"Anh Lâm, đây là tổng giám đốc Kim của công ty TNHH Công trình Kim Quan. Trước đó, công ty này đã nhận được gói thầu của công ty chúng ta, vậy nên hôm nay đến đây để ký hợp đồng." Giám đốc Lưu vội vàng trả lời câu hỏi của Lâm Hoài.
"Hãy hủy bỏ việc ký hợp đồng! Sau này lúc đấu thầu lại, phải xem xét kỹ lưỡng hơn một chút. Đâu phải cái gì cũng giao cho công ty nhỏ được!" Lâm Hoài nói xong thì rời khỏi đám đông.
"Vâng, anh Lâm!" Giám đốc Lưu vội vàng gật đầu.
"Hả?..." Vốn dĩ Kim Tú vẫn còn muốn chế giêu Lâm Hoài đến khi thỏa mãn mới thôi.
Thế nhưng, sau khi nghe thấy Lâm Hoài nói chuyện với giám đốc Lưu, đôi mắt của Kim Tú lập tức mở to. Trời ơi! Cái tên này vậy mà lại là lãnh đạo cấp cao ở đây. Hắn vậy mà lại là là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Minh. Mối làm ăn hàng trăm triệu của mình cứ như vậy mà hủy bỏ sao?
Kim Tú suýt chút nữa đã nghẹn chết.
"Giám đốc Lâm, anh hai của tôi ơi, anh đừng đi mà. Xin hãy nghe tôi giải thích... là tại tôi mù mắt nên mới không nhận ra anh. Anh Lâm, xin hãy cho tôi một cơ hội!" Kim Tú đột nhiên quay người lại, hất văng đôi giày cao gót, liều mạng đuổi theo Lâm Hoài.
Kim Tú lúc này thực sự muốn tự tát chết mình. Cô ta cảm thấy mình chính là thứ có mắt như mù trong truyền thuyết. Cho dù có bị đánh chết cũng không hả giận.
"Cái gì?...Giám đốc Lâm?" Lúc này Hạ Quân đã hiểu được mọi chuyện. Hóa ra Lâm Hoài chính là lãnh đạo cấp cao của nơi này. Hai mắt Hạ Quân trợn trắng, suýt chút nữa đã ngất đi vì tức.
Văn Tuệ mở to hai mắt, suýt chút nữa thì sùi bọt mép. Cái tên mà mọi người vẫn cho là nghèo hèn, thần kinh có vấn đề, vậy mà lại là lãnh đạo cấp cao của nhà họ Minh. Ông trời ơi! Ông muốn mọi người phải sống làm sao?
Mình đã tự tay phá hủy mối làm ăn với công ty hàng đầu, đã vậy lại còn coi lãnh đạo cấp cao của công ty người ta là kẻ ngốc, nhưng quan trọng vẫn là việc đính hôn của Linh Linh! Bị bố mẹ của mình phá vỡ hôn sự như vậy, bảo con bé phải sống thế nào đây?
"Bố, mẹ, hai người làm sao vậy? Hai người đừng làm con sợ." Hạ Linh Linh nhìn dáng vẻ bố mẹ mình thì sợ hãi la lên.
"Đừng quan tâm đến bố, mau đi tìm Lâm Hoài, đi tìm vị hôn phu của con đi... Công trình này không thể mất được! Bố không cần biết con làm thế nào, nhưng con phải lấy lại công trình này cho bố!”
Hạ Quân lúc này đã không còn mặt mũi, lớn tiếng quát lên.
"Đi đi! Mau đi đi!" Văn Tuệ cũng vội vàng hét lên, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận.
"Sao?...Chuyện này, chuyện này? Thôi được rồi! Bố mẹ tự chăm sóc tốt cho mình, con sẽ đi nói chuyện với Lâm Hoài ngay." Hạ Linh Linh cũng bối rối, nói một cách vội vàng.
"Giám đốc Lâm, xin anh đừng đi! Kim Tú tôi sai rồi, là tôi có mắt như mù, xin anh đừng đi..." Kim Tú đuổi ra ngoài với đôi chân trần. Lúc này, dáng vẻ quý phái của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Hoài vẫn không quay đầu lại. Hắn chưa đi được mấy bước, chiếc xe thể thao màu đỏ của Minh Nguyệt đã từ phía sau lao tới. Lâm Hoài không nói hai lời, trực tiếp bước lên xe.
Brừm! Tiếng chân ga vang lên, chiếc Maserati lập tức biến mất.
"Giám đốc Lâm... đừng đi mà!" Kim Tú ngồi phịch xuống đất, ánh mắt trở nên trống rỗng.
"Lâm Hoài, Lâm Hoài, anh?..." Nhìn thấy chiếc Maserati biến mất, trên xe hình như còn có một chị gái xinh đẹp, Hạ Linh Linh lập tức không nói nên lời.
Chiếc xe nhanh chóng chạy hơn mười cây số. Minh Nguyệt rất tán thành với cách làm của Lâm Hoài. Làm người phải như thế này chứ. Đối với một số người, mình cứ nhường nhịn, họ sẽ được nước lấn tới.
Lâm Hoài trực tiếp chuyển điện thoại sang chế độ yên lặng để được yên tĩnh.
Lâm Hoài không quay lại trường học, lúc gần đến cửa lớn thì xuống xe, bởi vì hẳn không muốn có quá nhiều người biết. Sau khi Minh Nguyệt rời đi, Lâm Hoài đi đến một quán ăn nhỏ để ăn chút gì đó, sau đó vội vã đi sâu vào núi
Sau khi tìm được nơi thích hợp để tu luyện, Lâm Hoài bắt đầu tịnh tâm tu luyện. Hắn nhanh chóng tiến vào cảnh giới quên mình.
Chiều qua, đêm xuống, mãi đến trưa ngày hôm sau Lâm Hoài mới mở mắt ra. Lúc này, hắn cảm thấy tinh thần của mình vô cùng sảng khoái. Cho dù không sử dụng cỏ ba lá, thì ở khí hải vẫn còn một ít năng lượng thể. Đây cũng được xem là hình thái ban đầu của khí hải.
Sau khi nhặt điện thoại lên, Lâm Hoài thấy điện thoại đã gần hết pin. Trên màn hình có hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của Hạ Linh Linh, mười mấy cuộc gọi nhỡ của Lữ Diệp, ngoài ra còn có vài cuộc gọi nhỡ của giáo viên và chủ nhiệm trong lớp.