Tuy rằng lúc này đã là ban đêm nhưng trong cửa hàng vật liệu xây dựng tại đường Vi Thành vẫn sáng rực ánh đèn.
Xà ca và hai đồng sự cùng nhau khiêng những ống thép cứng rắn dời ra xe ba bánh đậu ngay trước cửa hàng vật liệu xây dựng.
Sau khi làm xong công việc, hắn mới dừng lại lau mồ hôi trên trán, đồng thời mở bình nước bên cạnh uống ừng ực vài ngụm trà.
Từ lần trước bị Trương Văn Trọng dùng Sinh Tử phù giáo huấn, cảm nhận được cảm giác muốn sống không được, muốn chết không yên đó Xà ca và mười một tên lưu manh vô cùng sợ hãi không dám không làm theo lời của Trương Văn Trọng.
Dù sao cảm giác khi Sinh Tử phù phát tác, bọn họ thật sự không muốn hưởng thụ lần nữa.
Nếu không thể tiếp tục lừa lọc cướp bóc để kiếm tiền xài, Xà ca và mười một tên lưu manh khác cũng chỉ đành dựa vào sức lực tay chân để nuôi sống bản thân.
Những người khác đi tìm công việc gì để làm Xà ca không biết bởi vì gần đây hắn bận rộn làm việc trong cửa hàng vật liệu xây dựng mệt đến mức như con chó chết nằm bệch trên mặt đất, thậm chí thời gian để gọi điện thăm hỏi đám huynh đệ ngày trước cũng không có.
Nói ra cũng kỳ quái, tuy rằng sinh hoạt hiện tại khổ cực hơn trước không ít, nhưng không biết vì sao, Xà ca luôn cảm giác tâm tình hiện tại của mình tốt đẹp hơn trước đây rất nhiều.
Xà ca trước đây, mỗi ngày đều ngây ngốc mù mịt trôi qua không có mục tiêu, càng đừng nói tới cái gì là mộng tưởng.
Sống một ngày thì tính thêm một ngày, thế nhưng hiện tại hắn cũng có mục tiêu, đó chính là kiếm tiền về gặp cha mẹ, mua nhà rồi kết hôn.
Tuy rằng mục tiêu rất bình thường nhưng cũng rất thực tế.
Có đôi khi trong lúc nhàn hạ, Xà ca thỉnh thoảng cũng sẽ ngẫm lại nếu như không gặp phải người kia, hiện tại hắn sẽ có bộ dáng như thế nào? Ăn mặc quần áo tự cho là phong cách, trọng miệng ngậm thuốc lá, mở miệng chửi tục, đi chung quanh tìm người gây sự.
Thời gian có tiền, lại dẫn một đám huynh đệ đi ăn uống cờ bạc, thời gian không tiền lại ngủ vùi trong căn phòng bừa bộn mà ôm bụng chịu đói.
Hiện tại ngẫm lại, sinh hoạt như vậy thật đúng là chẳng có gì thú vị.
Ngay khi hắn ngồi xổm chỗ góc tường, cùng đồng sự của cửa hàng vật liệu hút loại thuốc lá chỉ cần dùng năm nguyên là mua được một bao.
Một thanh âm đột nhiên vang lên trong cửa hàng: “Dư Thanh, có người tìm anh.”
Xà ca vốn có tên là Dư Thanh, sở dĩ hắn được gọi là Xà ca, ngoài việc trên cánh tay hắn có xăm hình rắn, đồng thời cũng vì tên của hắn mà ra.
“Đã biết.” Dư Thanh lên tiếng, vừa ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Trương Văn Trọng và Đàm Thanh đang đi vào trong cửa hàng.
Sau năm giây sửng sốt, điếu thuốc của hắn run run rơi xuống đất, đứng dậy nghênh hướng Trương Văn Trọng và Đàm Thanh vẻ mặt kinh hoàng không biết làm sao.
Nhìn Dư Thanh có vẻ gầy hơn một chút nhưng lại có vẻ tinh tráng hơn trước nhiều, Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”
Sau khi biết được việc Trương Văn Trọng muốn nhờ, Dư Thanh cũng không nói nhiều, lập tức móc điện thoại liên lạc với những người bạn và huynh đệ cùng lăn lộn ngoài đường lúc trước.
Tuy rằng hiện tại hắn đã rời khỏi giang hồ nhưng những người đó cũng không biết, cho nên liền bán một chút mặt mũi cho hắn.
Rất nhanh liền có người chạy tới, nhận bức hình của tên cao thủ nội gia quyền từ trên tay hắn.
Trương Văn Trọng đưa số điện thoại của mình cho Dư Thanh rồi phân phó: “Chỉ cần có tin tức của người này, lập tức gọi cho tôi.
Chuyện lần này xem như tôi nhận của cậu một ân tình.
Đợi khi tìm được người kia, tôi sẽ hoá giải Sinh Tử phù cho cậu.
Nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, lúc Sinh Tử phù hoá giải, cũng không nên tiếp tục làm việc xấu, bằng không để tôi biết được, nhất định sẽ cho cậu nhận sự thống khổ nhiều hơn!”
Dư Thanh cẩn thận cười nói: “Anh yên tâm, loại sinh hoạt trước đây dù anh có muốn tôi trở lại, tôi cũng không nguyện ý.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Văn Trọng nhìn hắn thật sâu, vừa cười vừa nói, xoay người cùng Đàm Thanh rời đi.
Biểu tình lúc này của Dư Thanh như có gì muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Trương tiên sinh, có phải anh từng đụng chạm tới Rắn Hổ Mang?”
“Rắn Hổ Mang?” Trương Văn Trọng dừng lại, xoay người nhìn hắn.
Dư Thanh vội giải thích: “Rắn Hổ Mang là một tên hiệu, tên của hắn chính là Nguỵ Nhạc, là một tiểu lão đại trên đường, thái độ làm người âm ngoan độc ác, cho nên người ta đặt cho hắn biệt hiệu là Rắn Hổ Mang.”
“Nguyên lại là hắn.” Trương Văn Trọng nhớ tới buổi tối ngày đó ở trong nhà Lâm Tử Mạn gặp được tên nam tử nhìn qua có vẻ trung hậu nhưng kỳ thực lại âm độc kia.
“Không sai, tôi với hắn có chút va chạm.
Thế nào, cậu có tin tức gì sao?”
Dư Thanh gật đầu nói: “Ừm, tôi nghe nói thời gian vừa rồi hắn tìm người điều tra thân phận của anh, phỏng chừng muốn đối phó anh.”
“Đối phó tôi? Chỉ bằng hắn?” Trương Văn Trọng đạm nhiên cười, vẻ mặt châm biếm.
“Cám ơn cậu đã cho tôi biết.” Lưu lại một câu nói như thế, Trương Văn Trọng và Đàm Thanh lại xoay người rời đi.
Dư Thanh ngây người đứng đó, sau đó đưa tay vỗ đầu lẩm bẩm: “Sao mình lại quên, với thực lực quỷ thần khó lường của hắn, Nguỵ Nhạc tìm tới hắn có khác gì tự tìm chết!”
Sau khi rời khỏi cửa hàng vật liệu xây dựng, Trương Văn Trọng cũng không về nhà mà đi theo Đàm Thanh tới cục cảnh sát.
Đối với Trương Văn Trọng mà nói, việc cấp bách là phải mau chóng đưa tên cao thủ nội gia quyền ra công lý.
Dù sao ai cũng không thể bảo chứng hắn bị thương có thể nổi lên hung tính phát tiết lên người thường hay không! Hàn Phi Tử có câu nói rất hay: “Nho dùng văn loạn pháp, hiệp dùng võ phạm cấm.” Những kẻ nắm giữ tài nghệ giết người siêu cường này mà nổi điên lên hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi.
Mặt khác, Trương Văn Trọng cũng không muốn người kia dưỡng thương khoẻ lại rồi tiếp tục chạy tới dây dưa với hắn.
Đi vào phòng làm việc của đại đội hình cảnh, Lý Triêu Dương đã từ hiện trường vụ án giết người tại đường Nhân Dân Tây vội vàng trở về, đang ngồi trên ghế, sắc mặt âm trầm, không ngừng hút thuốc.
“Thế nào?” Đàm Thanh hỏi.
Lý Triêu Dương cầm điếu thuốc dụi vào gạt tàn, đứng dậy nói: “Cũng một cách chết tương tự, tình huống phát hiện tại hiện trường cũng giống như ba vụ trước đó, hẳn là cùng một người làm.
Trong vòng một ngày, liên tục xuất hiện năm vụ án mạng, trên tỉnh cũng bị kinh động, hạn cho chúng ta trong vòng một tuần đem hung thủ đưa ra ánh sáng! Mặt khác, chúng ta đã tra ra tư liệu của người này.
Hắn họ Tiêu tên Hà, là người tỉnh Bắc Lộc, khả năng võ công không rõ, năm năm trước từng xuất hiện ở tỉnh Ngân Hạ, cũng trong vòng hai ngày gây ra sáu vụ án mạng.”
“Tên này, đúng là vô pháp vô thiên mà!” Đàm Thanh hận đến nghiến răng.
Lúc hai giờ sáng, điện thoại di động của Trương Văn Trọng vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn màn hình là một dãy số lạ.
Bấm máy nghe, thanh âm Dư Thanh vang lên: “Trương tiên sinh, may mắn không làm nhục mệnh, anh nhờ tôi tìm người nọ, đã tìm được rồi.”
“Ở đâu?” Trương Văn Trọng không nói lời thừa, thẳng vào chính đề.
“Số hai đường Đức Hưng.
Trong một phòng khám bệnh tên Vĩnh An, là chỗ khám bệnh tư nhân.”
Đường Đức Hưng ở Ung Thành cũng được xem là một nơi có tiếng tăm.
Cả con đường có rất nhiều trung tâm tắm rửa mát xa loại bình dân hoặc trung lưu.
Bởi vì cả con đường này không chỉ có thể kích thích xài tiền mà còn có thể giải quyết vấn đề thất nghiệp.
Trọng yếu nhất là, ở đây hàng năm đều có thể nộp lên một số thuế kếch xù, vì tế những bộ ngành liên quan đều mắt nhắm mắt mở, chỉ cần không nháo ra chuyện lớn cũng sẽ không bị ngừng kinh doanh hay chỉnh đốn gì.
Phòng khám bệnh Vĩnh An ở trên đường cũng nổi danh.
Trên đường có rất nhiều huynh đệ bị thương bởi vì nguyên nhân thương thế không thích hợp đến bệnh viện chính quy, bởi vì bệnh viện chính quy nhìn thấy thương thế của bọn họ sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Cho nên bọn họ đều chạy tới phòng khám bệnh Vĩnh An để cứu chữa.
Bác sĩ bên trong phòng khám bệnh y thuật cũng không tệ, then chốt chính là sẽ không làm ra chuyện gọi điện thoại báo cảnh sát.
Cho nên dần dần cũng trở thành phòng khám bệnh dành cho đám người xã hội đen.
Mỗi buổi tối đều là thời gian náo nhiệt nhất của đường Đức Hưng.
Lại có tường đồng chính là mỗi buổi tối những nhân vật lưu manh móc túi cũng đầy rẫy trên đường Đức Hưng.
Mà cũng chính nhờ mấy tên lưu manh móc túi này, đã phát hiện được tunh tích của Tiêu Hà, đồng thời báo cho Dư Thanh, sau đó Dư Thanh chuyển cáo cho Trương Văn Trọng.
Từ góc độ nào đó mà nói, luận khả năng tìm người, những người này thật đúng là mạnh hơn cảnh sát nhiều.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Văn Trọng ngẩng đầu nhìn Lý Triêu Dương và Đàm Thanh nói: “Đã có tin tức của Tiêu Hà, hắn đang ở số 2 đường Đức Hưng, phòng khám bệnh Vĩnh An.”
Đàm Thanh vui mừng, đứng dậy chạy ra ngoài: “Tốt quá! Nhanh xuất phát! Lần này không thể để cho hắn thoát!”
So sánh với sự gấp gáp của Đàm Thanh, tính cách của Lý Triêu Dương trầm ổn hơn nhiều, hắn đầu tiên liên lạc cho võ cảnh, thỉnh cầu võ cảnh hiệp trợ.
Sau đó mới cùng Trương Văn Trọng đi ra khỏi cục cảnh sát, mặc thường phục lên một chiếc xe tới đường Đức Hưng.
Lúc này người của đội hình cảnh toàn bộ đều thay thường phục lái xe toàn là loại xe bình thường có giấy phép của tư nhân.
Nếu như chỉ nhìn vào điểm này mà xem, căn bản là nhìn không ra thân phận cảnh sát của họ.
Dù là Đàm Thanh cũng không dùng xe máy của nàng mà cùng Trương Văn Trọng và Lý Triêu Dương ngồi chung một chiếc xe.
Bên ngoài đường Đức Hưng, Lý Triêu Dương bọn họ đã hội họp với võ cảnh vừa chạy tới trợ giúp.
Chi bộ đội võ cảnh này dẫn đầu là một vị trung giáo.
Trên đường đi hắn cũng đã đem toàn bộ vụ án đọc qua.
Cùng hắn thay thường phục còn có mấy sĩ quan cấp uý.
Sau đó những người này lại thay đổi xe, dẫn đầu đi vào đường Đức Hưng.
Viên trung giáo võ cảnh ngồi vào xe của đám người Trương Văn Trọng.
Nhìn Trương Văn Trọng, hắn cười cười hỏi: “Huynh đệ rất lạ mặt! Vừa mới đi theo Lý đầu gỗ phải không?”
Lý đầu gỗ?
Trương Văn Trọng dùng khoé mắt nhìn Lý Triêu Dương, thật đúng, vào lúc này mặt hắn sầm xuống trông rất giống một khúc gỗ.
Đàm Thanh nở nụ cười nói: “Tằng đội, lần này anh nhìn lầm rồi.
Trương tiên sinh không phải đội hình cảnh chúng tôi, là ngoại viện chúng tôi mời tới.”
“Hả?” Võ cảnh trung giáo được xưng là Tằng đội, kinh ngạc quan sát Trương Văn Trọng một phen, vừa cười vừa nói: “Ngoại viện có thể làm cho Lý đầu gỗ cam tâm mời tới nhất định là cao thủ.
Trương tiên sinh, làm quen một chút, tôi là Tằng Đức Bình.”
Trương Văn Trọng đưa tay ra bắt tay hắn, trả lời: “Tôi là Trương Văn Trọng.”
“Trương tiên sinh quả nhiên là một cao thủ!” Tằng Đức Bình cười nói.
Ngay lúc bắt tay, hắn âm thầm vận kình, nhưng hắn không ngờ bàn tay của Trương Văn Trọng lại giống như một cục bông gòn, làm hắn không thể nào phát lực, vô cùng khó chịu.
“Tằng đội thật khách khí, Đại Lực Kim Võng Chưởng của anh thật sự là không kém, hẳn đã luyện được tới tầng thứ năm.” Trương Văn Trọng vẫn cười rất thản nhiên, loại mỉm cười này làm cho hắn thêm cảm giác bí hiểm.
“Trương tiên sinh nói không sai.” Tằng Đức Bình gật đầu thừa nhận, vừa cười vừa nói: “Đợi sau khi vụ án này chấm dứt, nhất định phải tìm cơ hội so chiêu với Trương tiên sinh mới được.
Đại Lực Kim Võng Chưởng của tôi đã dừng ở tầng thứ năm nhiều năm rồi.”
Bất luận là công phu gì, mấy tầng đầu đều luyện rất dễ dàng.
Nhưng càng về sau càng khó luyện.
Tỷ như Tằng Đức Bình, Đại Lực Kim Võng Chưởng của hắn đã đạt tới tầng thứ năm, cũng không thể chỉ dựa vào khổ tu là có thể tiến triển.
Hiện tại hắn cần là một cuộc quyết đấu với cao thủ.
Cho nên hắn mới hướng Trương Văn Trọng phát ra lời mời.
“Không thành vấn đề, tuỳ thời xin đến chỉ giáo.” Trương Văn Trọng mỉm cười đáp.
Hắn biết chỉ cần đáp ứng lời mời so đấu của Tằng Đức Bình, mặc kệ trong cuộc đấu cuối cùng Tằng Đức Bình có lĩnh ngộ được điều gì không, có thể đột phát đến tầng thứ sáu hay không thì Tằng Đức Bình đều sẽ ghi nhớ nhân tình này của hắn.
Hơn nữa nói không chừng bản thân hắn trải qua trận đấu này cũng sẽ lĩnh hội được điều gì đó.
Chuyện như vậy đối với bản thân hắn không có chỗ xấu nào, mà còn có chỗ tốt nữa, không đáp ứng mới là ngu.
Lúc này, chiếc xe cũng đã dừng ngay trong một hẻm nhỏ tối đen đối diện phòng khám bệnh Vĩnh An.
Từ nơi này, có thể tinh tường nhìn thấy tình huống bên trong phòng khám, nhưng từ bên trong phòng khám lại không thể nhìn thấy tình hình ở chỗ này.
Phòng khám bệnh Vĩnh An được chia thành hai bộ phận.
Bộ phận bên ngoài, phía bên trái là chỗ cho các bác sĩ chẩn đoán bệnh, bên phải là hiệu thuốc, thuốc đông tây y đều có đủ, nhưng bán nhiều nhất chỉ là áo mưa (bao cao su), thuốc tráng dương hoặc một ít đồ dùng dành cho tình thú.
Bộ phận bên trong chia làm phòng truyền dịch, phòng tiêm chích và phòng phẫu thuật loại nhỏ.
Từ bên ngoài phòng khám Vĩnh An nhìn vào, vô luận nhìn thế nào cũng chỉ nhìn thấy được phòng khám cùng hiệu thuốc, sâu bên trong thì không thấy được gì.
Lý Triêu Dương dùng bộ đàm để hai nam nữ hình cảnh cải trang thành tình lữ mang theo thuốc chích cùng đơn thuốc đi vào phòng khám bệnh Vĩnh An yêu cầu hỗ trợ.
Loại thuốc chích cùng với đơn thuốc lấy được từ bệnh viện này, chạy đến phòng khám bệnh nhờ chích thuốc thì nhiều vô số, nhìn mãi cũng quen mắt.
Cho nên bác sĩ cùng hộ sĩ trong phòng khám cũng không hoài nghi, liền dẫn bọn họ đi vào bên trong.
Mà trong quá trình chích thuốc, hai nam nữ hình cảnh cải trang này cũng đã đem tình huống bên trong phòng khám bệnh Vĩnh An tìm hiểu rõ ràng.
Đợi đến khi bọn họ đi ra thì lập tức hồi báo: “Tiêu Hà đang ở trong phòng chính, hẳn là vừa mới làm phẫu thuật xong, trên người còn băng bó, đang truyền dịch.”
“Tốt!” Lý Triêu Dương trầm giọng nói: “Chuẩn bị hành động!”