Lý Văn Nhã lập tức mang một con dao nhỏ ra, Lâm Hiên hơ con dao nóng đỏ để khử trùng, và cũng để dễ dàng lấy ra cổ liệt diễm trong người Tiêu Thiên Hàn.
Lâm Hiên tiến lên hai bước, dùng con dao nóng đỏ đâm vào bụng Tiêu Thiên Hàn, sau đó rạch một đường dài khoảng ba ngón tay trên bụng Tiêu Thiên Hàn.
Ngay sau đó, Lâm Hiên nhanh như chớp duỗi ra hai ngón tay, đâm vào vết thương của Tiêu Thiên Hàn, lấy ra cổ liệt diễm trong cơ thể của Tiêu Thiên Hàn.
“Đưa hộp y tế cho tôi”. Lâm Hiên nói với Lý Văn Nhã ở bên cạnh, Lý Văn Nhã vội vàng đưa hộp y tế cho Lâm Hiên.
Lâm Hiên cầm lấy hộp y tế, xử lý vết thương cho. Tiêu Thiên Hàn, sau đó mới nhìn con cổ liệt diễm còn đang vùng vẫy trên mặt đất, không khỏi cau mày.
Đây không phải là con cổ trùng đầu tiên mà Lâm Hiên gặp phải, Lâm Hiên cũng từng gặp phải cổ trùng trên người Thi Lam Hoa, khi đó Lâm Hiên vẫn rất tò mò làm sao cổ sư có thể xuất hiện ở thành phố An Giang, nhưng anh cũng chỉ nghĩ rằng đó là do Thi Lam Hoa xúc phạm cổ sư.
Nhưng hiện tại Tiêu Thiên Hàn cũng đã trúng cổ, điều này khiến Lâm Hiên biết mục đích của cổ sư tới thành phố An Giang có lẽ không đơn giản như vậy.
“Lâm thần y, đây là thứ gì? Sao trong người Thiên Hàn lại có một côn trùng ghê tởm như vậy chứ”. Lý Văn Nhã rất sốt ruột, bà ta nhấc chân lên muốn giãm chết con cổ trùng trên mặt đất.
Lâm Hiên lập tức ngăn Lý Văn Nhã lại, trầm giọng nói: “Đây là cổ trùng, không thể giết như vậy được, còn nữa, gần đây ông chủ Tiêu có đắc tội ai không?”
“Cổ trùng? Là Tập đoàn Tỉnh Thịnh, tôi từng nghe. Thiên Hàn nói rằng Chu Sử Hải của tập đoàn Tinh Thịnh đã thuê một cổ sư Miêu Cương để làm việc cho ông ta, chắc chắn là Chu Sử Hải đã làm việc đó, gần đây tình cờ là Thiên Hàn đang đấu thầu với tập đoàn Tinh Thịnh”.
Lâm Hiên nghe vậy thì hơi cau mày, đây là sự cạnh tranh độc hại trong kinh doanh.
Hơn nữa, khi thi triển cổ liệt diễm, đối phương cũng không có ý định để Tiêu Thiên Hàn sống sót.
Ngay lúc này, Tiêu Thiên Hàn tỉnh lại, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể thoạt nhìn rất yếu ớt.
“Ông đã bị trúng cổ.
Lâm Hiên nói thẳng vào vấn đề: “Ông có biết ai đã hạ cổ ông không?”
Tiêu Thiên Hàn vẫn luôn đối xử với Lâm Hiên khá tốt, nếu có thể, anh vẫn muốn giúp đỡ Tiêu Thiên Hàn.
“Là Chu Sử Hải, cổ sư của ông ta đã hạ cổ cho tôi”.
Tiêu Thiên Hàn chậm rãi cười nói: “Cảm tạ Lâm thần y đã cứu tôi”.
“Không có gì, dù sao thì tôi vẫn đang sống trong nhà của ông”.
“Đối phương có cổ sư, ông định làm gì?”, Lâm Hiên hỏi.
Ánh mắt của Tiêu Thiên Hàn trong nháy mắt trở nên cực kỳ lạnh lùng, bộc phát ra một cỗ sát ý lạnh thấu xương.
“Nếu dám âm thầm giở trò bẩn thỉu với tôi, thì cũng không thể trách tôi không khách khí”.
“Lâm thần y, cậu có biết đối phó với cổ sư thế nào. không?”
Lâm Hiên suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu.
“Cổ trùng có rất nhiều chủng loại, so với việc đối phó cổ sư, cách đơn giản nhất chính là nhanh chóng, chính xác và tàn nhẫn, không cho cổ sư bất kỳ cơ hội nào mà trực tiếp giết chết cổ sư”.
Tiêu Thiên Hàn trầm mặc nói: “Hiện tại tôi chỉ biết bên cạnh Chu Sử Hải còn có cổ sư Miêu Cương, nhưng lại không biết cụ thể người đó là ai”.
Lâm Hiên nhìn cổ liệt diễm ở một bên: “Có lẽ con cổ ệt diễm này có thể dụ ra cổ sư, nếu không, tôi còn có biện pháp khác”.
Lâm Hiên nghĩ đến Thi Lam Hoa, cô ta và gia đình đều bị trúng cổ.
Chắc chắn số lượng cổ sư Miêu Cương lặn lội xa xôi đến tận thành phố An Giang sẽ không nhiều lắm.
Người hạ cổ Tiêu Thiên Hàn có thể cũng chính là người đã hạ cổ cho Thi Lam Hoa.
Đương nhiên, trước mắt đây vẫn chỉ là suy đoán của Lâm Hiên.
Tuy nhiên, nếu cổ sư Miêu Cương đến khiêu khích anh, anh nhất định sẽ không dễ dàng buông tha.
“Ông chủ Tiêu, mấy ngày nay ông tạm thời đóng cửa không tiếp khách, ngoài ra, để cho phu nhân của ông đi mời danh y, làm cho bọn họ nghĩ rằng cổ trùng của ông vẫn chưa được loại bỏ”.
“Tôi sẽ nghĩ cách dụ tên cổ sư này ra”.
Nếu chỉ vì Thi Lam Hoa, Lâm Hiên sẽ không làm như vậy.
Nhưng bây giờ cổ sư Miêu Cương này đã ra tay với Tiêu Thiên Hàn, Lâm Hiên tự nhiên sẽ không ngồi yên bỏ. mặc.