Lúc này Hạ Linh Linh lại nghĩ đến chuyện Lâm Hoài giả làm bác sĩ ở bệnh viện trước đó, không phải hôm nay hắn cố ý đến đây để xin lỗi chứ? Nếu không cũng không cần phải mua bộ đồ nhái cao cấp như vậy, dù sao thì đồ nhái cao cấp cũng có giá rất cao, có lẽ tên này đã bỏ ra rất nhiều tiền.
Chẳng qua là thân thủ của Lâm Hoài cũng thuộc top đầu, chắc cũng không bị ai bắt nạt ở đây đâu nhỉ.
“Tôi tới đây để ngắm hoa cỏ." Lâm Hoài bình thản nói.
"Anh? Anh bắt đầu kiếm sống bằng cách bán hoa sao? Cũng tốt, nhưng anh đâu nhất thiết phải ăn mặc thế này. Không ai quan tâm người bán hoa mặc gì đâu." Hạ Linh Linh cười nói.
“Linh Linh!” Đúng lúc này, giọng nói nghiêm nghị của Hạ Quân truyền đến.
Hạ Quân cũng nhìn thấy Lâm Hoài, trong lòng lập. tức sinh ra cảm giác chán ghét. Ông ta nghĩ thầm trong bụng, sao tên thấp kém này lại đánh hơi được chỗ này? Đã vậy còn mặc bộ đồ nhái cao cấp thế kia chỉ để gặp. con gái mình.
"Bố! Lâm Hoài đang ở đây. Hắn tới đây để bán hoa." Hạ Linh Linh cười nói.
"Hắn bán cái gì không liên quan đến con. Hôm nay chúng ta phải ký hợp đồng, con đừng gây rắc rối nữa được không." Hạ Quân vô cùng tức giận, thỉnh thoảng còn trừng mắt với Lâm Hoài.
"Tiểu Hoài! Không phải chú hợm hĩnh hay gì. Hôm nay chú có một hợp đồng rất quan trọng cần phải ký lỡ như vì cháu mà việc ký hợp đồng bị trì hoãn, lúc đó sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến gia đình của chú! Vậy nên cháu hãy giữ khoảng cách với Linh Linh một chút!"
Hạ Quân vừa nói vừa đưa tay kéo Hạ Linh Linh. "Bố! Bố đừng nói nữa. Chuyện này có nghiêm trọng đến vậy không?" Hạ Linh Linh cũng cảm thấy bố mình đang làm quá mọi chuyện.
"Tất nhiên là có rồi. Nếu người ở đây biết bạn của con có vấn đề về thần kinh, trong lòng nhất định sẽ có suy nghĩ khác. Vào thời điểm quan trọng thế này, con vẫn nên trở về chỗ cũ!" Hạ Quân tóm lấy con gái mình, kéo cô quay trở lại.
"Phải đó, đầu óc của tôi thực sự có vấn đề, về sau xin hãy tránh xa tôi ra." Lâm Hoài trước đây còn có một chút ấn tượng tốt với Hạ Quân, nhưng hiện tại thì phần hảo cảm còn sót lại cũng đã biến mất.
Đúng lúc này, một người phụ nữ bước vào từ ngoài cửa, đó là mẹ của Hạ Linh Linh.
Sở dĩ Văn Tuệ đến đây là để tận mắt chứng kiến hợp đồng được ký kết. Chỉ có như vậy, bà ta mới cảm thấy an tâm, chia sẻ niềm vui này với gia đình.
Tuy nhiên, Văn Tuệ vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Hoài ở dưới tòa nhà. Có lẽ vì bản năng bác bỏ Lâm Hoài đã khiến Văn Tuệ đột nhiên nổi giận.
"Lâm Hoài, trước đây chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi mà. Cậu đi đường của cậu, chúng tôi đi đường của chúng tôi, nhà họ Hạ không liên quan gì đến cậu nữa. Tại sao cậu còn đuổi theo chúng tôi đến đây? Chúng tôi không để ý đến việc đầu óc cậu bất ổn, nhưng cậu hãy tránh xa chúng tôi ra một chút, và cút khỏi nơi này ngay lập tức."
Tính tình Văn Tuệ nóng nảy, lập tức lao về phía trước chửi bới không thương tiếc.
"Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Lâm Hoài đến đây bán hoa, bọn con chỉ tình cờ gặp nhau mà thôi." Hạ Linh Linh cảm thấy mẹ mình điên quá rồi. Lớn tiếng mắng mỏ Lâm Hoài như vậy, sau này làm sao Lâm Hoài có thể nhìn mặt người khác? Đúng là thời khắc mấu chốt đã khơi dậy suy nghĩ bên trong của con người.
"Tình cờ cái gì? Mẹ thấy tên ngốc này đã có âm mưu từ trước, phải đuổi hắn ra khỏi đây ngay lập tức!" Văn Tuệ tiếp tục hét lớn với ý định dọa Lâm Hoài bỏ chạy.
Lâm Hoài lúc này đã hoàn toàn tức giận. Hắn nghĩ thầm trong lòng: Mụ yêu tinh này, bà thực sự coi tôi là quả hồng mềm sao? Bà nói tôi là kẻ ngốc, làm nhục tôi ở nơi đông người như vậy, bà nghĩ bà là cái thá gì? Vợ chồng các người đúng là cá mè một lứa.
Lâm Hoài không nói gì, quay người đi đến phòng tiếp khách, thậm chí còn không thèm nhìn người đàn bà chanh chua đó một cái.
"Đứng lại, cậu đi đến phòng tiếp khách để làm gì? Đó là nơi cậu có thể đi vào sao? Cái tên bán hoa như cậu đi vào đó để làm gì?" Văn Tuệ vội vàng hét lên. Bà ta lo rằng Lâm Hoài mà làm loạn ở trong đó, cả nhà họ Hạ cũng sẽ gặp xui xẻo.
Lâm Hoài không hề để ý tới Văn Tuệ, trực tiếp đi vào trong phòng tiếp khách.