Tiên Vương Tái Xuất

Chương 116: 116: Nực Cười




Đánh anh thì làm sao?
Đúng vậy, đánh Lạc Viễn Phi thì làm sao?
“Tao là cảnh sát, mày lại dám tấn công cảnh sát ư?” Lạc Viễn Phi bị tát hai cái đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng Lạc Tú không trả lời mà trực tiếp đá vào bụng Lạc Viễn Phi, khiến anh ta bay ra khỏi cửa hàng rồi ngã ra đường.

Sau đó Lạc Tú đi ra.

Anh giơ chân lên rồi đá Lạc Viễn Phi thêm một lần nữa.

"Hành hung cảnh sát ư? Tội lớn thật!".

ngôn tình hay
“Lạc Viễn Phi, anh đúng là rất oai phong."
"Bây giờ thì sao!"
"Tôi là em họ của anh, giáo huấn anh chút thì đã làm sao?"
"Tôi là rm họ của anh, tôi không thể đánh anh sao?"
Mỗi lần nói một câu, Lạc Tú lại đá Lạc Viễn Phi một cái khiến Lạc Viễn Phi choáng váng.

Nơi này vốn chỉ là một huyện nhỏ, đường phố cũng không lớn lắm, mà người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, chẳng mấy chốc chỗ này đã bị vây quanh.

Lần này Lạc Viễn Phi không thể nhịn được nữa.

Bởi vì mọi người đã bắt đầu nghị luận.

"Đó không phải là Lạc Viễn Phi sao?"
"Đúng vậy, kia là Lạc Tú, em họ của anh ta, tại sao bọn họ lại đánh nhau?"

"Ôi, đánh cũng quá tàn nhẫn rồi."
"Hay là chúng ta đến can ngăn đi?"
"Người ta là người một nhà, có lẽ là do việc trong nhà nên mới đánh nhau, chúng ta đi can ngăn thì không thích hợp lắm."
Có rất nhiều người đến vây xem, nhưng không một ai đứng ra ngăn cản Lạc Tú đánh người.

Lạc Viễn Phi tức giận, dù sao thì anh ta cũng sắp trở thành sở trưởng sở cảnh sát mà ở trên đường lại bị người khác đánh thế này là sao?
Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của anh ta sẽ hoàn toàn bị hủy hoại.

Nhưng Lạc Tú vô cùng tàn nhẫn, mỗi lần đánh đều khiến Lạc Viễn Phi không có sức để đứng lên.

Lạc Viễn Phi vô cùng phiền muộn, anh ta ít nhiều cũng đã học võ, nhưng có lẽ dù có không uống nhiều thì cũng không phải là đối thủ của Lạc Tú!
Nhưng nếu cứ để Lạc Tú đánh như vậy thì anh ta sẽ chết mất.

“Được rồi, Lạc Tú, bỏ đi, đừng làm lớn chuyện.” Dương Minh Huy đi ra thuyết phục.

Lạc Tú ra tay rất tàn nhẫn, mọi người sợ Lạc Tú sẽ khiến Lạc Viễn Phi xảy ra chuyện gì đó.

Chỉ là tất cả mọi người đều không biết rằng Lạc Tú đã nương tay rồi, nếu không thì cái tát thứ nhất đã khiến anh ta đi xuống địa ngục chứ không phải ngã ra mặt đất.

Dương Minh Huy nói xong thì Lạc Tú cũng dừng lại.

“Nhớ kỹ, tôi mãi mãi là em họ của anh!” Nói xong, Lạc Tú quay người đi trở lại quán rượu.

Trương Đào lúc này nhanh chóng đến đỡ Lạc Viễn Phi, sau đó hai người rời đi.

Nhìn thấy Trương Đào rời đi, Hứa Tĩnh mở miệng nói.

"Đào Tử, haiz."
"Bỏ đi, mỗi người đều có chí hướng riêng, cậu ta giờ đã khinh thường chúng ta, nếu sau này cậu ta muốn chơi cùng sở trưởng thì chúng ta cũng không thể cưỡng cầu." Lạc Tú thản nhiên nói, giọng điệu không hề có chút không thoải mái nào do vừa đánh người xong.

"Lạc Tú, hôm nay cậu ra tay mạnh như vậy sau này trở về giải thích với chú như thế nào đây?"
“Còn tên Lạc Viễn Phi này nữa, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua đâu.” Dương Minh Huy lo lắng nói.

“Không sao đâu.” Lạc Tú xua tay, không quan tâm chút nào.

Vừa mới nói xong câu này thì ba Lạc gọi điện thoại tới.

"Thằng nhóc thối, hôm nay đừng đi chơi về muộn quá, về nhà sớm đi, hôm nay bác cả và cô hai của con tới nhà chúng ta ăn cơm đấy."
Lời nói của ba Lạc rất lớn, mọi người lại ngồi gần nhau nên ai cũng nghe thấy.

Lúc này mọi người hơi lúng túng, có lẽ ba Lạc Tú chưa biết chuyện Lạc Tú vừa đánh Lạc Viễn Phi.

“Không sao đâu!” Lạc Tú vẫn rất bình tĩnh, đánh thì đánh, nếu tối nay nhà bác cả dám làm cho anh tức giận thì đánh thêm lần nữa có sao đâu?
Anh không có ấn tượng tốt về bác cả của mình và hai anh em Lạc Viễn Phi.

Giống như chó vậy, nếu bạn cho nó ăn vài lần, lần sau nó nhìn thấy bạn sẽ biết ơn và vẫy đuôi.

Nhưng hai anh em Lạc Viễn Phi còn không bằng một con chó.


“Bỏ đi, thật là xui xẻo, không ngờ ăn một bữa cơm mà cũng gặp phải chuyện đáng chết như vậy.” Dương Minh Huy có chút không vui.

Nhưng chẳng mấy chốc sau vài ly rượu, ai cũng quên bẵng đi.

Đến lúc giải tán, Lạc Tú lại nói.

"Phán Phán, Minh Huy, đợi một chút, tôi có chuyện muốn nói với hai người."
Lúc Lạc Tú nói câu này, Trương Phán Phán còn bình thường nhưng Dương Minh Huy có chút không được tự nhiên.

Nhưng trên mặt anh ta cũng không thể hiện cái gì.

Lạc Tú cố ý vỗ vai Dương Minh Huy ba lần.

Sau khi hai người kia rời đi, chỉ còn lại Lạc Tú, Dương Minh Huy và Trương Phán Phán.

“Nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra?” Lạc Tú đưa cho Dương Minh Huy một điếu thuốc.

“Tôi nói chứ Lạc Tú, hai chúng tôi sắp kết hôn thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?” Dương Minh Huy vẫn định giấu giếm.

“Được rồi Lạc Tú, tôi còn có việc phải làm, đi trước đây.” Dương Minh Huy ra hiệu, sau đó định rời đi.

“Vậy tôi nói chuyện với Phán Phán thêm một chút." Lạc Tú nói.

Dương Minh Huy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng dù sao Lạc Tú cũng là người bạn tốt nhất của anh ta nên anh làm như vậy cũng không quá đáng.

Vì vậy sau khi đưa mắt nhìn Trương Phán Phán, Dương Minh Huy đã rời đi trước.

Sau khi Dương Minh Huy đi, Lạc Tú nhìn Trương Phán Phán.

“Có chuyện gì thì có thể nói với tôi, tôi có thể giúp hai người.” Lạc Tú lại nói.

“Tôi và Minh Huy đúng là có gặp một vài chuyện, nhưng cậu không thể giúp được chúng tôi đâu." Trương Phán Phán thấp giọng nói.

"Tôi nói có thể giúp thì nhất định có thể giúp."
“Có thể giúp ư?” Trương Phán Phán cười khẩy một tiếng, sau đó lắc đầu.


Chuyện mà cô ta và Dương Minh Huy gặp phải đừng nói là Lạc Tú, ngay cả cảnh sát cũng không giúp được!
Bởi vì những gì họ đã gặp phải là sức mạnh vượt ra ngoài thế giới, là người tu pháp trong truyền thuyết!
Làm thế nào để giúp đây?
Ai có thể giúp được bọn họ chứ?
Sức mạnh thần bí của người tu pháp có thể giết người trong nháy mắt, cô ta và Dương Minh Huy cũng đã từng chống lại.

Nhưng kết quả thì sao?
Căn bản là không có tác dụng gì cả.

Lạc Tú thì có thể giúp được gì đây?
"Lạc Tú, thành thật mà nói, tôi cảm ơn vì cậu đã quan tâm đến tôi, cũng thay Minh Huy cảm ơn cậu."
"Nhưng thành thật mà nói, cậu cứ lo cho bản thân mình trước đã."
"Đừng nói đến việc cậu chỉ là một người bình thường, dù cậu là một người giàu nhất vùng hay nhân viên công chức hoặc đại ca nổi danh một phương thì.."
"Chuyện của tôi và Minh Huy cậu cũng không giúp được gì!” Trương Phán Phán dứt khoát nói.

"Tôi nói như vậy chắc cậu hiểu rồi chứ?"
Hơn nữa mọi người đều cùng nhau lớn lên, Lạc Tú như thế nào bọn họ không biết sao?
Nói thế nào đi nữa thì Lạc Tú cũng chỉ là một người bình thường, đừng nói đến việc giúp đỡ bọn họ, có khi để Lạc Tú nhìn thấy những người đó đã sợ đến tè ra quần rồi.

“Được rồi, tôi vẫn nói câu đó, hai người gặp phải chuyện gì thì hãy nói với tôi, tôi có thể giúp hai người.” Lạc Tú không tiếp tục hỏi, để lại câu nói này cho Trương Phán Phán, sau đó rời đi.

"Minh Huy là bạn tốt nhất của tôi, điều này cậu cũng biết."
Trương Phán Phán nhìn theo bóng lưng của Lạc Tú rồi lắc đầu mỉm cười.

Giúp họ ư?
Buồn cười!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.