“Anh Đông, cầu xin anh, cầu xin anh.” Giang Đồng Nhiên hoảng sợ khi nghe thấy anh Đông kêu người ra tay, nhưng chẳng ai thèm để ý đến cô ta.
Bảy tám người đi về phía Lạc Tú, giơ cao con dao trong tay lên.
Lạc Tú cười khinh thường.
Người nhanh nhất trong số họ di chuyển, anh ta chém về phía Lạc Tú bằng một con dao với tốc độ rất nhanh.
Trong đám đông đột nhiên có những tiếng la hét chói tai, bởi vì dù sao vừa nhìn Lạc Tú cũng giống như một người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của những người này.
Nhưng ngay sau đó Lạc Tú cũng ra tay, hoặc nói chính xác là “ra chân.”
Chỉ bằng một cú đá đã đá bay con dao của người đàn ông rơi xuống đất, đồng thời đá anh ta bay ra ngoài, còn trúng thêm mấy người phía sau.
Vốn dĩ Hàn Phi Vũ đang chờ xem trò cười của Lạc Tú, dù sao thì anh ta cũng thích Giang Đồng Nhiên, nhưng anh ta không dám đối đầu với anh Đông vì không thể chọc vào.
Khi nhìn thấy Lạc Tú ra tay, điều anh ta mong đợi nhất là Lạc Tú sẽ bị đánh thật nặng, để anh ta chứng minh rằng mình đúng, và chỉ như vậy anh ta mới có thể chứng tỏ mình không phải là một kẻ vô dụng.
Nhưng anh ta không ngờ rằng Lạc Tú cũng đã luyện võ, và anh không phải người thường.
“Dừng tay!”
Sau khi người đàn ông bay ra ngoài, anh Đông đã kêu người dừng tay.
Có câu người trong nghề vừa ra tay, nhìn là biết ngay.
Ngay cả Giang Đồng Nhiên cũng sững sờ, dù sao cô ta cũng chưa từng nghĩ đến Lạc Tú lại biết võ.
“Ồ, thảo nào lại tự tin như vậy, thảo nào lại dám làm loạn trên địa bàn của ông mày.” Anh Đông cười, anh ta đã nhìn ra tài nghệ của tên nhóc này không tồi.
“Đúng là người đã luyện võ, bất ngờ quá.” Anh Đông xé toạc chiếc áo vest đen trên người, cười nói.
Để lộ nhiều hình xăm và vết sẹo.
Chính xác là anh ta đã từng tham gia vào đội gìn giữ hòa bình khi còn trẻ, anh ta đã từng đến Đông Phi, sau bị trục xuất về nước vì phạm phải lỗi lầm.
Nhưng rõ ràng anh ta là người đã thực sự xông pha trên chiến trường, thậm chí không thể đếm được số mạng người đã chết trong tay mình.
“Thế nào, tao lại cho mày một cơ hội nữa.
Bây giờ quỳ xuống và khấu đầu ba lần thì chẳng những tao sẽ tha cho mày mà từ nay về sau sẽ không bao giờ động vào người phụ nữ này nữa, điều kiện tiên quyết là sau này mày phải theo tao hành tẩu giang hồ.” Anh Đông ngạo nghễ mở miệng nói.
“Tiểu Tú, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, anh Đông không phải là người thường đâu.” Giang Đồng Nhiên sợ Lạc Tú sẽ nói sai lần nữa nên đã giành nhắc nhở trước.
Và những người xung quanh không ngờ mọi chuyện lại trở nên như thế này, tất cả đều quay lại nhìn Lạc Tú.
Nếu Lạc Tú đồng ý quỳ xuống và xin lỗi thì có lẽ mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Hàn Phi Vũ nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt ghen tị.
Tại sao một nhân vật như anh Đông lại cho Lạc Tú cơ hội hết lần này đến lần khác?
Anh ta không phục, điều mà anh ta hy vọng là anh Đông sẽ đánh Lạc Tú rồi làm nhục Lạc Tú, để rửa sạch tiếng nhơ anh ta một kẻ vô dụng.
“Nhưng tôi không muốn cho anh cơ hội nữa.” Lạc Tú hừ giọng.
“Được rồi, mày đúng là một thằng điên.
Vốn tao thấy tài nghệ của mày cũng không tệ, muốn cho mày cơ hội theo ông làm việc, kết quả mày hết lần này đến lần khác không biết tốt xấu.” Anh Đông khởi động tay chân.
Những người khác nhìn thấy anh Đông chuẩn bị ra tay thì ngay lập tức trên mặt lại tỏ rõ niềm vui khi người khác gặp hoạ.
Ngay cả Giang Đồng Nhiên cũng tỏ vẻ vô cùng khó hiểu và trách móc.
Tại sao Lạc Tú lại cứng đầu như vậy?
Rõ ràng anh Đông đã cho anh hai lần cơ hội, thế mà lại không biết quý trọng, chẳng lẽ bản thân anh phải nằm ở đây thì mới biết thế nào là lợi hại hay sao?
“Hừ, nhóc con, đừng tưởng rằng biết được vài đường là nghĩ mình giỏi lắm, mày phải biết vỏ quýt dày có móng tay nhọn con ạ.” Anh Đông đi về phía Lạc Tú nói.
Thực lực của anh Đông rất tốt, nếu không sẽ không được Phong Gia nhìn trúng, làm tay sai dưới trướng Phong Gia.
Ngay cả khi Lạc Tú nhìn lại thì cũng công nhận tài nghệ của anh Đông không tồi.
Nhưng mà, trình độ của Lạc Tú quá mạnh, bởi vì chỉ cần chưa đạt tới cấp bậc tông sư, cho dù có thể, trong mắt Lạc Tú chỉ là chuyện một cái bạt tai mà thôi.
Anh Đông đã ra tay, là một đòn giết người mang theo sự tức giận và đẫm máu.
Anh ta thích Lạc Tú, nhưng Lạc Tú lại không biết trời cao đất rộng.
Người như vậy chỉ có thể giết chết.
Một cú đấm tung ra, lại một cú đấm khác tiếp tục, rõ ràng là liên hoàn quyền.
Tuy nhiên, Lạc Tú không hề thấy hứng thú chút nào và thậm chí anh còn không thèm động tay mà cứ thế đá ra một cước.
“Bùm!” Cú đá này đá vào cằm anh Đông khiến anh ta bay ra ngoài.
Ít nhất thì anh Đông cũng nặng gần một trăm kg mà Lạc Tú lại dễ dàng đá bay ra ngoài như thế.
Khi anh Đông rơi xuống đất thì Lạc Tú đã chạy đến trước mặt anh ta.
Một chân Lạc Tú giẫm lên mặt anh Đông, sau đó cười khẩy.
Toàn bộ quán bar đều yên lặng, Hàn Phi Vũ sững sờ, anh ta biết thực lực của anh Đông.
Lần trước anh Đông chỉ tuỳ tiện đùa với anh ta mà anh ta đã không thể rời khỏi giường trong một tháng.
Thế mà bây giờ lại bị Lạc Tú đá văng chỉ trong một cú đá.
“Khụ, khụ.” Anh Đông ho vài tiếng, không ngừng nôn ra máu.
“Được rồi, hôm nay coi như tao thua, gan lắm, gan lắm.” Anh Đông bị Lạc Tú giẫm trên mặt đất, không những không sợ mà còn độc ác nói.
“Không phục?” Lạc Tú cười.
“Mày có gan thì để tao gọi một cuộc điện thoại.” Đúng là anh Đông không phục, chẳng phải mày giỏi lắm sao?
Nếu có gan thì để tao gọi điện, tao thật sự muốn xem mày giỏi đến mức nào.
“Được, gọi người phải không? Tôi sẽ cho anh cơ hội.” Lạc Tú nhấc chân ra.
“Tiểu Tú, đừng cho anh ta gọi điện thoại, anh ta sẽ gọi Phong Gia đến đấy.” Giang Đồng Nhiên vội vàng chạy tới kéo Lạc Tú rồi nói.
Nếu thật sự gọi Phong Gia tới thì sự việc hôm nay sẽ ầm ĩ lên mất.
Đó là chính tứ thiên vương của Hải Đông đấy.
Ngay cả mấy nhà giàu có còn phải nể mặt.
Là kiểu người vừa ra tay không lấy mạng người khác thì không được.
“Tiểu Tú, chị Nhiên Nhiên biết cậu có thể đánh nhau, cũng cảm ơn cậu đã giúp chị Nhiên Nhiên hết giận nhưng thật sự Phong Gia không thể chọc vào đâu.”
“Chọc vào Phong gia, không chỉ cậu mà tất cả chúng ta sẽ gặp xui xẻo.” Giang Đồng Nhiên đã nghe đến sự đáng sợ của Phong Gia nên sắc mặt trắng bệch.
“Họ Lạc kia, tao thừa nhận mày rất giỏi nhưng nếu Phong Gia tới đây thì ngay cả cơ hội nói chuyện mày cũng không có đâu.” Lúc này Hàn Phi Vũ mới đứng ra nói.
“Nhóc con, cậu hãy mau chạy đi, dựa vào tài nghệ của cậu thì không ai có thể ngăn được, nhưng lát nữa Phong Gia tới thì cậu chạy cũng bị bắt trở lại.
Ở Hải Đông không ai dám chọc vào nhà Phong Gia đâu.” Lại có người đứng ra lặng lẽ khuyên nhủ Lạc Tú.
“Tiểu Tú, chị Nhiên Nhiên cầu xin cậu hãy mau chạy đi, thật sự không thể động vào đám Phong Gia được đâu.” Giang Đồng Nhiên nói với giọng gần như cầu xin.
“Giang Đồng Nhiên, đàn ông làm việc, chị hãy đứng qua một bên đừng nói xen vào.
Hôm nay cho dù ông trời có đến thì tôi cũng sẽ giúp chị trút hết cục tức này.” Lạc Tú khoát tay, căn bản không thèm để ý, mà anh Đông cũng đã gọi điện xong..