Các nhân vật lớn của Thông Châu đều tề tựu trước cổng trường trung học phổ thông Uất Kim Hương.
“Đến ông cụ Diệp cũng tới?"
Lưu Đức Kiên xuống xe, sau đó bước nhanh về phía trước, thực sự mà nói thì trước lúc tới đây ông ta có chút không hài lòng lắm.
Dù gì thì hôm qua cũng vừa tới đây rồi, nay lại bị kêu tới lần nữa, nhưng ngay sau khi thấy Diệp Kính Bình cũng tới thì oán oán giận trong lòng ông ta lập tức biến mất.
Ông cụ Diệp tuổi cũng khá cao rồi, chưa kể, nếu đem ra so sánh thì địa vị người ta có lẽ còn cao hơn ông ta nhiều.
Mọi người ai cũng tới thì ông ta còn nói gì được cơ chứ?
Chưa kể, đến ông Chu, người giàu số một ở Thông Châu này cũng tới kia mà.
Nhìn qua thì có vẻ lịch sự nhã nhặn, nhìn chẳng giống người giàu số một chút nào, mà ngược lại trông còn giống nhân viên bình thường hơn.
“Ha hả, ông Diệp, thị trưởng Lưu." Ông Chu khẽ gật đầu, đi lại chào hỏi.
Theo sau đó là một số ông chủ và các tài phiệt lớn của Thông Châu, một đám người lần lượt tới đông đủ cả.
Giờ phút này, đừng nói đến người khác, ngay cả bảo vệ cũng phải trợn tròn mắt lên nhìn.
“Đây là lần đầu tiên thấy nhiều người thân phận lớn, tầm cỡ tụ tập chung với nhau thế này, vậy mà mục đích của cuộc gặp chỉ là vì đến dự buổi họp phụ huynh thôi."
“Ôi trời, ai biết Lạc Gia lại tới đây dạy học đâu chứ, người khác anh có thể không nể mặt còn được, nhưng là cậu ấy thì anh dám không nể mặt sao hả?" Một ông chủ lớn ở Thông Châu cười khổ nói.
"Đúng đấy, anh xem, đến ông Diệp còn tới, nếu chúng ta không tới thì quả thật không còn gì để nói nữa rồi.
Hơn nữa, thằng nhãi ranh nhà tôi ấy, nghe nói ở trường học nó gây ra không ít chuyện, tôi chỉ sợ nó có mắt như mù lại đi chọc vào Lạc Gia, thế thì sẽ gây ra chuyện lớn lắm." Một ông chủ khác cũng bày ra vẻ mặt lo lắng nói.
Ngày thường đám người họ ở Thông Châu muốn gió là có gió, muốn mưa là có mưa, có thể nói là phong cảnh vô biên, nhưng hiện tại họ đâu dám.
Bởi vì hiện giờ Lạc Tú đã xuất hiện tại Thông Châu, điều này cũng có nghĩa là đã tồn tại một người mà bọn họ không thể chọc vào nổi.
Hiện giờ ở cái Thông Châu này, có ai dám không nể mặt Lạc Tú chứ?
Sau đó, hơn hai mươi ông lớn đều hướng về phía cổng trường trung học phổ thông Uất Kim Hương.
Hiệu trưởng trường trung học phổ thông Uất Kim Hương ra tận cổng nghênh đón, nhưng mấy ông lớn đó thậm chí còn không thèm liếc ông ta lấy một cái, trực tiếp lướt thẳng qua người.
Cũng đúng thôi, dù gì ông ta cũng chỉ là hiệu trưởng một trường học, ai thèm để ý ông ta chứ?
Mà giờ phút này, Trần Hữu nhìn một đám người toàn ông lớn với lãnh đạo cấp cao đang tiến đến, ngay lập tức khuôn mặt anh ta trở nên méo mó đến đáng thương.
Thật sự tới sao?
Lạc Tú đó thật sự có năng lực đến vậy à?
Trần Hữu gắt gao siết chặt tay, khuôn mặt lộ rõ vẻ không cam lòng và không thể tin được.
Rốt cuộc thì Lạc Tú đó có địa vị thế nào?
Sao anh có thể mời được toàn những ông lớn, người tầm cỡ ở Thông Châu này đến?
Trần Hữu giận đến nỗi khớp hàm phát run, nhưng biết sao được, anh ta không thể ngăn cản sự thật này.
“Ha ha, chủ nhiệm Trần, thầy Tôn, tôi đã nói với các người trước là đừng vội đắc ý sớm mà, các người cố tình không tin lời tôi nói, giờ thấy sao hả?" Thầy Chu cao hứng bừng bừng, đứng cạnh hai người nói.
“Nếu tôi mà là người nào đó á, tôi đã đào ngay một cái lỗ để chui xuống rồi, đỡ phải lộ mặt càng thêm xấu hổ." Thầy Chu tuy là một giáo viên tiếng anh, nhưng văn của anh ta cũng gây sát thương khá cao.1
Những lời này lọt vào tai Trần Hữu và Tôn Huy Nam lại càng khiến mặt hai người họ nóng rát, giống như bị vả một cú đau ngay trước mặt bao nhiêu người vậy.
“Anh!"
“You’re a disgrace.” Thầy Chu ném lại một câu tiếng anh rồi rời đi.
“Cậu ta mới nói cái gì?" Tôn Huy Nam mơ hồ hỏi.
“Anh ta nói chúng ta là một nỗi nhục!" Trần Hữu oán hận nhìn theo bóng dáng thong dong rời đi của thầy Chu.
“Không có việc gì thì đọc sách nhiều vào, đừng lúc nào cũng suy nghĩ méo mó." Thầy Chu đứng từ xa ném lại mấy lời này.
“Thầy Lạc này, thầy định chấn chỉnh lại lớp số ba trong buổi họp phụ huynh này sao?"
Thầy Chu nhanh chân đuổi theo, anh ta không ngờ Lạc Tú thế mà làm được thật, không ngờ Lạc Tú thật sự mời được phụ huynh của lớp số ba đến trường.
Đây vốn không phải là một chuyện nhỏ, đây là cuộc hợp lớp lớn nhất trong lịch sử trường Uất Kim Hương, và cũng là một cuộc họp khó xảy ra nhất, vậy mà hiện tại nó thật sự diễn ra rồi.
“Không phải, tôi muốn thu phí lớp." Lạc Tú trả lời thẳng thắn, không hề giấu giếm.
“Thầy muốn thu tiền học với mấy ông lớn Thông Châu đó sao?" Thầy Chu nghe xong thấy có gì không ổn, vẻ mặt như không thể tin nổi.
“Chứ không thì sao? Chứ thầy nghĩ tiền ở nhà ăn lần trước tôi tự bỏ túi ra à?" Lạc Tú nói rồi hướng về phía phòng học số ba!
Lúc này, toàn bộ mấy ông lớn ở Thông Châu đang ngồi trong phòng học số ba, mà giờ phút này, cả đám học sinh lớp số ba đều trưng một dáng vẻ mày ủ mặt ê đứng ngoài phòng học, đứa nào cũng có cảm giác như đang đứng trong vành móng ngựa chuẩn bị nhận quyết định của thẩm phán.
Lại nói đến tầng học dưới lầu, dường như toàn bộ học sinh và giáo viên của Uất Kim Hương đều vây kín tầng dưới xem, đây được coi là một sự kiện hiếm có!
Vì ít nhất thì hiện tại và trước mắt sẽ không có bất kỳ kẻ nào ở Uất Kim Hương này có thể làm được điều đó, nhưng hôm nay thì khác, Lạc Tú làm được, gọi toàn bộ phụ huynh ở lớp số ba tới và thành công mở một buổi họp.
“Này, thầy Lạc cũng trâu bò quá nhỉ?" Một học sinh luôn miệng tán thưởng.
“Không biết cậu có cảm thấy giống tôi không, tuy thầy Lạc ít khi lộ diện, nhưng tôi luôn cảm thấy thầy Lạc thật sự rất đẹp trai, đặc biệt là từ thầy ấy còn toát ra một khí chất khó tả nổi nữa." Một nữ sinh lộ vẻ mặt hám trai lên tiếng thảo luận.
Thậm chí, có rất nhiều giáo viên khác cũng nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Trước đó tôi còn tưởng thầy Lạc chỉ chém gió thôi chứ, không ngờ thầy ấy làm được thật."
“Đúng vậy, chủ nhiệm Trần quan hệ rộng thế còn không làm được, vậy mà thầy Lạc lại làm được đó."
Mấy lời bàn luận nho nhỏ lọt tới tai Trần Hữu, khiến Trần Hữu càng thấy chói tai và cảm giác bị châm chọc nhiều hơn, anh ta siết chặt tay thành nắm đấm, gắt gao nhìn về phía phòng học lớp 12/3.
Trong phòng học, mấy ông lớn Thông Châu đang có cảm giác như được quay lại lớp học thời học sinh, thậm chí cảm giác đó còn gợi lên những hồi ức của nhiều người.
Nhìn Lạc Tú đi về phía bục giảng, rất nhiều người còn có cảm giác như bản thân đang là một học sinh, và khi đối mặt với một thầy giáo nghiêm khắc thì nảy sinh cảm giác thấp thỏm bất an.
“Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, các vị ở đây ai cũng rất bận rộn, tôi cũng chỉ muốn nói một câu thế này, con cái các vị thế nào các vị là người hiểu rõ.
Có điều, tôi không quan tâm các vị cưng chiều con mình thế nào, cũng không quan tâm các vị dạy bảo chúng ra sao."
“Nhưng chỉ cần một ngày tôi còn ở Uất Kim Hương này, các vị hãy để mắt tới bọn trẻ cho thật kĩ.
Bởi vì tiếp theo đây, có khả năng tôi sẽ tự tay giải quyết, chứ không phải gọi các vị tới để mở cuộc họp phụ huynh thế này đâu." Lạc Tú không khách sáo nói, thậm chí, trong lời nói đó còn nghe ra vài phần uy hiếp.
Và hơn hết, đó là uy hiếp các ông lớn của các giới khác nhau ở Thông Châu này.
Nhưng giờ phút này, không có ai là dám ra mặt nói chuyện, cũng chẳng có ai là dám nói không.
“Rốt cuộc thầy Lạc có thân phận gì nhỉ, sao dám nói chuyện với ba mẹ chúng ta như thế chứ?" Rất nhiều học sinh ở lớp số ba đều ngây ngẩn cả người, đặc biệt là sau khi Lạc Tú nói xong những lời đó, các bậc phụ huynh ở đó không ai dám hé răng phản bác.
Điều này càng khiến người ta thêm sợ.
“Được rồi, chuyện chỉ đơn giản thế thôi, tiếp theo, chúng ta vào chuyện quan trọng!" Sắc mặt Lạc Tú lập tức nghiêm túc trở lại.
Mà các ông lớn cũng theo đó mà trở nên nghiêm túc hơn hẳn.
“Mỗi người hai vạn bảy, đây là tiền học phí, nộp tiền đi." Lạc Tú duỗi thẳng tay ra, khiến các ông lớn ai nấy cũng ngây ngẩn cả người.
Thẳng thắn đòi tiền của các ông lớn như vậy sao?
“Thầy Lạc à, chuyện này chẳng phải có điểm gì đó không ổn sao?" Lưu Đức Kiên không nhịn được mở miệng trước.
Đây có khác nào kiểu vơ vét tài sản, bắt chẹt người ta chứ? Dù gì thì mới học có chút, sao chưa gì đã mỗi người đóng hai vạn bảy?
Tuy bọn họ không phải người thiếu tiền, nhưng nghĩ như vậy khiến lòng bọn họ có phần khó chịu!
Vì dù sao thì họ cũng là những ông lớn có uy tín danh dự ở Thông Châu này, nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
“Trước đó con mấy người có nói là không có tiền ăn cơm, vậy nên tôi đã hỗ trợ ứng trước với nhà ăn ba tháng tiền cơm, hiện giờ các người cũng nên trả lại tôi chứ."
“À đúng rồi, vị phụ huynh này, chính con anh là người nói không có tiền đầu tiên đấy, anh có thể kêu con mình vào đây hỏi trực tiếp cậu ta cũng được." Lạc Tú nhướng mày nói.
Mấy lời này vừa thốt ra khỏi miệng anh, mặt Lưu Đức Kiên lập tức đanh lại, nhà mình sao lại không có tiền được chứ, tốt xấu gì ông ta cũng là lãnh đạo cấp cao ở Thông Châu, sao lại có chuyện không cho con mình tiền sinh hoạt được!
Nhưng giờ đang trước mặt bao nhiêu người, Lạc Tú sẽ không vô lý lừa gạt mọi người, chuyện này thật sự có chút mất mặt.
“Đức Kiên, nếu ông thật sự thiếu tiền, vậy thì tôi sẽ bỏ tiền ra thay phần của ông." Người vừa lên tiếng chính là Diệp Quốc Uy, nếu là người khác thì sẽ không dám nói thẳng mặt Lưu Đức Kiên như vậy, nhưng Diệp Quốc Uy lại không hề kiêng kỵ.
Dù gì thì cũng có lý do, thứ nhất là ở đây Diệp Quốc Uy cũng như nhà họ Diệp thì đâu có sợ ai, hai nữa là mọi người chưa ai mở miệng nói gì, Lưu Đức Kiên đã mở miệng trước tự khắc sẽ khiến Diệp Quốc Uy cảm thấy khó chịu trong lòng, tự nhiên cũng đứng về phía Lạc Tú.
Tuy trước mặt bao nhiêu người phải chịu cảnh xấu hổ như thế, nhưng Lưu Đức Kiên chỉ có thể nhịn xuống, bởi vì trong chuyện này ông ta không chiếm được phần thắng!
“Thầy Lạc, thực sự xin lỗi, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn biết rõ ngọn nguồn thế nào thôi.
Dù sao thì cậu cũng biết mà, mọi người ở đây đều có thân phận rất nhạy cảm, chưa kể cậu còn là giáo viên, tôi sợ người khác sẽ hiểu lầm thôi!" Lưu Đức Kiên không dám nổi giận, chỉ đành nói lời xin lỗi với Lạc Tú.
Sau đó, Lưu Đức Kiên quay sang trừng mắt liếc Lưu Chí Cường một cái..