Nếu đây là sự thật, chẳng phải những lời nói mỉa mai hôm đó khi cô ta đi đón Lạc Tú đã trở thành một trò cười ư?
Giờ đây Hạ Hân Hân càng hối hận hơn.
“Hân Hân, đừng xin lỗi.
Cô không tin cậu ta tài giỏi đến cỡ ấy, vẫn chỉ là một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch, cháu mất nó cũng chẳng mất gì cả.”
“Nhưng nó mất cháu thì chắc chắn là một tổn thất rất lớn.
Cô không tin cậu ta có thể tìm được người tốt như cháu.” Hạ Thu Diễm vẫn không phục.
Cuối cùng Hạ Hân Hân cũng gật đầu.
Đúng vậy, dù sao cô ta cũng là con gái nhà giàu quyền thế.
Con gái nhà giàu quyền thế, kiếm đâu ra dễ như vậy.
Mất đi Lạc Tú anh, tôi sẽ không hối hận nhưng Lạc Tú anh mất đi tôi chắc chắn sẽ hối hận.
Hạ Hân Hân nghĩ chắc mẩm như vậy.
Đương nhiên Lạc Tú không biết chuyện này, cho dù biết cũng sẽ cười nhạt, dù sao thì ếch ngồi đáy giếng luôn nhìn người và vật chỉ to bằng lòng bàn tay mà thôi.
Tầm nhìn hạn hẹp, làm sao có thể nhìn thấy thế giới rộng lớn này được?
Vì vậy, Lạc Tú không nói bất cứ điều gì với đám người Hạ Hân Hân nữa.
Về việc nhà họ Hạ có hối hận hay không, Hạ Hân Hân có hối hận hay không, Lạc Tú cũng không quan tâm.
Nói một cách khó nghe, nếu không phải vì ân tình kia của Hạ Nguyên Vũ, e là nhà họ Hạ sẽ không có tư cách để cho Lạc Tú đến.
Ngay cả dòng họ lớn như nhà họ Vương là bởi vì Lạc Tú vừa vặn ở Hải Đông, hơn nữa đối phương đã có ơn với Lạc Tú nên anh mới hân hạnh ghé thăm mà thôi.
Nếu không đừng hòng mời nổi Lạc Tú.
Dù sao anh đường đường là Vô Cực tiên tôn, không phải ai anh cũng nể mặt đâu.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hạ, Lạc Tú quay về chỗ ở cùng với Giang Đồng Nhiên.
Sau khi nghỉ ngơi cho đến khi trời tối, Lạc Tú định đến quán bar Dạ Hoả để xem xét.
Dù sao mấy ngày nay cũng không có việc gì làm, nhưng khi Lạc Tú đi ngang qua tiệm mát xa, tên đuổi thi nhân kia vẫn đang mát xa cho khách.
Lạc Tú cũng không vạch trần đối phương, dù sao bên kia cũng không có trêu chọc gì anh, có lẽ chỉ là vì miếng cơm manh áo, mà bản thân anh cũng chẳng phải người chính nghĩa gì nên không nhất thiết phải đuổi cùng giết tận với những người nguỵ trang trảm yêu trừ ma.
Quán bar Dạ Hoả cách con phố này không xa, nghe nói con phố này được một người tên anh Đông bảo kê.
Muốn kinh doanh ở đây cũng được, phải có sự cho phép của anh Đông, nhưng nếu không có sự cho phép của anh Đông thì thật xin lỗi, không ai dám đến đây.
Hơn nữa anh Đông không chỉ bảo kê mỗi con phố này, cả năm con phố thương mại khổng lồ liên tiếp đều do anh Đông bảo kê.
Dù sao thì ngay cả người quản lý thành phố cũng không dám lộn xộn ở khu vực này, ngày thường cũng rất ít người tới điều tra, bởi vì nể mặt anh Đông.
Xung quanh Hải Đông vẫn là địa bàn của mười nhà giàu có nhất, không ai dám động vào, trong khi bốn phương bên ngoài còn có bốn nhân vật lừng lẫy.
Được biết đến với cái tên Tứ Thiên Vương của Hải Đông.
Nam Phong, Bắc Hoả, Tây Khôn, Đông Hổ.
Tứ Thiên Vương là những nhân vật nổi tiếng khắp Hải Đông.
Phía trên bốn vị thiên vương này chính là Từ Ngạo, đệ nhất cao thủ ở Hải Đông.
Tất nhiên, anh Đông chẳng liên quan gì đến Đông Hổ cả, mà là đàn em của Nam Phong.
Toàn bộ phía nam là địa bàn của Phong Gia.
Nghe nói tứ thiên vương của Hải Đông này đều là cao thủ, tuyệt đối không giống như Hồng Bưu, đã không có tên tuổi mà đàn em cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Quán bar Dạ Hoả của anh Đông cách đó không xa, ngay cuối con phố tiếp theo.
Vài phút sau, Lạc Tú đến cửa quán bar Dạ Hoả, lúc này trời đã tối, quán bar cũng sôi động hẳn lên.
Quán bar này có quy mô rất lớn, có hai tầng lên xuống, nhưng hiển nhiên tầng một là nơi có nhiều người và là nơi sôi động nhất.
Giai điệu say đắm lòng người, nhiều nam nữ thanh niên ở trung tâm sàn nhảy uốn éo cơ thể, rất nhiều người đang uống rượu và phung phí tuổi thanh xuân của mình.
Lạc Tú bí mật tìm một góc và ngồi xuống, nhưng anh vừa gọi một ly rượu thì bị phát hiện.
“Lạc Tú, sao anh lại ở đây? Đúng ra anh vẫn chưa tan làm mới phải chứ.” Thuý Nhi bưng khay đi tới.
“Không làm nữa, nên đến đây.”
“Bị đuổi rồi à?” Thuý Nhi khinh thường nhìn Lạc Tú, nói toẹt ra câu này.
Một thanh niên mới ra trường như Lạc Tú hẳn là không chịu được khó khăn, khi mới ra trường không biết sẽ phải thay đổi bao nhiêu công việc để từ từ thích ứng với xã hội này.
Tuy nhiên, mới đi làm một ngày đã bị đuổi khiến Thuý Nhi không khỏi khinh thường.
Lạc Tú lắc đầu mà không giải thích gì.
Và đương nhiên Thuý Nhi nhìn Lạc Tú rời đi với vẻ khinh thường.
Một lúc sau, Hàn Phi Vũ cũng đến, theo sau còn có mấy tên côn đồ đầu tóc nhuộm xanh đỏ, xăm trổ rồng rắn đầy mình.
Hàn Phi Vũ cũng chẳng khách sáo, rất coi thường Lạc Tú, dù sao Lạc Tú cũng chỉ là một sinh viên đại học vừa mới rời ghế nhà trường, dường như chẳng có năng lực gì, cho nên chỉ có thể đi làm bảo vệ.
Kém xa với loại người lọc lõi đã lăn lộn trong giang hồ lâu năm như anh ta.
Nghiêm túc mà nói, so với người bình thường thì Hàn Phi Vũ rất giỏi, với mức lương hơn hai vạn một tháng, dưới trướng cũng có vài tay đàn em, mọi người trong khu vực này đều phải gọi anh ta là anh Vũ, anh Vũ khiến cho Hàn Phi Vũ thấy lâng lâng.
Sao Lạc Tú so với anh ta được?
Hàn Phi Vũ chẳng có ý tốt gì mà ngồi xuống, cực kỳ oai phong, sau khi cấp dưới châm thuốc cho anh ta, Hàn Phi Vũ vung con dao hồ điệp trong tay lên.
“Mãi vẫn không có cơ hội, nhưng nếu hôm nay mày đã ở đây, tao sẽ nói cho mày biết chị Nhiên Nhiên là người phụ nữ của tao.
Mặc kệ mày và chị ấy có thân phận gì, sau buổi tối hôm nay, tao hy vọng sẽ không nhìn thấy mày nữa.”
Hàn Phi Vũ đe dọa Lạc Tú, mấy người đứng sau anh ta cũng tỏ rõ vẻ thù địch.
Dù sao đối với Hàn Phi Vũ, mấy năm nay anh ta đã nhìn thấu sự đời, cũng đã nhìn thấy không ít mấy người trẻ tuổi như Lạc Tú, anh ta đã uy hiếp và đe doạ nhiều rồi.
Hầu hết mấy người trẻ tuổi ấy đều nghe theo ngay sau khi bị đe doạ.
“Ở khu vực này, không ai dám không nể mặt anh Vũ.” Một tên xã hội đen sau lưng Hàn Phi Vũ cắm con dao gọt hoa quả lên bàn.
“Ai dám động vào người phụ nữ của tao, kẻ đó sẽ chết.” Hàn Phi Vũ cũng hung tợn nói.
Lạc Tú nhướng mày, như là không hề nghe thấy những lời này mà chỉ chỉ vào phía sau Hàn Phi Vũ.
“Anh ta thì sao?”
Tất cả mọi người nhìn theo hướng tay của Lạc Tú thì thấy Giang Đồng Nhiên đang bị một tên cái đầu trọc quát mắng.
Tên đầu trọc đeo kính râm và mặc áo vest đen, anh ta cực kỳ vạm vỡ và cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn là biết thường xuyên tập thể hình rồi.
Nhưng bây giờ anh ta đang kéo Giang Đồng Nhiên, lại còn lớn tiếng mắng mỏ.
Giang Đồng Nhiên rất tức giận và tỏ vẻ chán ghét, nhưng cô ta lại bất lực, còn có vẻ đáng thương nữa.
Còn những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng đó đều lạnh lùng thờ ơ, coi như không nhìn thấy gì.
Bởi vì họ không dám quản, cũng không thể quản.
Kẻ đang quấy rối Giang Đồng Nhiên là ông chủ của quán bar này, anh Đông.
“Cô ấy không phải là người phụ nữ của anh à? Sao anh vẫn ngồi ở đây thế?” Lạc Tú cười mỉa mai.
“Không phải ai động vào người phụ nữ của anh thì người đó sẽ chết à?” Lạc Tú lại chế giễu.
“Mày biết cái con khỉ ấy, đó là anh Đông, mấy con phố này đều do anh ta bảo kê, ai dám vượt mặt anh ta chứ?” Mặt Hàn Phi Vũ đỏ bừng, tự bào chữa cho chính mình.
Lúc này, anh Đông bất ngờ kéo micro và bảo nhân viên tắt nhạc đi.
“Hôm nay là sinh nhật của quản lý quán bar chúng ta, Nhiên Nhiên.
Là ông chủ của quán bar nên tôi phải tổ chức cho cô ấy một buổi sinh nhật thật vui rồi.
Nào, Nhiên Nhiên, hãy nể mặt tôi mà nhảy với tôi một điệu nào.” Anh Đông nở nụ cười trên môi nhưng Giang Đồng Nhiên thấy thật ghê tởm.
Vừa nghe anh Đông lên tiếng, lập tức mọi người tự động đứng lên để nhường một khoảng trống lớn, hơn nữa phía dưới có rất nhiều người la ó.
“Nhảy một điệu đi, nhảy một điệu đi.”
“Chị Nhiên Nhiên, nhảy với anh Đông một điệu đi.”
“Sao hả Nhiên Nhiên, không nể mặt tôi à?” Anh Đông nhếch mép đầy ẩn ý.
Mặc dù trong lòng Giang Đồng Nhiên không hề muốn, nhưng cô ta cũng chỉ có thể đưa tay ra, bởi vì ở đây cô ta không thể trêu chọc vào anh Đông được.
“Đây là một bài hát mà tôi thích.” Anh Đông kéo Giang Đồng Nhiên qua, rồi vòng tay qua eo cô ta.
“Em là người yêu của anh, quyến rũ như một đóa hồng…”
Tiếng nhạc vang lên, Giang Đồng Nhiên tỏ rõ vẻ không cam lòng và khuất nhục, còn anh Đông lại mở miệng nói.
“Người phụ nữ của anh?” Lạc Tú chỉ vào giữa sân và chế nhạo Hàn Phi Vũ một lần nữa.
“Tao lặp lại lần nữa, đó là anh Đông, ai dám động vào chứ?” Hàn Phi Vũ tức giận đến mức cầm không chắc con dao hồ điệp nữa.
Trong thanh âm lúc này lại vang lên giọng nói của anh Đông.
“Nhiên Nhiên, dáng người đẹp như vậy nên để mọi người cùng chiêm ngưỡng.”
Anh Đông nói xong thì đưa tay ra cởi quần áo của Giang Đồng Nhiên.
“Cởi, cởi, cởi!”
“Cởi!”
Nhiều người bên dưới đã la ó.
Hai dòng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của Giang Đồng Nhiên một cách bất mãn..