Lưu Vĩ vừa nói xong, sắc mặt của Lạc Tú đã chùng xuống, không quan tâm tới việc ở đây có rất nhiều cảnh sát, Lạc Tú vẫn tiến tới.
"Bốp!"
Cái tát này của Lạc Tú có chút tàn nhẫn.
Cái tát này khiến Lưu Vĩ bay ra ngoài, mặt bị đánh tới biến dạng, phần mặt bên trái của anh ta bị lõm vào.
Vết thương này có lẽ cả đời cũng không lành lại được.
“Ngay cả Vương Vệ Quốc cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy, anh là cái thá gì?” Lạc Tú tiến thêm một bước.
“Lạc Tú, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” Giám đốc Tề vội vàng xin lỗi.
"Còn nữa, xin mọi người làm cho rõ ràng, Vương Vệ Quốc mời tôi đến để tìm ra hung thủ, việc bắt hung thủ không phải việc của tôi." Lạc Tú hừ lạnh một tiếng.
Giám đốc Tề nhanh chóng xin lỗi Lạc Tú thêm lần nữa, trên mặt anh ta toát ra một đống mồ hôi lạnh.
Đồng thời anh ta cũng tức giận nhìn Lưu Vĩ, đúng là đồ óc heo chết tiệt.
Thấy Lạc Tú mạnh như vậy mà còn dám nói chuyện với anh như thế?
Đúng là tự tìm đường chết!
“Lạc Tú, tôi thực sự xin lỗi, tôi nhất định sẽ dạy cho anh ta một bài học.” Giám đốc Tề sợ Lạc Tú muốn giết người nên không ngừng xin lỗi.
Huyết Thi Vương bỏ chạy, giám đốc Tề cảm thấy đau đầu về chuyện này nhưng Lạc Tú cũng lười bắt Huyết Thi Vương lại.
Nếu trước đó bọn họ không xúc phạm anh, nói không chừng anh còn vui vẻ mà tiện tay bắt hộ bọn họ.
Nhưng nếu đã bị bọn họ khinh thường thì sao anh phải ăn no rửng mỡ đi giúp bọn họ chứ.
Không phải mấy người đó rất lợi hại sao?
Vậy tự mình bắt đi.
Đương nhiên những chuyện như thu dọn mớ hỗn độn là do giám đốc Tề làm, Lạc Tú đỡ A Phổ Tử Khôi trở về nhà.
A Phổ Tử Khôi vừa bị móng tay của Huyết Thi Vương cào nên vết thương khá nghiêm trọng.
Mà những vết thương như thế này thì không tiện để đi tới bệnh viện.
Lạc Tú đỡ A Phổ Tử Khôi về cửa hàng massage mà cô ta mở.
“Anh phải giúp tôi.” A Phổ Tử Khôi nhìn Lạc Tú cầu cứu.
Đến bây giờ cô ta vẫn hơi mê mang.
Nghĩ lại trước đó mình còn khuyên người ta không nên đứng hóng chuyện kẻo mất mạng, bây giời nghĩ lại thật là xấu hổ.
Với thực lực của người này, người ta còn cần cô ta khuyên sao?
Ánh sáng trong tiệm mát-xa có chút mơ hồ, lúc này A Phổ Tử Khôi nhìn Lạc Tú cầu cứu.
“Giúp thế nào?” Lạc Tú hỏi.
“Phải hút máu độc ra.” Khuôn mặt A Phổ Tử Khôi đột nhiên đỏ bừng.
Bởi vì vị trí bị thương của cô ta có chút khó xử.
Là ngực, hơn nữa còn thẳng một đường xuống bụng.
"Hút?” Lạc Tú vừa nghe liền nhướng mày lắc đầu.
"Tôi giúp cô tìm người khác."
Đùa sao, không nói đến việc có thích hợp hay không, nhưng thân phận của Lạc Tú không thể giúp A Phổ Tử Khôi hút ra được.
Một chí tôn tiên giới sao có thể làm chuyện này?
“Không phải bảo anh hút, chỗ tôi có thứ có thể giúp, nhưng cả người tôi đã bắt đầu tê dại rồi.” Mặt A Phổ Tử Khôi đỏ bừng, dù sao thì hiểu lầm này cũng có chút xấu hổ.
Mà lúc này thi độc đã phát tác, toàn bộ cơ thể của cô ta bắt đầu tê liệt, rất khó để di chuyển.
A Phổ Tử Khôi khó nhọc đưa mắt nhìn một chiếc lọ sứ to bằng nắm tay ở đằng xa.
Lạc Tú cầm cái lọ sứ tới, vừa mở ra đã thấy bên trong toàn là đỉa.
“Giúp tôi cởi.” A Phổ Tử Khôi nói nhỏ như muỗi kêu.
“Chờ đã, tôi mạo muội hỏi một câu, ở chỗ các người có quy định phải sau khi nhìn thấy thân thể thì phải gả cho người đó không?” Lạc Tú cười hỏi.
Tốt nhất là nên hỏi rõ ràng, dù sao thì thân phận của A Phổ Tử Khôi cũng có chút đặc biệt, cô ta không phải là người Hán.
A Phổ Tử Khôi hung hăng lườm Lạc Tú.
"Mơ đi."
“Không cần chịu trách nhiệm là được.” Lạc Tú cười cười, dùng ngón tay đẩy quần áo của A Phổ Tử Khôi ra.
Làn da trắng mịn như ngọc bích, bụng dưới bằng phẳng, thậm chí còn có cơ bụng.
Mà vết thương sâu đã phá hủy thân hình đẹp đẽ này của cô ta.
Lạc Tú nhặt từng con đỉa ra và đặt lên vết thương.
Những con đỉa phình to với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhưng ánh mắt của Lạc Tú rất trong sáng, không có một chút ý nghĩ xấu xa nào.
"Hơn nữa đã hơn nghìn tuổi, quan trọng là khi còn sống nó là một hoa lạc động nữ." A Phổ Tử Khôi nghiêm túc nói, thực lực của Lạc Tú khiến A Phổ Tử Khôi vô cùng kính trọng anh, cho nên cô ta cũng không che giấu bất cứ điều gì.
Hoa lạc động nữ, một trong tam tà Tương Tây.
Hoa lạc động nữ dùng để chỉ một số phụ nữ chưa kết hôn trong bộ tộc Tương Tây, bọn họ khóc ra lá cây, ở trong hang động mà không cần ăn uống, có thể sống rất lâu mà không chết.
Nghe nói những người như vậy là những người lén kết hôn với sơn thần, trong người có thêm một sức mạnh bí ẩn.
Trước khi chết, thi vương kia cũng đã sở hữu một loại sức mạnh nào đó nên khi trở thành thi vương mới có thể nhập đạo.
Trước khi thức tỉnh có rất nhiều bước quan trọng, dù có là nhập đạo, thì bước này cũng là bước khiến rất nhiều người trên thế giới không thể vượt qua.
Nếu ở trong giới tu đạo thì có thể không có bước này, nhưng bởi vì hoàn cảnh ở trái đất khá đặc thù nên mới thêm một bước như vậy.
Nhưng một thi vương có thể nhập đạo là đã vô cùng giỏi.
"Thi vương kia vẫn luôn bị tổ tiên của chúng tôi trấn áp, nhưng ai ngờ đến thời đại của mẹ tôi thì xảy ra vấn đề, thi vương này bị người ta tế luyện thành Huyết Thi Vương."
“Tôi đuổi theo nó tới Hải Đông, cho đến khi có án mạng mới tìm ra tung tích của nó.” A Phổ Tử Khôi giải thích, việc mở một tiệm massage chỉ là để tiện cho việc hỏi thăm tin tức.
A Phổ Tử Khôi suy luận rằng có lẽ Thi Vương đã trốn về Tương Tây.
Còn có hơn hai mươi ngày nữa là đến học viện quân sự báo cáo, hơn nữa ngày quyết chiến với chưởng môn Bát cực môn Phong Thiên Lôi cũng sắp tới.
A Phổ Tử Khôi suy luận rằng có lẽ Thi Vương đã trốn về Tương Tây.
Sau khi vết thương đỡ hơn một chút, A Phổ Tử Khôi nhất định sẽ tiếp tục đi bắt xác thi vương.
A Phổ Tử Khôi muốn Lạc Tú giúp đỡ, nhưng Lạc Tú nói lúc này anh không thể rời khỏi đây.
Còn có hơn hai mươi ngày nữa là đến học viện quân sự báo cáo, hơn nữa ngày quyết chiến với chưởng môn Bát cực môn Phong Thiên Lôi cũng sắp tới.
Nhưng Lạc Tú cũng không quá lo lắng về chuyện đó.
Mà trong khoảng thời gian này, Lạc Tú dự định sẽ tinh luyện lại, nếu ngay cả Huyết Thi Vương cũng có thì sau này có thể sẽ có thêm nhiều thứ đáng sợ khó giải quyết khác.
Lạc Tú cần cải thiện thực lực của mình.
Mà A Phổ Tử Khôi cũng nói nếu Lạc Tú đến Tương Tây thì có thể liên lạc với cô ta, thế lực người đuổi thi ở Tương Tây rất lớn, rất có uy tín danh dự.
Lạc Tú quay trở lại vịnh Bàn Long ở Thông Châu, anh định bế quan một đoạn thời gian.
Dù sao thì linh khí thu được ở Vịnh Bàn Long đúng lúc có thể sử dụng để tu luyện.
Mà lúc này ở bên bờ sông lớn có một người đàn ông đang đứng bên bờ sông.
Ông ta gần sáu mươi tuổi, râu tóc đều bạc trắng, nhưng mặt mày hồng hào, lông mày rậm, mắt to, dáng người vạm vỡ.
Lúc này, người đàn ông này đang đứng bên sông chắp tay sau lưng, như đang nhắm mắt suy nghĩ.
Lúc mặt trời mọc, người đàn ông vung tay, sau đó biến lòng bàn tay thành dao, chém về phía sông.
"Mở!"
Một tiếng hét lớn vang lên.
Đột nhiên nước sông rung chuyển dữ dội, sau đó mặt sông nứt ra làm đôi.
Nước ở thượng nguồn bị chặn lại, hạ lưu của dòng sông lập tức cạn khô.
Mặt sông bị chia cắt, sông lớn bị cắt đứt dòng chảy trở nên khô cạn.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ lộ ra vẻ cực kỳ khó tin.
Đệ tử của Bát cực môn đang trốn đằng xa lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.
"Chúc mừng sư phụ đã luyện được thần công, có thể nói là có thể chấn động thiên hạ!"
"Nếu không phải con tự mắt nhìn thấy thì con sẽ không bao giờ tin trên đời này có người có thể làm như vậy."
"Từ lâu đã nghe người xưa dùng dao cắt nước, lúc đó cứ nghĩ đó chỉ là lời đồn đại.
Không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy thần công của sư phụ, lúc này đây mới thấy mình quá thiếu hiểu biết."
Dòng sông khô cạn khoảng hai mươi giây thì trên thượng nguồn hình thành một cái hồ nhỏ.
Cũng may là người kia đã thu tay, dòng sông chảy xiết như vỡ đê, nhanh chóng đổ xuống.
"Đi thôi! Đã đến lúc nên chấm dứt một số thứ rồi." Lão già thu tay quay người lại, người này chính là Phong Thiên Lôi, chưởng môn Bát cực môn.
"Nhiều năm không ra ngoài, người trên thế giới này hẳn đã quên ba chữ Phong Thiên Lôi này là đại biểu cho cái gì rồi."
"Sư phụ, vé máy bay đã mua được."
“Không cần, hổ tới!” Phong Thiên Lôi gầm lên.
"Grào!" Một con hổ sặc sỡ từ trong rừng rậm chậm rãi đi ra khiến người ta phải giật mình..