Tiên Vương Tái Xuất

Chương 27: 27: Ai Đá Ai




“Ôi, đây cũng không phải là lời mà Lam Thục Đoan như chị nên nói.

Chị là nữ thần quốc dân, là nữ thần trong mộng của rất nhiều người đàn ông đấy, sao lại sợ bị từ chối chứ?” Người đại diện của Lam Thục Đoan hơi kinh ngạc nói.

“Mau nói đi, đối phương là ai? Hoàn cảnh gia đình như thế nào? Anh ta đẹp trai không?” Người quản lý của Lam Thục Đoan lập tức nổi lên cơn nhiều chuyện.

Dù sao người đàn ông có thể khiến một ngôi sao như Lam Thục Đoan yêu thích thì sao lại không khiến người ta tò mò được chứ?
“Chị không biết gì hết.

Hơn nữa, người đàn ông mà chị thích, nếu anh ấy không có tiền thì chị sẽ nuôi, nếu anh ấy không đẹp trai thì chỉ mình chị ngắm là được.” Lam Thục Đoan khẽ cười, không đồng tình với người quản lý.

“Ôi, nghe vậy thì chị định nuôi một tên ăn bám à?” Người quản lý của Lam Thục Đoan càng thêm kinh ngạc.

“Đùa thôi, chị và anh ấy chưa tiếp xúc nhiều nhưng chị khẳng định anh ấy không phải là người bình thường.”
“Em biết không?”
“Trước đây, chị cho rằng với nhan sắc và thân phận của Lam Thục Đoan chị thì chắc chắn không có nhiều người có thể lọt vào mắt xanh của mình, bất kể là ai, chị đều có quyền đứng cùng hàng với họ.

Thế nhưng cho đến khi chị gặp anh ấy thì mới phát hiện ra rằng bản thân rất tự ti khi đứng trước anh ấy.”
Lam Thục Đoan chợt gượng cười, trong lòng cảm thấy rất hồi hộp, phải biết rằng cô ấy là một ngôi sao lớn, là niềm mơ ước của biết bao người đàn ông, nhưng giờ cô ấy lại lo lắng cô ấy không xứng với Lạc Tú, sợ Lạc Tú sẽ chướng mắt với cô.

“Chẳng lẽ người đàn ông đó tốt đến vậy à? Lại khiến cho một ngôi sao lớn như chị thấy tự ti ư?”
“Không thể nhìn thấu, nhưng trực giác mách bảo chị rằng anh ấy không phải là người bình thường, thậm chí là người mà chị không thể với tới.” Lam Thục Đoan vẫn rất lo lắng, trước giờ trực giác của phụ nữ luôn luôn chính xác.

Mặc dù vẻ bề ngoài Lạc Tú có vẻ bình thường, nhưng lại khác xa so với mấy loại con ông cháu cha, thế hệ thứ hai giàu có vẫn theo đuổi cô.


Nhưng Lam Thục Đoan chắc chắn rằng sự thật không phải như thế.

“Được rồi, Thục Đoan à, nếu thích thì cứ mạnh dạn theo đuổi.

Chị chính là nữ thần quốc dân mà, tự tin lên.” Mặc dù người đại diện của Lam Thục Đoan rất ngạc nhiên nhưng vẫn cổ vũ cho Lam Thục Đoan.

Trong bệnh viện, lúc này hoa khôi cảnh sát Hạ Linh Lung đang được người ta vây quanh.

Dù sao Hạ Linh Lung cũng không phải cảnh sát bình thường, cô ta là hoa khôi cảnh sát, khi xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến xum xoe nịnh bợ.

Hơn nữa Hạ Linh Lung cũng đã điều tra xong, tên cảnh sát Tiểu La đã giật dây họ đi chỗ đó trong tối qua đã hy sinh trong một nhiệm vụ truy bắt tội phạm cách đây ba năm rồi.

Dù sao Hạ Linh Lung đã từng học cảnh sát hình sự, tuyệt đối sẽ không để cho người thường qua mắt, nghiệp vụ đó không phải là chỉ là khoe khoang.

Có điều tối hôm qua cô ta đã bị doạ cho sợ hãi nên hơi luống cuống, bây giờ cô ta đã bình tĩnh trở lại nên cảm thấy Lạc Tú thật đáng nghi.

Hơn nữa cô ta cũng hiểu rằng chắc chắn Lạc Tú đã nhận ra được tên bảo vệ bên cạnh người cảnh sát kia có vấn đề, thế nhưng cái tên đáng giận đó cũng không thèm nhắc nhở bọn họ.

Cho nên lúc này Hạ Linh Lung rất muốn tìm Lạc Tú, vì thứ nhất cô ta muốn điều tra vụ án, thứ hai là một mảnh da trên người cô ta đã biến thành thi ban.

Dù sao cô ta đã từng học ngành cảnh sát hình sự nên chắc chắn không thể nhầm thi ban này được.

Trước đêm qua, nếu xuất hiện thi ban thì cô ta sẽ đến bệnh viện, nhưng sau khi trải qua những gì đã xảy ra vào tối hôm qua, cô ta cho rằng mình phải đến tìm Lạc Tú.


“Giúp tôi điều tra một người tên là Lạc Tú.” Hạ Linh Lung nói với một đồng nghiệp cũ ở bên cạnh, người kia cũng không hỏi nhiều mà cứ thế đi ngay.

Thấm thoắt đã đến giờ tan làm buổi chiều, Lam Thục Đoan đã sắp xếp từ rất sớm, không chỉ mời một nghệ sĩ dương cầm mà còn chuẩn bị hoa tươi.

Cô ấy linh cảm là phải giành lấy người đàn ông này bằng mọi giá.

Còn Lạc Tú quay trở lại khách sạn trước để tắm, sau đó cuối cùng cũng lái chiếc Lamborghini mà nhà họ Diệp đã tặng anh đi đến Thiên Nhã Cư.

Thiên Nhã Cư không phải là một nhà hàng cao cấp nhưng cách trang trí ở đây rất phong cách và lãng mạn.

Nơi đây thường là nơi hẹn hò hay tổ chức sinh nhật của các bạn trẻ, tổng cộng có hai tầng thông nhau lên xuống, ngồi tầng hai có thể nhìn thấy tầng một.

Vẫn chưa đến giờ hẹn của Lam Thục Đoan và Lạc Tú, nhưng anh đã đến sớm vì đã đến giờ hẹn với Trương Thục Phi.

Sau khi bước vào, Lạc Tú thấy ở đây có rất nhiều người, không chỉ Trương Thục Phi mà còn có rất nhiều bạn bè và đồng nghiệp của cô ta, điều này khiến Lạc Tú hơi ngạc nhiên.

Hơn nữa còn có một chiếc bánh sinh nhật lớn được đặt giữa đại sảnh, một đám người đang cười cười nói nói.

Lạc Tú sửng sốt trong chốc lát, là sinh nhật của ai vậy?
Nếu là kiếp trước, nhất định Lạc Tú sẽ nhớ kỹ, nhưng kiếp này Lạc Tú không có tình cảm với Trương Thục Phi nên từ lâu anh đã quăng mất ngày sinh của cô ta lên chín tầng mây rồi.

“Ôi, là bạn trai của người ta đấy à? Sao thế, sao lại đến tay không như vậy?” Hồ Mỹ Kim nhìn thấy Lạc Tú đến tay không thì ở bên cạnh nói bóng nói gió, như thể anh đã làm một việc cực kỳ sai trái không thể tha thứ được.

Đám người Trương Định nhìn thấy Lạc Tú thì cũng tỏ vẻ lạnh lùng và khinh thường.


Hơn nữa khi nhìn thấy Lạc Tú không có quà cáp gì thì trong lòng họ cực kỳ sung sướng, họ đã biết rằng Trương Thục Phi định sẽ đá anh trong buổi tiệc sinh nhật này, bởi vậy họ vẫn đang háo hức chờ xem trò cười của Lạc Tú.

Thậm chí trước khi đến, Trương Định và Hồ Mỹ Kim còn đánh cược rằng liệu Lạc Tú có quỳ xuống cầu xin Trương Thục Phi đừng chia tay hay không.

“Sinh nhật của em à?” Lạc Tú hơi nhớ lại, hỏi Trương Thục Phi.

“Sao vậy, ngay cả sinh nhật của bạn gái mà cũng không nhớ à?” Lý Tuyết ở bên cạnh cũng lên tiếng châm chọc.

Cô ta cũng coi thường Lạc Tú, cho rằng người đàn ông như vậy không có tiền đồ, cũng không xứng với Trương Thục Phi.

“Xin lỗi, anh quên mất.” Lạc Tú cũng không thèm nhìn Lý Tuyết, chỉ xin lỗi Trương Thục Phi qua loa.

Ngược lại, bạn trai của Lý Tuyết là Vương Thông đang đứng bên cạnh cô ta, anh ta bị băng bó khắp người, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt khó chịu.

Bọn họ không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì với Hồng Bưu.

Còn tưởng rằng sau đó Hồng Bưu cố tình ban phát lòng tốt nên mới để Lạc Tú đi.

Cho nên bây giờ Vương Thông rất muốn tìm cơ hội để dạy cho Lạc Tú một bài học.

“Lạc Tú, anh hơi quá đáng rồi đó.” Trương Thục Phi cũng không ngờ Lạc Tú lại quên sinh nhật của mình.

Trước đây lý do duy nhất mà Trương Thục Phi ở bên Lạc Tú là do anh chân thành với cô ta.

Giờ ngay cả sinh nhật cô ta mà anh còn chẳng nhớ nổi, xem ra chẳng hề thật lòng rồi, cũng may là cô ta đã lên kế hoạch sẽ đá anh.

Nhưng Lạc Tú khẽ nhíu mày, vốn dĩ anh muốn đến nói chuyện chia tay với Trương Thục Phi, nhưng hôm nay là sinh nhật của người ta, lúc này nói chuyện chia tay thì có vẻ hơi quá đáng.


“Hay là để anh đi mua món đồ vậy.” Lạc Tú xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, dù sao Lạc Tú cũng không muốn làm gì quá đáng.

“Bỏ đi, Lạc Tú.” Trương Thục Phi thở dài, tỏ vẻ cực kỳ thất vọng.

Nhưng thật ra trong lòng cô ta lại mừng thầm, cứ như vậy mà vứt bỏ Lạc Tú thì cảm giác áy náy trong lòng sẽ giảm đi một ít.

“Lạc Tú, lúc này mới đi mua thì mua được cái gì chứ? Mua ở quầy hàng ven đường à?” Lý Tuyết lại tiếp tục mỉa mai.

“Nếu không có tiền, tôi có thể cho anh mượn.” Hồ Mỹ Kim ngẩng cao đầu nhìn với vẻ mặt đang xem kịch hay.

Lạc Tú cũng không quan tâm lắm, anh chỉ thật lòng muốn ra ngoài mua một món quà.

Nhưng lần này Trương Thục Phi đã lên tiếng.

“Lạc Tú, chúng ta chia tay đi.”
Chúng ta chia tay đi.

“Được.”
Lạc Tú đồng ý rất dứt khoát, không hề do dự, vốn dĩ anh định đến để nói chuyện này với Trương Thục Phi, có điều anh ngại hôm nay là sinh nhật của cô ta, muốn cho người ta chút thể diện nên mới không nói.

Tuy nhiên, vì Trương Thục Phi đã chủ động nói ra nên Lạc Tú chỉ cần đáp lại một cách đơn giản là được.

Điều này đã giúp anh giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Bây giờ không chỉ Trương Thục Phi sững sờ, mà ngay cả những người đi xem trò hề cũng phải sững sờ.

Vì điều này hoàn toàn khác với những gì họ đã nghĩ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.