“Cô mang tới cho tôi đi! Tôi đợi cô ở cổng trường đại học Giang Nam” Lâm Hoài nghe nói có một triệu thì quay về ngay. Có số tiền này, hắn có thể thu thập cỏ ba lá rồi.
“Đại học Giang Nam sao? Nhà anh ở tiểu khu gần trường à?” Hứa Chân cười hỏi. Từ sau khi bệnh của bố chuyển biến tốt, Hứa Chân vẫn luôn cười toe toét.
“Tôi là sinh viên đại học Giang, nghỉ hè xong là lên năm ba” Lâm Hoài thản nhiên nói.
“Cái gì? Anh vẫn là sinh viên á? Sinh viên đại học Giang Nam sao?” Hứa Chân giật mình.
“Sao thế? Tôi không thể học ở đó sao? Cô mau tới đi! Tôi chờ cô ở đó.” Lâm Hoài sốt ruột nói.
“Được, tôi đến ngay đây!” Hứa Chân nhanh chóng cúp điện thoại.
Lúc này, mặt Hứa Chân tươi như hoa. Dù thế nào thì cô ấy cũng không ngờ Lâm Hoài lại là sinh viên trường mình, đúng là một sinh viên thần kì. Từ khi nào mà đại học Giang Nam lại có một nhân tài như thế chứ?
Lâm Hoài nhanh chóng chạy về cổng trường. Lúc này, cả trường đều lan tràn một tin vô cùng lớn, chính là tên nghèo Lâm Hoài lại ngốc rồi, hai ngày qua luôn hái nhặt quả dại ở công viên bên ngoài trường để ăn. Tin tức lan khắp trường, mọi người đều biết.
Lâm Hoài lại không biết điều này, dĩ nhiên, tiếng tăm của Lâm Tiểu Hoài trước kia cũng rất xấu, nên hắn chẳng quan tâm điều đó.
Rất nhanh, Lâm Hoài chạy đến cổng trường. Người ra người vào đều đang lén lút bàn tán về chủ đề đó, nhưng không ai dám đi lên hỏi, sợ người điên này sẽ cắn người.
Không bao lâu sau, một chiếc xe thể thao thời thượng xuất hiện ở cổng trường, một cô gái mặc áo ngắn và quần ngắn lấp lánh, đi giày cao gót màu đỏ bước nhanh về phía Lâm Hoài.
Người này chính là Hứa Chân. Hôm nay, cô ấy tết tóc khắp đầu, trên mũi còn đính đá quý, vô cùng sành điệu, khác hoàn toàn cái người Lâm Hoài gặp trong công viên, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, Lâm Hoài cũng phải nhìn mấy lần. Hai cái chân đó đã dài hơn chút rồi.
“Lên xe đi, tôi mời anh ăn cơm.” Hứa Chân đi đến gần Lâm Hoài, cười nói.
“Không đi được, tôi còn có việc. Bố cô khỏi rồi chứ?” Lâm Hoài thản nhiên nói.
“Không biết là anh mèo mù vớ được cá rán hay thật sự có chuyện như vậy, bệnh của bố tôi đã khỏi rồi. Đây là thù lao của anh! Cảm ơn anh!” Hứa Chân nói rồi nhét một tấm thẻ vào tay Lâm Hoài.
Hắn nhận được thẻ thì thấy một dãy mật mã liên tục trên đó, hắn thuận tay cất đi. Đây là thứ hắn đáng được trả.
“Chỗ tối nay tôi đi là một chỗ rất thần kỳ, có thứ tốt mà anh không tưởng tượng nổi, anh thật sự không có thời gian sao?” Hứa Chân cười nói.
“Cô đi đi!” Lâm Hoài thản nhiên nói, cũng không nói lời thừa.
“Tạm biệt!” Cô gái nhanh chóng lên xe, chiếc xe gào thét phóng đi.
Lúc mày, mấy chục sinh viên đứng ở cổng trường đều nhìn về phía Lâm Hoài, không ai hiểu vì sao tên ngốc nổi tiếng đó lại quen biết một cô gái bạch phú mỹ. Rốt cuộc ban nãy bọn họ đã nói gì? Mọi người đều muốn biết, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể từ bỏ.
Giờ Lâm Hoài có tiền rồi, hắn định đi đến cửa tiệm đối diện ăn một bữa thỏa thích rồi mới vào núi tu luyện, nhưng hắn vừa mới bước đi đã nghe có tiếng lộn xộn truyền tới từ phía sau.
Hắn quay đầu lại xem thì thấy Trân Minh đang ôm hai em nữ sinh hai bên đi ra ngoài cổng trong ánh mắt hâm mộ của mọi người.