Ống thép này nếu đập lên người bình thường, dù không chết cũng bị tàn phế.
Thấy đối phương ra tay tàn độc như vậy, trong lòng Lạc Tú cũng đã có tính toán.
Anh vung tay đỡ ống thép, giữ chặt nó không cho đối phương rút về, sau đó lại rút mạnh một cái.
Với sức mạnh của Lạc Tú, làm sao người kia có thể giữ được ống thép?
Ống thép lập tức tuột khỏi tay anh ta, bị Lạc Tú cầm trong tay.
Lạc Tú trở tay đập ống thép đó lên người anh ta.
Một tiếng “bụp” vang lên.
Đòn đánh này của Lạc Tú cũng rất mạnh, lực đạo vừa khéo tương đương với lực đánh của người kia, cũng là vị trí mà anh ta định đánh anh.
Ống thép đập lên vai người đàn ông đó, cả bả vai anh ta bị đập nát.
Nhìn đã biết là nửa đời sau chắc chắn anh ta sẽ trở thành một tên tàn phế.
Không phải Lạc Tú hung bạo tàn nhẫn, mà vừa nãy người đàn ông này cũng định đánh anh như vậy, chẳng qua Lạc Tú chỉ ăn miếng trả miếng thôi.
Lạc Tú vừa đập được một tên, đám đằng sau lại có một tên xông lên, dù tốc độ của người này cực kỳ nhanh nhưng trong mắt Lạc Tú, anh ta chẳng khác gì một con ốc sên.
Lạc Tú lại đập mạnh ống thép xuống.
“Á!”
Lại một tên nữa biến thành kẻ tàn phế.
Tình hình bây giờ khiến người ta thấy hơi khiếp sợ.
“Mọi người cùng xông lên đi, dù cậu ta có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một mình, thân cô thế cô, ai có thể hạ gục cậu ta sẽ được thưởng một trăm vạn!” Người đàn ông đeo kính nọ thấy tình hình không ổn bèn rống lên.
Vừa nghe thấy có tiền thưởng là lập tức có mấy người đàn ông xông đến chỗ Lạc Tú.
Nhưng cách biệt giữa họ và anh quá lớn.
Thứ nhất là Lạc Tú vốn không cùng một thế giới với đám người này, thứ hai, cho dù họ có ở cùng một thế giới, cho dù Lạc Tú chỉ là một tông sư võ đạo thì một trăm người này cũng phải đo đất hết.
Gần như là Lạc Tú chỉ đập một cái đã hạ gục được một tên, mà những người này thậm chí còn không chạm được vào quần áo của anh.
“Bịch bịch bịch!”
Chỉ trong nháy mắt, đám người trước mặt Lạc Tú đã đổ như ngả rạ, hơn ba mươi người đã bị anh hạ gục.
“Dùng máy xúc, dùng máy ủi tông tên đó đi!” Cũng không biết ai đã hô lên một câu như vậy.
Ngay lập tức có người leo lên khởi động máy ủi và máy xúc.
Nhưng tốc độ của Lạc Tú lại nhanh hơn, anh di chuyển thần tốc sau đó đã lập tức xuất hiện bên cạnh máy ủi và máy xúc, sau lưng anh liền có mấy người nữa phải nằm xuống.
Sau đấy, Lạc Tú trực tiếp nâng máy xúc lên bằng hai tay rồi đập mạnh vào hai chiếc máy ủi.
“Rầm rầm!” Bụi và khói bay ngập trời, tất cả những người đang có mặt ở đó đều ngây ra nhìn.
Đây hoàn toàn không phải con người!
Người làm sao có thể có sức lực lớn đến như vậy?
Cảnh tượng trước mắt khiến những người còn lại kinh hãi, có người còn quay đầu định bỏ chạy.
Nhưng có thể chạy được ư?
Bóng dáng Lạc Tú đã xuất hiện ngay trước mặt người định bỏ chạy.
“Tôi không động tay động chân với anh, anh không được, không được đánh tôi.” Trong mắt người đó đều ngập tràn vẻ sợ hãi.
“Có lý!” Lạc Tú bật cười.
Nhưng ống thép trong tay anh vẫn rơi xuống người tên đó, bả vai anh ta lập tức gãy vụn.
“Nếu anh đã tham gia thì cũng phải gánh chịu kết quả, anh chẳng phải loại người tốt đẹp, anh tưởng tôi cũng sẽ thế ư?”
Có những chuyện chính là như vậy, nếu đã tham gia thì đều phải gánh chịu nguy hiểm giống nhau.
Hơn nữa đám người này vốn cũng chẳng phải người hiền lành lương thiện gì.
Lạc Tú dẫm lên tên đó, vung ống thép đánh tên tiếp theo.
Trong vòng chưa đầy ba phút, hơn một trăm người đã nằm gục trên đất.
“Bây giờ ông còn muốn cưỡng chế phá dỡ nhà máy nữa không?” Lạc Tú cười khẩy, nhìn người đàn ông đeo kính đi.
Lúc này ông ta đã tái mặt vì sợ, trước đây có người nói với ông ta là Lạc Tú biết đánh nhau.
Nhưng mẹ kiếp, đây mà gọi là biết đánh nhau à?
Phải là đã vượt qua khỏi khả năng của con người rồi.
Trước đây bọn họ đã từng gặp những chuyện như này, bên kia khăng khăng không chịu rời đi, dù đối phương có biết đánh nhau cũng đã làm sao?
Nắm đấm vung lên còn có thể đánh chết một thầy giáo cơ mà.
Hơn chục người cùng xông lên là có thể vây đối phương lại.
Chỉ cần không có súng thì một người không thể đánh lại được mười mấy hoặc mấy chục người cầm ống thép được.
Một trăm người thì càng khỏi phải nói, đây là kiến thức thông thường.
Những người từng đánh nhau đều biết một điều rằng, nếu đối phương có hơn mười người thì họ thật sự có thể dồn bạn đến đường chết.
Vậy thì bạn chỉ có thể đánh một trong số họ để tự vệ khiến đối phương khiếp sợ, nếu không khiến họ khiếp sợ được thì chỉ có nước chạy.
Nếu không, không còn con đường nào khác.
Nhưng bây giờ, kiến thức thông thường này đã bị phá vỡ.
“Cậu, cậu đừng qua đây!” Bây giờ người đàn ông đeo kính đâu còn vẻ ngạo mạn như lúc trước.
“Tôi nói cho cậu biết, cảnh sát sắp tới đây rồi.” Ông ta vừa hoảng sợ vừa lùi về phía sau, nói.
Nhưng Lạc Tú chỉ mỉm cười, sau đó đập ống thép lên người ông ta.
Xương bả vai của người đàn ông đeo kính nọ lập tức lộ ra.
Hơn một trăm người nằm la liệt trên đất, Lạc Tú vứt ống thép sang một bên, sau đó rút một điếu thuốc ra châm lửa hút.
Chỉ có ông cụ đứng canh cửa đứng run rẩy vì sợ.
Mà năm phút trước, Lạc Viễn Phi nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ném điếu thuốc sang một bên, lái xe cảnh sát đến công xưởng.
Tính toán thời gian thì cũng đã đến lúc rồi.
Bây giờ hẳn là em họ của anh ta đã nằm trên đất.
Chỉ là, khi tới nơi, Lạc Viễn Phi sững sờ đến mức không tin vào mắt mình.
Hơn một trăm người nằm la liệt trên đất, còn Lạc Tú và ông cụ canh cửa đang ngồi cạnh nhau tắm nắng.
Tay phải Lạc Tú kẹp điếu thuốc, tay trái nâng một chén trà.
Cảnh tượng đó trông nhàn hạ, thoải mái biết bao.
Lạc Viễn Phi nhanh chóng xuống xe, sau đó rút súng lục chĩa vào Lạc Tú.
“Giơ tay lên, quỳ xuống, sao mày dám cố tình gây thương tích cho người khác? Tao thấy bản án chung thân dành cho mày là còn nhẹ đấy.” Lạc Viễn Phi chỉ dám đứng từ xa, chĩa súng vào Lạc Tú.
“Đầu óc anh bị thần kinh à? Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đánh người khác khiến người ta bị thương?” Lạc Tú nâng chén trà lên, cười nói.
“Vậy mày định giải thích thế nào về tất cả những chuyện này?” Lạc Viễn Phi chỉ vào đám người nằm trên mặt đất.
“Anh hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?” Lạc Tú bày ra vẻ mặt của một tên ngốc, nhìn Lạc Viễn Phi nói.
“Hơn nữa, chẳng lẽ anh nghĩ một mình tôi có thể đánh được hơn trăm người sao?” Lạc Tú cười khẩy nói.
Lạc Viễn Phi suy nghĩ lại thì thấy lời Lạc Tú nói cũng đúng.
Một mình Lạc Tú làm sao mà đánh lại được hơn một trăm người?
Điều này là không thể!
“Chính là nó, chính nó đã đánh chúng tôi đấy.” Một tên nằm trên đất chỉ vào Lạc Tú mách tội.
“Chứng cứ, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì đừng có nói lung tung, tôi có thể mời luật sư kiện anh ra tòa đấy.” Lạc Tú rất bình tĩnh, hoàn toàn không thèm quan tâm đến tên đó.
Chứng cứ?
Trên ống thép hoàn toàn không tìm được một dấu vân tay của Lạc Tú, thậm chí trên hiện trường cũng không tìm ra dấu vết của anh.
Trước đó camera giám sát ở đây đã bị người của tập đoàn Hồng Nghiệp cố tình đập hỏng, những người ở gần đó cũng bị đuổi đi hết.
Trước khi ra tay, bọn họ vốn là không muốn để lại bất kỳ chứng cứ nào, cho dù Lạc Tú có chết cũng dễ xử lý.
Nhưng bây giờ điều đó lại trở thành bọn họ tự lấy đá đập chân mình.
Chứng cứ, thứ này đã khiến đám người của tập đoàn Hồng Nghiệp vô cùng khó xử, cũng khiến Lạc Viễn Phi khó xử.
Mẹ kiếp, lúc trước đã nói phải phá hủy hết những thứ có thể dùng để làm chứng cứ, bây giờ thì móc đâu ra cái gọi là chứng cứ nữa chứ?
“Vậy mày giải thích cho tao xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Lạc Viễn Phi vẫn cảm thấy sự tình có gì đó không đúng, nhưng anh ta cũng không thể đưa ra bất cứ bằng chứng nào.
“Anh là cảnh sát hay tôi là cảnh sát? Có cần tôi giúp anh giải quyết không? Đây là trách nhiệm của nh, cũng là công việc của nh đấy.” Lạc Tú mỉa mai nói.
“Tôi có thể cung cấp cho nh một lời giải thích hợp lý, đó là hơn một trăm người này đến đây cưỡng chế phá dỡ công xưởng, sau đó không biết tại sao bọn họ lại tự đánh lẫn nhau, sau đó thì thành ra cảnh tượng mà nh đang thấy đấy.” Lạc Tú xua tay cười nói.
“Mày về đồn cảnh sát với tao một chuyến, mày nhất định phải cho tao một lời giải thích về chuyện này.” Lạc Viễn Phi vẫn chĩa súng về phía Lạc Tú.
“Tôi không rảnh!” Lạc Tú đứng dậy.
“Mày dám bước thêm một bước là tao sẽ bắn mày đấy!” Lạc Viễn Phi uy hiếp..