩy tay này đánh tan thành mây khói.

“Phong Bà Tử, ta tôn trọng ngươi lớn tuổi nên vẫn luôn nhường nhịn, nhưng nếu ngươi dám động thủ trong Toàn Tiên môn chúng ta thì chớ trách ta không nể mặt.”

“Lão bà tử, ngươi dù có tức giận việc của Bát nhi thì cũng không thể không nể mặt Lữ nương nương. Ngươi như vậy không phải khiến cho bọn tiểu bối chế giễu sao?” Lão nhân ngồi một bên rốt cục cũng mở miệng.

Hắn trước quở trách Phong Bà Tử, sau đó mới hiền lành nói với Lữ nương nương: “Bà nhà ta đau lòng vì mất con nên làm việc có chút xúc động, mong Lữ nương nương không lấy làm phiền lòng. Nàng này là người của một gia tộc phụ thuộc phái ta, trước kia vì trong nhà xảy ra một chuyện nhỏ nên đã tức giận bỏ đi, tộc trưởng của bọn họ cầu xin ta nếu tìm được nàng thì nhất định phải giúp đưa nàng về. Ngươi cũng biết những hài tử này rồi đấy, chỉ cần trưởng bối nói vài câu là các nàng liền không thích nghe, không thích bị ép buộc. Mong rằng Lữ nương nương nể mặt lão giả lo lắng cho tử tôn mà để nàng theo chúng ta trở về, chuyện của tiểu nhi cũng xem như là thiên ý.”

Lão già chết tiệt lại muốn dùng biện pháp gián tiếp này để bỏ qua chuyện này. Kim Phi Dao tức nổ phổi, nàng cũng không tưởng cuối cùng lại trở thành vật hy sinh, giải quyết tranh cãi giữa hai phái.

Phải mạo hiểm khiến Lữ nương nương che chở, Kim Phi Dao dùng sức véo đùi một cái, hai mắt ngập nước, sau đó dùng tay áo quẹt qua, vạn phần ủy khuất nói: “Ta không về, đó không phải là nhà ta. Cha mẹ ta đã mất từ lâu, huynh đệ lại không ưa ta, ta sống tự lập rất tốt. Hơn nữa, ta thích Toàn Tiên môn, mọi người đối xử với ta rất tốt, có các sư huynh đệ chiếu cố, trưởng bối yêu thương, tiền bối chỉ điểm, còn có các trưởng lão quan tâm, bảo vệ ta, giống như phụ mẫu tái sinh, ở đây khiến ta có cảm giác ấm áp của gia đình.”

Nàng cắn răng một cái, biểu cảm dị thường kiên định, “Ta sẽ không rời khỏi Toàn Tiên môn, nếu các ngươi cứng rắn muốn đưa ta ra khỏi nơi ấm áp này, vậy thì hãy giết ta mà mang thi thể ta trở về.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, cắn môi, bộ dáng hy sinh cái tôi thành toàn tập thể, anh dũng kiêu hùng, đứng trong đại sảnh mặc cho họ xử lý.

Mọi người bị hành động của nàng làm sửng sốt, nhóm Phong Bà Tử thực sự không ngờ, Toàn Tiên môn thật sự đối tốt với tu sĩ như vậy sao? Có thể khiến người ta nói ra những lời này sao?

Mà người của Toàn Tiên môn lại càng không nói gì, ngoại trừ không muốn trở về cùng Linh Không phái, tất cả những lời kia của Kim Phi Dao đều là nịnh hót. Các nàng muốn cười nhưng lại không dám cười, chỉ nắm chặt nắm tay mà nín xuống.

Gừng càng già càng cay, Lữ nương nương mặt không đổi sắc khiển trách: “Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện nói chuyện sao, ai bảo sẽ cho ngươi đi, còn không mau lui ra cho ta.”

“Đa tạ đại ân của nương nương.” Kim Phi Dao nhân cơ hội tiến lên bái tạ.

“Lữ nương nương, ngươi làm như vậy không tốt lắm đâu. Nếu ta không lầm thì lần tà phái tới lừa người này, chỉ có người của Toàn Tiên môn các ngươi là trốn thoát. Ngươi hãy giải thích chuyện này cho chúng ta đi.” Nghe thấy Lữ nương nương nói như vậy, lão nhân hiểu rằng Lữ nương nương muốn bảo vệ tiểu hài tử Luyện Khí trung kỳ này, vì thế liền nói sang chuyện khác, bắt đầu uy hiếp.

Lữ nương nương đột nhiên cười lạnh: “Lôi đạo hữu, ý ngươi nói là Toàn Tiên môn chúng ta cấu kết cùng tà phái giết đệ tử Linh Không phái các ngươi?”

“Nếu không có cách giải quyết hớp lý thì cho dù có lời đồn đại như vậy truyền ra cũng chúng ta cũng không khống chế được.” Lôi lão đầu không cam lòng yếu thế, ngôn ngữ sắc bén phản kích.

“Hừ, chỉ sợ các ngươi đã ở nơi hoang dã lâu quá rồi, ngươi cho rằng loại chuyện này nói ra sẽ có người tin sao? Ngươi nên biết rằng, chúng ta là Toàn Tiên môn, là một nhánh của Lạc Tiên điện.”

“Bản thân không có bản lĩnh lại còn không chịu được người khác bản sự cao. Nếu giỏi thì đã không chết, đừng có chạy mà bắt sống bọn họ lại. Lòng dạ hẹp hòi lại còn muốn lấy người vô tội chôn cùng.” Kim Phi Dao lùi xuống, nhỏ giọng nói.

Xem bộ dáng nàng tựa hồ đang lầu bầu nhưng bằng vào tu vi của tu sĩ Kết Đan kỳ thì thanh âm như muỗi kêu này vẫn giống như tiếng sấm truyền đến tai ba người.

Lữ nương nương cúi đầu phẩm trà, mặt mang ý cười âm thầm không nói. Còn Phong Bà Tử và Lôi lão đầu tuy mất mặt nhưng thật sự nếu xuống tay với một tiểu bối Luyện Khí kỳ ở đây là đắc tội với Toàn Tiên môn, cũng sẽ mất nhiều hơn được. Nhưng nếu cứ như vậy mà quên đi, cái gì cũng không nói mà bỏ đi, vậy chuyện đôi vợ chồng cùng nhau chạy tới hỏi tội lại phải xám xịt rời đi mà truyền ra ngoài thì sau này Linh Không phái làm sao có thể ở trong thành Lạc Tiên nữa.

Bỗng chốc, mọi người đều trầm mặc, không khí giương cung bạt kiếm vừa rồi liền ngưng lại.

Kim Phi Dao đứng tại chỗ, cảm thấy cứ như vậy cũng không phải cách, vì thế cắn răng quyết định dùng một trong ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.