Tiên Vốn Thuần Lương

Chương 725: Thời gian (đại kết cục)



Năm trăm năm sau…

Kim Phi Dao đứng ngoài trời, nhìn quang mang từ không trung hạ xuống hình thành những đóa hoa, phi điểu và các loại linh thú chưa từng thấy, nàng nhịn không được lải nhải: “Không ngờ phi thăng lại uy phong như vậy, không biết bên trên là cái gì, không biết đến lúc nào có thể đi nhìn xem.”

“Ngươi đã Đại Thừa kỳ rồi, bớt lười nhác một chút, nỗ lực tu luyện thêm là có thể sớm đi lên đó nhìn xem nó như thế nào mà.” Hoa Uyển Ti đứng một bên nhìn nàng nói.

“Còn sớm mà.” Kim Phi Dao sờ sờ tóc, không chút để ý nói: “Ăn no rửng mỡ mới mau chóng tiến giai, đi lên không phải lại gặp Lang đại nhân sao? Ta còn muốn ở Độ Thiên giới chơi trăm nghìn năm rồi nói.”

Mập Mạp và Hoa Uyển Ti thật khinh bỉ nhìn nàng: “Không biết là ai vừa mới ở lì chỗ Lang đại nhân cả tháng, cũng không sợ chơi nhiều đến mức không có sức phi thăng. Hiện tại người ta vừa mới bước chân đi, sau lưng ngươi đã lập tức không muốn gặp người, kéo quần lên là trở mặt, cũng quá nhanh rồi đấy!”

“Không phải ta còn có việc sao…” Kim Phi Dao lườm hai người một cái, sao cả ngày cứ nhìn nàng chằm chằm như thế chứ, thật quá nhàn!

“Có chuyện gì? Không phải ngày ngươi phá nguyên dương đã lên Đại Thừa kỳ sao? Chiếm tiện nghi lớn như vậy, Lang đại nhân thật là đáng thương, không công làm ngươi tiến giai đến Đại Thừa kỳ, hiện tại bị ngươi đùa bỡn năm trăm năm rồi từ bỏ.” Mập Mạp che miệng nói, vẻ mặt gian trá.

Kim Phi Dao hừ một tiếng, cười nói: “Mặc kệ ngươi nói lung tung, dù sao hắn cũng không nghe thấy. Mập Mạp, có phải ngươi cũng nên mau chóng tu luyện không hả? Từ Hợp Thể hậu kỳ lên Đại Thừa kỳ cũng không phải là chuyện dễ, chờ lúc ta phi thăng mà ngươi vẫn không thể phi thăng thì sẽ phải hóa hình thú đi theo ta đó.”

“Ta không thích cái đó, ta đã nói từ lâu là sau khi phi thăng sẽ một lần nữa hóa thành nam tử anh tuấn tiêu sái rồi.” Mập Mạp nhún vai nói, căn bản không sợ nàng uy hiếp, vì mục tiêu này mà hắn không màng tu luyện.

“Tùy ngươi, ta muốn xuống hạ giới một chuyến trước khi phi thăng, các ngươi ở lại đây tu luyện đi. Ta đi một vòng rồi về, nhiều nhất là ba, bốn năm thôi.” Kim Phi Dao đột nhiên nói.

Hoa Uyển Ti và Mập Mạp ngạc nhiên nhìn nàng, sao lại đột nhiên muốn xuống hạ giới vậy?

“Nhìn cái gì vậy? Ta nhớ tới tình bạn cũ, muốn đi thăm trước khi phi thăng, rồi tới Trọng Thổ Linh giới lấy đồ cúng đi cũng không được sao?” Kim Phi Dao chau mày, khó chịu nói.

“Đi đi, ngươi xuống hạ giới thì còn có ai có thể làm gì được ngươi? Chúng ta sẽ không đi cùng ngươi đâu.” Hoa Uyển Ti cảm thấy nếu nàng thích đi thì cứ đi, dù sao sau này phi thăng rồi muốn xuống hạ giới cũng không dễ.

“Ta sẽ đi xuống từ Phi Thiên Thai, đi luôn bây giờ.” Kim Phi Dao kỳ thực đã nghĩ xong từ lâu cho nên không cần phải trở lại chỗ ở sắp xếp gì cả, đi thẳng tới Phi Thiên Thai trong Kiến Thiên thành để xuống hạ giới.

Vì bầu trời Độ Thiên giới đã được bổ xong cho nên những cái khe để xuống hạ giới đã không còn, chỉ còn lại những cửa ra vào cố định mà các tu sĩ làm ra. Vốn còn tưởng rằng không dùng được giới tử cảnh vực nữa vì đó chỉ là mượn khe không gian để đoạt ra một địa phương, lần này bổ thiên là Nữ Oa thạch, thứ đó không giống với Bổ Thiên thạch thông thường, kết quả là các giới tử cảnh vực vốn có thì không bị ảnh hưởng gì nhưng lại không thể luyện ra được cái mới. Đương nhiên,  những thứ như tiểu đảo nổi thì vẫn có thể luyện được vì nó không phải là mượn không gian của Độ Thiên giới.

Trong Kiến Thiên thành bây giờ có rất nhiều cửa hàng, tất cả đều do tu sĩ các tộc mở ra, chỉ cần giao chút linh thạch là được, Kim Phi Dao cũng không quản lý, mặc kệ bọn họ thích mở ở đâu thì mở.

Bởi vì nơi này có rất nhiều tu sĩ lui tới, cộng thêm có Phi Thiên Thai để tu sĩ xuống hạ giới và tu sĩ Hợp Thể kỳ dưới hạ giới cũng phải dựa vào nó để lên Độ Thiên giới, cho nên đại bộ phận số người sau khi lên sẽ ở lại chung quanh đây, vì vậy mà cơ hồ các tu sĩ Đại Thừa kỳ đều mở cửa hàng ở đây.

Phi Thiên Thai nằm ở giữa Kiến Thiên thành, phía trước là Thiên hồ, phía sau có một pho tượng cao lớn. Bức tượng là một nam tử tóc dài phi vũ, tướng mạo đường đường, uy phong lẫm lẫm, một tay cầm thuẫn, một tay vung linh phủ, tựa hồ đang chém giết giữa chiến trường. Mỗi lần nhìn pho tượng Hình Thiên này là Kim Phi Dao lại cảm thán, người này thật sự trông không tệ, rốt cục cái đầu ở trong lồng mà Thần Nông tộc nhốt lại kia là thứ gì?

Đến cùng là đầu bị ngược đãi quá lâu cho nên thay hình đổi dạng hay là bộ dáng mà Hình Thiên cho nàng xem là hắn tự nghĩ ra chứ kỳ thực hắn không được anh tuấn như thế? Tuy nhiên, đã thực sự muốn điêu, Kim Phi Dao cũng tự nhận là không thể điêu cái đầu xấu xí kia được, vẫn nên dựa theo bộ dáng Hình Thiên cung cấp mà làm, nếu không lỡ hắn thật sự từ nơi nào đó chạy đến trả thù thì phiền toái.

Nàng đi lên Phi Thiên Thai, quét thần thức qua, không phát hiện hạ giới có ai định đi lên liền chú linh lực vào. Chỉ thấy Phi Thiên Thai từ trên xuống dưới sáng lên, cuối cùng mạnh mẽ chớp động, cả người Kim Phi Dao liền biến mất.

**************

Phía sau núi Trúc Thính phong của Đông Ngọc Hoàng phái là chỗ ở của sư tôn Đông Ngọc Hoàng phái, Bạch Giản Trúc Luyện Hư hậu kỳ đại viên mãn, nơi đây một mảnh trúc xanh biếc trải dài khắp ngọn núi. Có một đệ tử Nguyên Anh sơ kỳ trông thoạt như hai mươi đang quỳ gối bên ngoài một động phủ.

“Thanh Phong, ngươi quỳ ở đây đã một tháng rồi, rốt cục muốn thỉnh tội gì?” cấm chế của động phủ tán đi, Bạch Giản Trúc chắp tay sau lưng, chậm rãi đi tới cửa, nhìn người thanh niên hắn đã thu làm đệ tử thân truyền trăm năm này. Hắn là đệ tử có tư chất tốt nhất Đông Ngọc Hoàng phái trong năm trăm năm qua, chỉ dùng thời gian trăm năm đã thuận lợi tiến vào Nguyên Anh kỳ, chỉ cần tâm trí kiên định thì sau này nhất định sẽ trở thành trụ cột của Đông Ngọc Hoàng phái.

Nhưng lần này sau khi hắn đi du lịch về thì lại quỳ gối ở Trúc Thính phong vẻn vẹn một tháng, chỉ quỳ thỉnh tội mà không chịu nói ra nguyên nhân. Bạch Giản Trúc chờ hắn quỳ đủ ba mươi ngày mới đi ra, muốn nghe xem rốt cục hắn gặp phiền toái gì.

Thanh Phong ngẩng đầu nhìn sư phụ, lại khẽ cắn môi cúi đầu nói: “Sư phụ, ta không biết nên làm gì bây giờ, ta đã làm một việc sai.”

“Biết sai thì sửa. Đã biết sai, đã hiểu ra sai lầm, trong lòng muốn làm thế nào thì làm như thế, quỳ ở đây làm gì?” Bạch Giản Trúc nghiêm mặt nói.

Nhìn vị sư phụ từ trước tới giờ luôn luôn nghiêm khắc, Thanh Phong dằn lòng, quyết định nói ra toàn bộ sự tình, “Sư phụ, lần này ta ở bên ngoài du lịch có quen một nữ tu sĩ. Ta… ta đã tâm sinh ái mộ nàng.”

Bạch Giản Trúc không ngờ lại là chuyện này, có chút giận dữ, “Ngươi quỳ ở ngoài một tháng chỉ vì ngươi sinh ái mộ một nữ tử?”

Thấy sư phụ tức giận, Thanh Phong ấp úng đáp: “Sư phụ, nàng là tà tu.”

“Tà tu…” Bạch Giản Trúc cau mày.

Thanh Phong cúi đầu, thập phần thống khổ nói: “Sư phụ, nàng là một tà tù trơ trẽn, ta tận mắt nhìn thấy nàng giết người lấy hồn mà lại vô lực ngăn cản. Đông Ngọc Hoàng phái ta luôn luôn thanh chính, cùng tà tu thế bất lưỡng lập. Ta hẳn nên giết nàng, nhưng cuối cùng ta lại không hạ thủ được, chỉ có thể nhìn nàng đào tẩu, ta không ngờ ta sẽ làm ra chuyện như vậy, cầu sư phụ trách phạt!”

Bạch Giản Trúc không nói gì, nhìn đệ tử quỳ dưới đất, thật lâu sau mới mở miệng: “Nàng hiện tại thế nào?”

“A?” Thanh Phong ngẩng đầu, có chút giật mình nhìn sư phụ, phảng phất không hiểu lời này. Bạch Giản Trúc lại hỏi lại hắn mới phục hồi tình thân, vội nói: “Sau khi bị ta đả thương thì nàng rơi lệ mà đi. Sư phụ, cầu người hãy giam ta lại, ta cuối cùng sẽ lại nhớ tới nàng, sau này chắc chắn có tâm ma.”

“Đi tìm nàng đi thôi!” Bạch Giản Trúc lưu lại những lời này rồi xoay người đi vào động phủ.

Thanh Phong sợ hãi, lê gối vài bước: “Sư phụ, người muốn trục xuất đệ tử ra khỏi sư môn sao?”

Bạch Giản Trúc dừng bước, nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi không thể đối mặt với cảm tình của chính mình thì làm sao có thể bước xa trên đại đạo tu tiên? Mặc kệ nàng là loại người nào, một khi ngươi đã thích nàng như vậy thì hãy đi tìm nàng đi, không nên bị con đường chính đạo mê hoặc hai mắt. Thấy rõ bản thân rốt cục muốn gì mới là chuyện mà một nam nhân nên làm, không được trốn tránh.”

“Sư phụ…” Thanh Phong lăng lăng nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói ra lời.

“Đi đi thôi, chỉ cần ngươi bảo trì chính tâm thì trong lòng ngươi có phải là tà tu hay không có gì đáng ngại.” Bạch Giản Trúc nhàn nhạt nói, bước vào động phủ, cấm chế cũng đóng lại.

Thanh Phong mờ mịt quỳ ở bên ngoài, nửa ngày mới hiểu được. Hắn cúi đầu suy xét lời nói của sư phụ vẻn vẹn một đêm mới đứng dậy, nhanh chóng ngự bảo rời khỏi môn phái.

Bạch Giản Trúc đứng trong động phủ, nhìn Tứ Tượng Ưu Phiền kính phập phềnh trong không trung, hắn bước vào. Vừa tiến vào trong kính liền có người trêu đùa: “Như ngươi mà cũng là người tốt? Lại bảo đệ tử đi ở cùng yêu nữ, nếu truyền ra ngoài thì vị sư tôn ngươi không bị chê trách mới là lạ.”

“Ta chỉ bảo hắn tôn theo chủ tâm, đâu phải là xúi giục hắn.” Bạch Giản Trúc ngồi xuống trước một tảng đá, trên đó có một bàn cờ chơi dở. Hắn cầm một quân cờ, suy nghĩ xem nên hạ ở chỗ nào.

Rào rào một tiếng, một đôi chân trần dừng trên bàn cờ, quân cờ trên đó rơi hết xuống đất. Sau đó, một nữ tử ngồi xuống bàn cờ, cướp lấy quân cờ trên tay hắn. Nếu Kim Phi Dao nhìn thấy người nọ thì chắc chắn sẽ chấn động, nữ tử này giống Kim Phi Dao như đúc, chỉ khác một điểm là không giả dối và điệu thấp như nàng mà thêm một phần cuồng vọng và mị sắc nhàn nhạt.

“Phi nhi, đừng náo loạn!” Bạch Giản Trúc định cúi xuống nhặt các quân cờ bị rơi lại bị nàng giữ chặt lại, dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn hắn, hỏi: “Vậy chủ tâm của ngươi là cái gì?”

“Ngươi đã sớm không còn là tâm ma của ta, không cần phải cả ngày muốn dụ dỗ ta tẩu hỏa nhập ma, không cần phải nói những lời này.” Bạch Giản Trúc vẫn cúi nhặt các quân cờ, dựa vào trí nhớ định bày lại bàn cờ cũ.

Nhưng Phi nhi lại cười nói: “Nếu ta không phải là tâm ma của ngươi thì vì sao ngươi chưa từng ngăn cản được dụ hoặc của ta? Từ lúc Kết Đan đến giờ, chưa từng thành công thoát khỏi.”

Bạch Giản Trúc nhíu mày nhìn nàng, “Ngươi đừng náo loạn nữa được không? Song tu đại điển cũng tổ chức rồi, còn cả ngày muốn giả dạng làm ảo giác làm gì!”

“Đáng ghét, thực không thích đùa.” Phi nhi đặt chân lên đùi hắn, nghiêng đầu bất mãn nói: “Toàn bộ tu tiên giới cũng chỉ có ngươi kết làm song tu đạo lữ với ảo giác.”

Bỏ chân nàng ra, Bạch Giản Trúc nói: “Ngươi đã là khí linh, đừng nói bản thân là ảo giác nữa. Còn nữa, hiện tại thân thể của ngươi là thật thể, phiền ngươi mặc quần áo vào, đừng nghĩ rằng tùy tiện treo chút vải là xong. Nếu để đệ tử nhìn thấy sư mẫu như vậy thì ngươi bảo ta biết quản bọn họ thế nào.’

“Ai vào đến đây chứ!” Phi nhi ngoáy lỗ tai, chẳng hề để ý nói: “Phiền chết đi được, ngày nào cũng nói việc này, vẫn cố chấp như thế.”

“Ta không tranh cãi với ngươi, đây là quần áo ta luyện cho ngươi.” Bạch Giản Trúc cảm thấy đau đầu, đặt bộ quần áo chuẩn bị sẵn lên bàn, định đi xem linh thảo trồng bên ngoài như thế nào rồi.

Quay đầu lại phát hiện nàng cởi bỏ hết cả mấy tấm vải trên người, ngồi trên bàn cờ khoanh tay nhìn hắn, cười nói; “Không mặc! Không phục thì ngươi cắn ta đi!”

“Hồ nháo!”

**********

Kim Phi Dao đi tới Linh cấp giới, chợt nghe nói một việc, đó là trong vô số Linh giới có một Linh giới khắp nơi đều là phúc địa động tiên. Nơi đó dư thừa linh khí, tốt hơn các Linh giới khác vài lần, không ít tu sĩ Nguyên Anh đều tới đó mở động phủ, trở thành Linh giới được tranh giành nhiều nhất.

Nơi đó là Hoàng Tuyền Linh giới, tên tuy nghe như có điềm xấu nhưng lại không hề ảnh hưởng chuyện tu sĩ Nguyên Anh chạy tới chiếm cứ địa bàn.

Nàng đã đi tới Hoàng Tuyền Linh giới nhìn qua, quả nhiên là một nơi tốt, tuy còn kém một vài Thần giới ở Thần cấp giới, càng không thể so sánh với nơi thối nát nhất trên Độ Thiên giới nhưng ở Linh cấp giới đã là tồn tại cao nhất rồi.

Nghĩ đến lúc trước nàng còn nhìn thấy Ân Nguyệt trong Kiến Thiên thành, xem ra hắn không định trở lại đây nữa, mục tiêu đã chuyển thành Thiên cấp giới.

Có một nơi tên Trọng Thổ Linh giới là lò luyện nổi danh nhất trong các linh giới, ngàn năm nay nơi này cho ra đời vô số pháp bảo cực phẩm, chỉ cần là pháp bảo ngươi muốn thì đều có thể kiếm được ở nơi này. Để cam đoan nguồn cung tài liệu, các thành thị của Địa tộc đều xây dựng dưới lòng đất, bên trên đều dành cho yêu thú.Các tu sĩ cũng tụ tập đến đây, các hình thức mua bán không ngừng diễn ra, ba bước là một tan lô, năm bước một cửa hàng trúc khí, náo nhiệt phi phàm.

Ở một chỗ sâu trong lòng đất, cách xa thành thị, lão vương thượng Địa tộc mang theo bốn tên Địa tộc Nguyên Anh kỳ đang đi trong mật đạo. Hàng năm bọn họ đều lấy một phần thu vào, tài liệu, pháp bảo, linh thạch đều có, để đưa tới một khu cấm địa nơi cuối mật đạo này. Vì sao phải làm như vậy thì ngay cả lão vương thượng cũng không quá rõ, chỉ nhớ phụ vương của hắn đã dặn dò phải cung phụng cho một vị ân nhân của Địa tộc, một ngày nào đó nàng sẽ đến lấy.

Nếu không giao mấy thứ này thì Trọng Thổ Linh giới sẽ bị hủy diệt, cho nên nhất định phải đúng hạn nộp lên. Hơn nghìn năm qua, Địa tộc chưa từng gián đoạn việc này, chủ yếu là vì lời lưu truyền từ xưa, nếu Trọng Thổ Linh giới bị hủy thì Địa tộc sẽ vô cùng thảm, ngay cả bụng cũng không no, vừa nghe đã thấy không an tâm rồi.

“Vương thượng, bên trong có người!” đột nhiên, tên Địa tộc phía sau truyền âm nhắc nhở.

“Dám xông vào cấm địa của tộc ta, xử lý người tới!” lão vương thượng nhướng mày, mật đạo này không có người khác biết, người nọ chạy từ chỗ nào vào?

Hai gã Nguyên Anh kỳ bảo vệ vương thượng, hai người khác mở đường chạy ra khỏi mật đạo. Đi tới cấm địa nơi nộp cung phụng liền gặp một nữ tử che ô đứng trước cấm địa, nữ tử nghe thấy động tĩnh phía sau thì quay đầu nhìn bọn họ.

Thấy người Địa tộc, nàng tươi cười, lập tức trên trời giáng xuống một đường tử lôi to nửa trượng, xuyên qua nham thạch, nện lên nàng. Bọn họ sợ hãi, vội vàng che chở vương thượng, thối lui vào trong thông đạo, đợi tử lôi biến mất mới dè dặt cẩn trọng đi ra nhìn.

“Thật là, đánh ít một chút cũng không chết mà!” Kim Phi Dao tức giận mắng một tiếng, thấy Địa tộc đang thò đầu thăm dò thì cười nói: “Sợ cái gì! Chỉ cần đứng xa một chút là được, không đánh trúng các ngươi đâu.”

“Ngươi là ai?” thấy nữ tử bị thiên lôi đánh mà vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, tâm vương thượng đột nhiên nhảy dựng lên, chẳng lẽ đây chính là người trong truyền thuyết kia?

Sau khi Kim Phi Dao rời đi, vương thượng Địa tộc liền mạc danh kỳ diệu cử hành yến hội cho toàn bộ giới, tất cả mọi người đều có thể sống phóng túng ba ngày. Sau này không cần nộp cung phụng nữa, vị cường đại kia chỉ lấy linh thạch thượng phẩm đi, để lại linh thạch trung phẩm và hạ phẩm cho bọn họ, thậm chí ngay cả pháp trận trong cấm địa cũng bị nàng xóa bỏ, Trọng Thổ Linh giới sẽ không bao giờ sợ bị hủy diệt nữa.

Việc vui như vậy thì dù có chúc mừng ba ngày cũng là bình thường.

Trong khi Trọng Thổ Linh giới mạc danh kỳ diệu chúc mừng một việc vui không thể nói ra, Kim Phi Dao đã về tới Bắc Thần Linh giới. Nơi này là nơi nàng sinh ra và lớn lên nhưng nàng không đi tìm kiếm gia tộc tu tiên Kim thị không biết có còn tồn tại hay không kia mà đi tới Ô Vân sơn mạch.

Kim Phi Dao đi trên con đường đá nhỏ giữa núi rừng, nhìn đám sương mù lan tràn khắp núi. Năm đó Đại Nữu rời đi ở đây, Thiên Địa môn đã diệt vong từ tám trăm năm trước, nguyên nhân là bị ăn cho tàn lụi. Bọn họ nuôi rất nhiều yêu thú tên là Thái Tử thú, ăn phi thường nhiều, đuổi đi cũng không hữu dụng. Ô Vân sơn mạch mấy trăm năm trước cơ hồ đều bị đám Thải Tử thú này lấp đầy, sau đó không biết xảy ra chuyện gì mà số lượng càng ngày càng ít, cuối cùng biến mất không thấy.

Mà trong khu rừng này nghe nói có rất nhiều ếch Bàn Vân, tùy tay vọc vào trong bụi cỏ là có thể bốc ra một con.

Nhưng Kim Phi Dao đi ở vùng núi này cả nửa ngày cũng không thấy có ếch Bàn Vân xuất hiện. Đột nhiên, trong bụi cỏ ven đường có cái gì nhảy ra, kêu ộp một tiếng ở sau người. Nàng nhìn lại, trên tảng đá dưới chân có một con ếch Bàn Vân nho nhỏ, nó đang dùng đôi mắt to nhìn nàng.

Kim Phi Dao cười, ngồi xổm xuống nhìn nó, đánh giá nửa ngày mới nói: “Thật là rất giống với lão tổ hay gia gia gì đó của ngươi, là một con ếch Bàn Vân hàng thật giá thật. Ngươi như vậy không thể được, muốn được người ta mang đi thì phải tỏ ra đáng yêu.” Nói xong, nàng ngắt một bông hoa trong bụi cỏ, đặt vào miệng con ếch.

Con ếch kia đã sớm bị uy áp của Kim Phi Dao dọa thành tượng đá, mặc cho nàng đặt hoa vào miệng mình. Chuẩn bị xong, Kim Phi Dao đứng dậy, hài lòng gật đầu: “Không tệ, hiện tại đã giống năm phần rồi, chỉ có biểu cảm vẫn không được tốt, quả nhiên vật như Mập Mạp căn bản là dị vật nha.”

Uy áp thối lui, con ếch Bàn Vân kia nhanh chóng nhảy vào bụi cỏ, lập tức bỏ chạy không còn bóng dáng.

“Lá gan quá nhỏ, sao có thể chỉ như vậy đã bị dọa chạy! Ngươi như vậy sẽ không tìm được chủ nhân hào phóng đâu!” Kim Phi Dao cảm thấy đám tiểu yêu thú trong bụi cỏ chung quanh đều đã chạy thoát không ảnh.

**********

Ở Bắc Thần Linh giới ngoài Đông Ngọc Hoàng phái còn đứng vững không ngã thì còn một môn phái khác cũng rất nổi danh, đó là Kim Khôn môn.

Đã nhiều ngày nay trong Kim Khôn môn tràn đầy không khí vui mừng, sư tôn trước nay luôn ở Thần cấp giới đã trở lại, ngoài những đệ tử trung tâm có thể nhìn thấy vị sư tôn mĩ mạo vô cùng thì các đệ tử khác chỉ có thể nhìn thân ảnh hắn từ xa.

Sư tôn trở về, hồ Song Luyến phía sau núi trở thành cấm địa, bất luận đệ tử nào cũng không được tiến vào.

Hùng Thiên Khôn đứng trước pho tượng Kim Phi Dao, ngẩng đầu nhìn pho tượng, không biết đang nghĩ gì. Bên cạnh hắn có một thân ảnh màu đỏ, Hồng khoanh tay nhìn hắn, đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên hai người cảm giác được có một hơi thở truyền tới từ phía trên pho tượng.

Ngẩng đầu tìm kiếm, Hùng Thiên Khôn thấy trên đầu pho tượng có một thân ảnh màu đen, thân ảnh kia cầm một cái ô trắng. Đột nhiên, từ trên trời giáng xuống một trận thiên lôi, đánh thẳng tới thân ảnh kia. Ầm vang một tiếng, theo ánh sáng chớp động của thiên lôi, luồng khói đen bốc lên, toàn bộ pho tượng đã bị đánh sập thành phế thạch.

Hùng Thiên Khôn ngơ ngác nhìn một màn này, trong mắt đều là mờ mịt. Lúc này, trong đống đá vụn có động tĩnh, Kim Phi Dao chui ra, thè lưỡi với Hùng Thiên Khôn: “Hùng ca, ngại quá, thiên lôi cứ nửa canh giờ sẽ đánh một lần, hủy mất pho tượng rồi!”

“Phi Dao…” Hùng Thiên Khôn không ngờ Kim Phi Dao lại xuất hiện ở nơi này, thân ảnh quen thuộc kia nghìn năm không thấy vẫn không có bất cứ thay đổi gì, cả tướng mạo lẫn hành động. Cái ô trắng trong tay nàng viết một chữ Lang rồng bay phượng múa, có chút chọc đau mắt hai nam nhân ở đây.

Kim Phi Dao thò một tay từ sau lưng ra, trong tay cầm bình rượu, cười tủm tỉm nói: “Nghe nói hai ngươi đều thích uống rượu, ta cố ý cầm theo rượu từ Độ Thiên giới xuống, có muốn túy ẩm một hồi không?”

Pho tượng bị hủy diệt nằm chất đống một bên, tuy khinh động tới người Kim Khôn môn nhưng đều bị Hùng Thiên Khôn đuổi đi. Trên hồ Song Luyến có một chiếc thuyền hoa, ba người bọn họ an vị trên thuyền, hai ba mươi bình rượu ném khắp thuyền. Đây đều là rượu ủ từ linh thảo trên Độ Thiên giới, đã sớm làm ba người say.

Ngoài Kim Phi Dao cứ nửa canh giờ lịa chạy sang bên cạnh chống ô đón lôi thì không khí uống rượu phi thường tốt.

Đôi mắt say lờ đờ của Hồng nhìn chằm chằm vào cái ô Kim Phi Dao đặt trên thuyền, ánh mắt dừng ở chữ Lang được viết phi thường đẹp kia, hắn chỉ vào đó, tức giận bất bình nói: “Đó là chữ của Lang đại nhân!”

“Thế thì sao?” Kim Phi Dao hừ một tiếng, uống mấy ngụm rượu, lau miệng nói: “Hắn nguyện ý viết lên ô, ta nguyện ý cầm ô cho sét đánh mỗi ngày, ngươi quản được sao!”

“Người như ngươi không xứng với Lang đại nhân. Ngay từ đầu ta đã ghét ngươi, bây giờ lại càng ghét!” Hồng rõ ràng đã uống quá nhiều, tu sĩ Luyện Hư kỳ không thể bức được rượu của Độ Thiên giới ra ngoài, cũng không quản tu vi hiện tại của Kim Phi Dao là gì, hắn liền hét lên.

Kim Phi Dao khinh bỉ nhìn hắn, “Đám lão gia các ngươi có thể đừng có ghê tởm như vậy được không? Chẳng lẽ ngươi thích Lang đại nhân?”

“Phi! Ta chỉ không muốn người như ngươi đạp hư hắn!” Hồng xì một tiếng khinh miệt, thật giống như nữ nhi nhà mình bị tên lưu manh nào đó chiếm mất sự trong sạch vậy.

“Đáng tiếc, hắn đã bị đạp hư!” Kim Phi Dao ha ha cười rộ lên.

Hồng tức giận ôm lấy một bình rượu, ra sức uống, sau đó say nằm vật trên thuyền. Kim Phi Dao cười tủm tỉm nhìn hắn: “Kỳ thực người này trông không tệ, chỉ là quá đáng đánh đòn, hắn thật sự làm bằng hữu của huynh cũng là một chuyện tốt.”

“Vì sao phải hủy nó? Ngay cả cái này muội cũng không muốn để lại cho ta?” Hồng say ngã nhưng Hùng Thiên Khôn càng uống thì càng tỉnh, hắn nhìn Kim Phi Dao, muốn lấy được đáp án từ chỗ nàng.

“Hùng ca, ta giết nương của huynh, cái này đã quyết định chúng ta không có khả năng.” Kim Phi Dao nheo mắt nhìn Hùng Thiên Khôn, nói.

Ánh sáng trong mắt Hùng Thiên Khôn tối đi vài phần, tựa hồ bắt đầu biện giải cho bản thân, “Ta không trách muội…”

“Ít nói mê sảng đi. Mặc kệ lúc đó vì sao ta lại giết nàng, nương của huynh quả thật là ta giết. Về lý do, nếu huynh muốn nghe thì ta có thể nói cho huynh. Nhưng dù là lý do gì, huynh thật sự cảm thấy huynh có thể nhận ta sao?” Kim Phi Dao ngắt lời hắn, nhàn nhạt nói.

“Tương thân tương ái với kẻ thù giết mẹ sao? Huynh là người có dã tâm, muốn có được thiên địa của mình. Năm đó lúc chúng ta chia tay ở Lạc Tiên thành, huynh muốn đi tìm các đệ tử của môn phái còn sót lại là ta đã biết huynh không phải là người có thể vì một nữ nhân mà buông tha cho nhân sinh của mình.” Kim Phi Dao cười cười, tiếp tục nói.

Hùng Thiên Khôn lẳng lặng nhìn nàng, lúc này không còn định giải thích gì nữa, cũng không tiếp tục muốn biểu đạt tâm ý của mình.

Kim Phi Dao cười vui vẻ: “Ta làm việc chỉ bằng tâm tình, ta quả thật đã giúp huynh vài lần nhưng không phải vì huynh mà là vì bản thân ta. Nếu ta cảm thấy giúp ngươi sẽ làm ta vui vẻ thì ta sẽ đi làm mà không lo lắng đến hậu quả. Nếu ta cảm thấy giết người có thể làm ta thống khoái thì ta cũng sẽ không nghĩ xem nàng có phải là bằng hữu hay người quen của ta hay không. Ta chính là người ích kỷ như thế, hết thảy chỉ vì bản thân, ngươi không cần phải cảm thấy thiếu ta cái gì.”

“Muội dùng thiên lôi để hủy diệt pho tượng là muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta sao?” Hùng Thiên Khôn rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào bình rượu, rượu màu vàng chớp động ngân quang dưới ánh trăng.

“Không, chúng ta vẫn là bằng hữu như trước. Ta chỉ cảm thấy huynh không nhất thiết phải đặt việc này trong lòng, kỳ thực huynh căn bản không thích ta. Ta là bằng hữu đầu tiên của huynh cho nên huynh cảm thấy hẳn là nên ở cùng ta chứ thật ra hoàn toàn không hiểu ta. Có một số người tất yếu chung sống cả đời, có một số người có thể kết bạn. Cho nên Hùng ca, chúng ta liền nấu một hồ rượu, vứt bỏ toàn bộ những chuyện phiền muộn này đi, chỉ cần có rượu, có bằng hữu thống khoái chè chén là được.” Kim Phi Dao cầm bình rượu lên, cười nói với Hùng Thiên Khôn.

Hùng Thiên Khôn nhìn Kim Phi Dao thật lâu, rốt cục cũng cầm bình rượu của mình lên: “Không say không về!”

“Được!” Kim Phi Dao cao giọng đáp, đột nhiên trên trời có tiếng sấm động, nàng vội vàng buông bình rượu, cầm lôi ô lên, luống cuống xông ra ngoài. Sau đó, một đường thiên lôi hạ xuống, trùng trùng bổ vào mặt ô.

Nhìn bộ dáng chật vật vừa rồi của nàng, Hùng Thiên Khôn đột nhiên cất tiếng cười to. Thiên lôi đi qua, Kim Phi Dao nhớ lại vừa rồi một tu sĩ Đại Thừa kỳ lại thiếu chút nữa bị ngã, cũng thoải mái cười ha hả theo hắn.

Một đêm này ba người uống hết trăm vò rượu, cuối cùng Hùng Thiên Khôn cũng say ngã xuống thuyền hoa, Kim Phi Dao lại cầm ô đứng ở đầu thuyền, nhìn nhìn hắn rồi phi thân rời đi.

Lời cáo biệt vẫn không nói thì hơn.

Đi dạo một vòng quanh Linh cấp giới và Thần cấp giới, Kim Phi Dao từ Phi Thiên thai ở Thần cấp giới trở về Độ Thiên giới, tổng cộng tiêu phí ba năm. Về tới Độ Thiên giới, nàng cùng Hoa Uyển Ti và Mập Mạp chuyên tâm bế quan, muốn sớm ngày phi thăng Thiên cấp giới.

Bố Tự Du ở Độ Thiên giới đúng là như cá gặp nước, đông nhìn lén tây nghe trộm. Bố Dao thì vẫn đi khắp nơi lừa gạt thiếu nữ, có một lần còn mang một tiểu hài tử trở về muốn cho Bố Tự Du nuôi làm Bố Tự Du sợ tới mức chạy đi vẻn vẹn mười năm không về. Cuối cùng Bố Dao đành phải tự mình nuôi tiểu hài tử kia, đến lúc thật sự không chịu được nữa thì lại tới Thần cấp giới, ném tiểu hài tử lại Thế Đạo Kinh.

Lần đó Kim Phi Dao hấp thu thần hồn Hình Thiên, năm trăm năm trước tiến giai Đại Thừa kỳ. Theo như lời Mộng Vân thì dùng thần hồn như vậy đối với hai bên đều có lợi, tám trăm năm sau nàng liền mang theo Mập Mạp và Hoa Uyển Ti phi thăng Thiên cấp giới, ba người Tiểu Uyển cũng được mang đi.

Ngày đó trên không trung cũng có thiên tượng xinh đẹp giáng xuống. Mập Mạp vẫn luôn nhàn hạ là vì muốn trở về hình thú, sau đó hóa thành mĩ nam. Hắn như nguyện trở lại hình dạng Thái Tử thú, một lần nữa giơ lên mộc bài, ra vẻ đáng yêu, trong lòng tính toán ghi nhớ ngoại hình của các nam nhân đẹp, sau đó chọn ra ngũ quan tốt nhất để biến hóa.

Thiên cấp giới rất tốt đẹp…

Thiên cấp giới không có mặt đất, chỉ có biển mây khắp nơi, bay vài năm cũng không thấy điểm cuối, vô số kỳ sơn dị thạch thò ra từ trong mây. Chân Linh thụ to lớn cũng chui ra từ mây, phô thiên cái địa nở ra vô số đóa hoa kinh diễm, vố số mầm hóa thành nữ hài có cánh, vây quanh Chân Linh thụ, bay tới bay lui.

Một con thú mập mạp không mặc gì đang ngồi trên một đỉnh núi, ngốc hồ hồ nhìn người bay qua. Có người thật sự không nhìn được liền dừng lại hỏi; “Thao Thiết lão hynh, sao ngươi lại trần truồng ngồi ở đây thế này? Quần áo đâu?”

Thao Thiết lộ ra nụ cười hàm hậu, nói với người kia: “Lần trước không phải có một tiểu Thao Thiết tới sao? Nàng nói nơi này biển mây, sương mù nhiều, hơi ẩm quá nặng, muốn có một bộ quần áo để khu hàn, nói lông của Thao Thiết dùng để luyện quần áo là tốt nhất cho nên ta liền đưa hết lông trên người cho nàng. Ngươi cũng biết bình thường quần áo của ta chính là do lông biến thành, vì thế bây giờ tự nhiên là cái gì cũng không có.”

Nhìn nụ cười thuần hậu của hắn, người này không biết phải nói gì, “Vậy nàng không đưa lại cho ngươi cái gì để che chắn thân thể sao? Ngươi cứ như vậy rất khó coi nha.”

Thao Thiết sờ sờ cái đầu trọc lốc của mình, ngay cả tóc của hắn đều cạo sạch, sau đó tiếp tục cười: “Nàng nói không mặc gì thì hơi ẩm sẽ kết thành nước, trượt xuống theo thân thể, sẽ không làm ta bị ướt lạnh, thật là chu đáo.”

“Đúng là rất chu đáo, vậy ngươi tiếp tục ngồi đi, ta còn có việc đi trước.” người này day trán, nói không ra lời, đành phải khoát tay từ biệt.

Nhưng Thao Thiết lại đứng lên, thuần lương cười nói: “Đã đến rồi thì đi ăn một chút đi! Nhà ta hiện tại không có gì, không bằng tới nhà ngươi ăn, ta rửa bát.”

“Không cần, ngươi căn bản không phải rửa bát mà là liếm.” Trúng kế! Người này quá sợ hãi, áng mây dưới chân vừa động liền muốn chạy trốn, lại bị Thao Thiết nhanh chóng sán tới, lôi kéo quần áo hắn không buông, miệng còn nhiệt tình hàm hậu nói: “Không cần khách khí, chỉ là một bữa cơm thôi, ngươi không cần cảm tạ ta.”

Sau đó, hắn vỗ vỗ bụng nói: “Tiểu Thao Thiết kia nói đúng, chỉ cần ta không mặc gì ngồi ở đây thì hàng ngày sẽ có những người khác nhau mời ta đi ăn cơm.”

“Hố chết người!”

Kim Phi Dao sau khi lừa sạch lông của lão Thao Thiết thì luyện thành một tấm thảm, trải ở nơi ở. Đi đến đây đã vài chục năm, Thao Thiết luôn muốn ăn cơm làm hại nàng không thể rời đi một bước. Hiện tại rốt cục cũng giải quyết được Thao Thiết, bảo hắn tới đỉnh núi ngồi chờ người mời cơm, cuối cùng cũng được nhàn nhã.

Ôm Linh giới Du Cảnh kính, nàng tính toán đi tìm Kính huynh. Lúc trước nàng đã hỏi thăm, Kính huynh ở tại Phiêu Dật Liên phong, kiểu gì cũng phải đem Linh giới Du Cảnh kính tới đó cho hắn, quan trọng nhất là muốn nhìn xem rốt cục hắn là dạng người gì.

Hao phí hai ngày, nàng đi tới Phiêu Dật Liên phong. Nơi này ngoài linh hoa linh thảo thì cái gì cũng không có. Kim Phi Dao có chút nghi hoặc, liền dùng thần thức thăm dò bốn phía.

Đột nhiên, trong không trung truyền đến thanh âm Kính huynh, “Ngươi thật sự tới!”

Kim Phi Dao ngẩng đầu, nhìn thấy một bóng người từ trên trời đi xuống, mỗi một bước đi, dưới chân hắn sẽ nở ra một bông hoa sen màu lam. Theo từng bước hắn đi xuống, hoa sen giống như bậc thang chạy xuống dưới, ở không trung thật lâu không biến mất.

Trường bào màu lam, cũng không tùy ý vắt lên người như nàng tưởng tượng mà mặc rất ngay ngắn chỉnh tề. Kim Phi Dao ngẩng đầu nhìn mặt hắn, lại phát hiện trong hư không phía sau đầu hắn có một pháp phù đang lòe lòe tỏa sáng, pháp phù phóng xuất quang mang làm nàng phải nheo mắt. Dưới hào quang của pháp phù, nàng không thấy rõ ngũ quan của Kính huynh, chỉ có thể nhìn thấy hắn lộ ra một nụ cười xán lạn, răng vừa đều vừa trắng.

“Cầm đến đây đi, lâu như vậy mới đưa tới cho ta.” Tiêu Bảo vươn tay cười nói, Kim Phi Dao cảm thấy bản thân sắp bị nụ cười kia hút đi, không tự chủ cầm Linh giới Du Cảnh kính đi đến chỗ hắn.

Lúc Linh giới Du Cảnh kính sắp đưa tới tay Tiêu Bảo thì cổ áo Kim Phi Dao bị người mạnh mẽ kéo lại, một bàn tay đoạt lấy Linh giới Du Cảnh kính, ném cho Tiêu Bảo rồi không nói hai lời kéo Kim Phi Dao rời đi.

“Hả?” Kim Phi Dao phục hồi tinh thần, vội nghiêng đầu nhìn xem là ai kéo mình lại, liền thấy đầu tóc đen và cặp sừng kia, nói: “Lang đại nhân?”

Tiêu Bảo cầm lấy Linh giới Du Cảnh kính, cười nói: “Lang, ngươi thật quá keo kiệt. Ta chỉ đùa với nàng một chút thôi, thế mà ngươi lại trực tiếp cướp người. Cược với ta một phen đi, ngươi thua thì để người lại, ta thua thì ngươi đưa người đi.”

“Không cần, ngươi chưa từng thắng ta bao giờ.” Lang đại nhân không quay đầu, kéo Kim Phi Dao rời đi.

Sau này Kim Phi Dao mới biết được tu vi Tiêu Bảo đã tiếp cận thiên thành, diện mạo đã không phải bất cứ loại người nào cũng có thể nhìn. Hơn nữa, kể cả không nhìn thấy mặt, chỉ cần nhìn nụ cười của hắn thì những người vừa mới tới Thiên cấp giới như nàng cũng sẽ bị hắn hút đi hồn phách.

Kim Phi Dao chớp chớp mắt, nhìn ngọn núi vừa đi ngang qua, nơi đó có một đám kiến Giáp Tinh đang nhàm chán kéo linh thạch cực phẩm. Mà một con rồng thì đang bất mãn quét linh thạch cực phẩm trên đỉnh núi xuống biển mây, còn có thể nghe thấy hắn tức giận bất bình mắng: “Muốn kéo thì cút ra chỗ khác cho ta, nơi này của ta không phải là chỗ để vứt rác. Cút hết đi cho ta!”

“Thế giới này… thật hoang đường!” nàng nhìn một lúc lâu, chậm rãi nói.

Lang đại nhân cũng tiếp lời của nàng, đáp: “Đúng vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.