Tất cả mọi người đứng dậy hưởng ứng.
Chỉ có một mình An Linh Như ở trong góc mở to mắt nhìn theo Lạc Tú vừa rời đi.
Hoặc là nói từ đầu đến cuối, từ sau khi Lạc Tú bước vào, ánh mắt An Linh Như không hề rời khỏi Lạc Tú.
Bởi vì cô bé nhớ tới người đàn ông buổi tối hôm đó cứu mình ở con ngõ nhỏ cửa quán bar.
Không phải chỉ là một giáo viên mới đến sao?
“Câm miệng hết cho tôi.” Trong tiếng ồn ào, An Linh Như bỗng đứng dậy quát lên.
Cả lớp lập tức im lặng.
“Làm sao vậy Linh Như, cậu nổi nóng như thế làm gì?” Hàn Phong đang theo đuổi anh Linh Như, đương nhiên sẽ rất quan tâm.
“Tôi kệ các cậu nghĩ gì nhưng sau này ai dám làm khó thầy Lạc thì chính là đối địch với An Linh Như tôi.” Nói xong An Linh Như cũng chạy ra ngoài đuổi theo Lạc Tú.
Cả lớp lại sửng sốt, sao mà vừa mới nói xong một câu trong lớp đã có người làm phản.
Hàn Phong ngẩn người, sau đó nhíu mày hơi do dự.
“Hành động bỏ học hôm nay hủy bỏ, những chuyện khác của các cậu tôi có thể không quản, mặc kệ các cậu nhắm vào giáo viên mới tới thế nào, nhưng hành động bỏ học hôm nay phải hủy bỏ.”
“Nhưng mà?”
“Không nhưng nhị gì hết, Linh Như nhà tôi hôm nay không vui.”
Hàn Phong đã nói vậy rồi, mọi người cũng cho lớp trưởng cậu ta chút thể diện.
Hàn Phong nói xong câu đó bắt đầu cởi quần, nhựa cao su siêu dính kia mà không cởi quần ra thì không gỡ nổi.
Đây là cậu ta tự làm tự chịu.
Lưu Chí Cường nhướng mày.
Giáo viên mới đến này trông có vẻ khá bản lĩnh, vừa đến đã đánh tan lòng đoàn kết đối ngoại của bọn họ.
Lập tức khiến cho bọn họ sụp đổ, ít nhất trước mắt An Linh Như thực sự làm phản.
An Linh Như mà làm phản thì Hàn Phong cũng sắp luôn rồi?
“Tin mới nhất, tên họ Lạc kia đã rời lớp 12/3 rồi, ba phút cũng không kiên trì được.” Tôn Huy Nam đắc chí cười nói.
“Tốt, ông đây đợi học sinh gây chuyện rối tung lên xem anh còn có thể làm gì?” Trần Hữu cũng liên tục cười khẩy giống như đang chờ xem trò cười của Lạc Tú.
Trong văn phòng các giáo viên cũng tụm lại một chỗ.
“Tên họ Lạc kia ba phút cũng không trụ được, bỏ chạy rồi.
Tôi đợi xem đám học sinh kia gây sự thì anh ta có còn mặt mũi ở đây nữa không?”
“Cũng không biết mình là hạng người gì, vừa mới tốt nghiệp đại học mà sáng sớm hôm nay đã dám huênh hoang như vậy.”
“Tôi đã nói rồi mà, học sinh lớp số 3 kia làm sao có thể tha cho anh ta chứ.”
Còn Lạc Tú xuống lầu đi về phía sân bóng trường trung học Uất Kim Hương.
Hôm nay mục đích của anh chỉ có một, đó là xem người mình cần bảo vệ, chuyện khác không nằm trong phạm vi Lạc Tú lo lắng.
“Chuyện đó, thầy, thầy Lạc?” An Linh Như thở hổn hển chạy theo anh.
“Em tìm tôi có việc gì sao?” Lạc Tú nhìn An Linh Như, đây là người anh cần bảo vệ.
Không thể không nói, tuy An Linh Như vẫn chưa trưởng thành nhưng bộ dạng đã dịu dàng yêu kiều, cặp chân thon dài, dáng người khiến người ta hứng thú, thêm vào đó là khuôn mặt xinh xắn lại thêm gò má hồng tràn đầy sức sống, thực sự là một cô bé xinh đẹp.
“Chuyện đó, em muốn cảm ơn thầy, buổi tối hôm trước, cảm ơn thầy đã cứu em.”
An Linh Như đứng trước mặt Lạc Tú có hơi bồn chồn bất an, cũng không biết có phải do vừa mới chạy qua đây hay là vì nguyên nhân nào khác, hiện giờ cô ta cảm thấy tim mình cứ đập thình thịch thình thịch.
“Sao lại đến chỗ như vậy?” Lạc Tú lên tiếng.
Nếu đổi lại là người khác hỏi như vậy, với tính tình của An Linh Như có lẽ sẽ nổi nóng, nhưng ở trước mặt Lạc Tú, An Linh Như lại thể hiện như một cô gái ngoan ngoãn, thậm chí còn hơi e thẹn.
Một là cô ta đã chứng kiến thủ đoạn của Lạc Tú, thứ hai là vì Lạc Tú đã cứu cô ta, thứ ba thì là do cô ta cứ cảm thấy trên người Lạc Tú có một khí chất mê người khó tả.
“Tâm trạng em không tốt, vì vậy mới đến đó.” An Linh Như thè lưỡi giống như một đứa trẻ làm sai.
Lạc Tú hơi do dự, sau đó lại lên tiếng.
“Sau này ăn ở đi lại đều đi theo tôi, trong vòng ba tháng không được rời khỏi tầm mắt của tôi.”
Lạc Tú nói rất ngang ngược, giọng điệu nói ra không thể nghi ngờ.
“Nhưng mà thầy ơi, cái đó…” Thật ra phản ứng đầu tiên của An Linh Như là đồng ý nhưng suy nghĩ lại cảm thấy không đúng, đây là chính là vì sự rụt rè của con gái.
“Tại sao tâm trạng em lại không vui?” Lạc Tú cũng không mong An Linh Như đồng ý, bởi vì chỉ là muốn thăm dò An Linh Như mà thôi.
“Vì ba em không quan tâm đến em, đã hai tháng rồi không gọi điện cho em cũng không nhận điện thoại của em.
Từ nhỏ ông ấy đã bỏ bê em, thậm chí em còn tưởng ông ấy chết rồi.” Dường như An Linh Như rất oán hận ba của mình.
“Những lời như vậy tôi chỉ muốn nghe em nói một lần, nếu còn có lần sau em thật sự sẽ không còn ai quan tâm nữa.” Lạc Tú bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng.
“Ba em không phải không quan tâm em mà là bị người ta bắt cóc.
Hiện giờ tôi phụ trách việc đảm bảo an toàn cho em, nhưng mà tôi mặc kệ em phản nghịch ra sao, cũng không quan tâm em nghĩ gì, ba tháng này em phải nghe lời tôi.
Nếu không tôi không dám bảo đảm liệu em còn có thể sống mà đi gặp ba em không.” Lạc Tú trầm giọng nói.
“Ba em xảy ra chuyện gì rồi ư?” An Linh Như lập tức ngơ ngác, sau đó nước mắt rơi lã chã.
Đây vốn là điều không được nói cho An Linh Như, nhưng Lạc Tú vì muốn để sau này bớt phiền phức nên anh tự mình quyết định làm vậy.
Nếu không anh mới không rảnh để đi tìm hiểu suy nghĩ của một cô bé đang thời kỳ phản nghịch, thứ anh cần là sự phối hợp của An Linh Như mà thôi, không có gì hơn.
Những thứ khác, Lạc Tú không có thời gian rảnh rỗi đi quan tâm.
Nhưng mà đúng lúc Lạc Tú nói xong câu này, điện thoại của anh vang lên.
“Alo, anh Lạc, thế này không phù hợp với thỏa thuận của chúng ta, chúng tôi yêu cầu không được nói cho con bé.”
“Tôi làm việc không tới lượt các người chỉ tay năm ngón, hoặc là làm theo quy tắc của tôi hoặc là bây giờ tôi đi.”
Lạc Tú rất không khách khí, hơn nữa khá khó chịu, không ngờ đối phương lại đặt thiết bị nghe lén trên người cô bé.
Cuộc nói chuyện vừa rồi, bên kia rõ ràng đã nghe thấy hết, vì vậy mới lập tức gọi điện cho Lạc Tú.
Đầu dây bên kia im lặng.
Lạc Tú cũng không cảm thấy mình có tâm trạng tốt đẹp gì đi dỗ dành cô nhóc, để cho cô bé nghe lời mình.
Anh cũng không rảnh rỗi thừa sức mà đi giải quyết mâu thuẫn giữa ba con bọn họ, anh chỉ đến bảo vệ một người mà thôi.
Về những chuyện khác, Lạc Tú thực sự không có hứng thú.
Cúp điện thoại, Lạc Tú nhìn An Linh Như đang khóc lóc.
Nói thật, tuy An Linh Như mới mười bảy tuổi nhưng nơi cần phát triển đã sớm phát triển rồi.
Hơn nữa cách ăn mặc cũng vô cùng trưởng thành, khe ngực lộ ra vừa trắng vừa sâu, thậm chí áo lót ren đen cũng lấp ló.
Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền mặt vàng lại càng thêm mê người.
Lạc Tú nhìn đến đây, bỗng nhiên anh giơ tay về phía ngực An Linh Như, An Linh Như vô thức muốn tránh nhưng tay Lạc Tú quá nhanh, dù cô ta muốn tránh cũng không tránh được.
Lạc Tú tóm lấy mặt dây truyền trước ngực An Linh Như giật mạnh xuống.
Trong sợi dây chuyền có một thiết bị nghe lén, Lạc Tú hơi dùng sức bóp nát vụn nó.
An Linh Như đỏ bừng mặt bởi vì Lạc Tú đã chạm vào mình.
Đối với việc ba mình bị bắt cóc, thật ra An Linh Như không quá bất ngờ vì ba cô ta làm nghiên cứu khoa học, nắm giữ một vài kỹ thuật đặc biệt.
Chỉ là tại sao tự nhiên bị bắt cóc, An Linh Như thật lòng rất muốn hỏi Lạc Tú.
Nhưng mà Lạc Tú lại tránh.
Lạc Tú cũng không tin tưởng bên ủy thác sẽ nói nguyên nhân thực sự cho mình, vì vậy anh cũng không buồn để ý.
Anh chỉ cần đảm bảo sự an toàn của An Linh Như là được.
Nhìn thấy mặt dây chuyền bị bóp nát kia, An Linh Như đã nhớ ra đó là một người đồng nghiệp nữ trước kia của ba đã tặng nó cho cô ta.
Chỉ là không ngờ bên trong lại còn có thiết bị nghe lén.
“Được rồi, quay về học đi.” Lạc Tú lại không hề để ý chút nào.
Thực tế An Linh Như rất có thiện cảm với Lạc Tú, sự thiện cảm này thậm chí là loại thiện cảm giữa đôi nam nữ, từ tối hôm trước khi Lạc Tú cứu cô ta đã bắt đầu có rồi.
An Linh Như mang theo sự vui sướng trong lòng và trái tim đập thình thịch quay về phòng học, còn đám người Trần Hữu lại đang chờ lớp 12/ 3 bỏ học, sau đó xem trò cười của Lạc Tú..