Tiên Y

Chương 156: Trở Về Ung Thành





Trương Văn Trọng cũng không phải kẻ ngu si, cũng không phải bị điên, vì thế hắn cũng không hề cự tuyệt, thần sắc thản nhiên thu xuống tới.

Nếu hắn còn cần sinh hoạt thời gian rất dài bên trong thế tục, như vậy có được thân phận như thế, đích thật là có thể tránh được nhiều phiền phức không cần thiết.
“Phó tổ trưởng đặc cần tổ thuộc cục cảnh vệ bộ tổng tham mưu, quân hàm thượng giáo, hàng tháng đều có tiền lương mà cũng không cần làm nhiệm vụ?” Vốn khi Tôn Nguy nhìn thấy Bạch Quang Minh đưa giấy chứng nhận chính xác vào trong tay Trương Văn Trọng, đã khiếp sợ đến há to miệng sau đó lại nghe Bạch Quang Minh xác nhận với Trương Văn Trọng, cũng đã không còn kiềm chế được sự kinh ngạc và chấn động trong lòng vội vàng túm Bạch Quang Minh, dò hỏi: “Dượng chuyện tốt như vậy còn hay không? Cho con một phần đi.”
Lúc này bọn họ đang ở trong nhà hàng tại kinh thành ăn cơm.

Ở bên trong một căn phòng trang trí trang nhã phóng khoáng, ngoại trừ Trương Văn Trọng và Tôn Nguy ra, còn có bảy nam lẫn nữ.

Gia thế thân phận của bọn họ, đều không sai biệt gì với Tôn Nguy.

Bất quá bọn họ cũng không phải có tác phong kiêu căng hống hách, vênh váo tự đắc, trái lại còn khiêm tốn văn nhã, phi thường dễ giao tiếp.

Lúc này sau khi bọn họ nghe được tiếng kinh hô của Tôn Nguy, đều rời khỏi ghế thò đầu nhìn giấy chứng nhận trong tay Trương Văn Trọng vẻ mặt kinh hãi cùng khó tin.

Nếu như không phải bởi vì Bạch Quang Minh còn ở tại nơi này, chỉ sợ bọn họ đã sớm kinh hô lên.
“Đừng nói là cháu, điều kiện như vậy, thậm chí là cả dượng cũng phải động tâm sợ hãi.” Bạch Quang Minh cười vỗ vào tay Tôn Nguy hất ra, nói: “Nhưng đãi ngộ tốt như vậy, đại khái cũng chỉ có Trương tiên sinh có được mà thôi.

Người như cháu và dượng dù có ước ao cũng ước ao không tới.”
Tôn Nguy hiện tại đối với Trương Văn Trọng cũng bội phục đến sát đất.


Hắn thông minh tự nhiên là hiểu được, an bài như vậy không có khả năng từ tay Bạch Quang Minh, chỉ có thể do ông nội hắn an bài.

Tôn Nguy cũng biết, người có thể làm cho ông nội hắn coi trọng như thế, cũng chưa từng gặp nhiều lắm.

Cho nên hắn đối với Trương Văn Trọng lại càng thêm bội phục, lúc này cảm khái tự đáy lòng: “Dượng nói rất đúng đãi ngộ tốt như vậy, đích thật chỉ có người tài ba như Trương ca mới xứng đáng.”
Cả bảy nam lẫn nữ đều kiềm chế không được nỗi khiếp sợ trong lòng, luôn chăm chú nhìn Trương Văn Trọng.

Vừa rồi khi Tôn Nguy giới thiệu Trương Văn Trọng cho bọn họ, tuy rằng bọn họ đều khách khí thân mật, thế nhưng cũng không phải rất nhiệt tình.

Nhưng ngay lúc này, bọn họ đều nhịn không được trong lòng liền suy nghĩ hẳn nên làm thế nào gây dựng quan hệ tốt với Trương Văn Trọng.
Một người có y thuật cao siêu, vũ lực siêu cường, đồng thời còn có được Tôn lão gia vô cùng thưởng thức, làm sao lại là vật trong ao? Nếu như có thể cũng hắn kết làm bạn bè, chỉ biết có lợi mà không có chỗ hại.
Sau khi đưa giấy chứng nhận vào tay Trương Văn Trọng, Bạch Quang Minh lại cùng hắn trò chuyện thêm một lát, thẳng đến khi hắn phát hiện, bảy nam lẫn nữ bên trong phòng bởi vì sự xuất hiện của hắn liền trở trên trầm mặc, mới lắc đầu cười khổ, liền cáo từ: “Xem ra tôi nên đi trước một bước thì tốt hơn.”
“Tôn Nguy, chiếu cố thật tốt cho Trương tiên sinh.”
Tôn Nguy cười gật đầu nói: “Yên tâm đi dượng dù không có lời dặn dò, cháu cũng sẽ chiếu cố tốt cho Trương ca.

Anh ấy là ân nhân cứu mạng của cháu a!”
Bạch Quang Minh vừa đi, bảy nam lẫn nữ vừa rồi vẫn còn đang duy trì sự trầm mặc liền bưng ly rượu, vọt tới bên người Trương Văn Trọng vừa nói những lời chúc mừng vừa mời rượu hắn.

Bọn họ đều muốn mượn cơ hội làm tốt quan hệ với Trương Văn Trọng dù sao trên thế giới này, ai cũng không thể bảo chứng cả đời mình không sinh bệnh, nếu như có thể làm tốt quan hệ với Trương Văn Trọng chuyện khác không nói, chí ít đối với sự khỏe mạnh và tính mạng của chính mình đều có một sự bảo đảm, huống chi Trương Văn Trọng còn được Tôn lão gia tử vô cùng thưởng thức.

Bữa ăn tối kéo dài tới mười giờ mới tan.
Vốn Tôn Nguy đề nghị đi hát karaoke hoặc đến một quán bar đẳng cấp cao tiếp tục uống rượu, thế nhưng lại bị Trương Văn Trọng lấy lý do thân thể quá mệt mỏi nên cần sớm nghĩ ngơi một chút để cự tuyệt.

Lý do như vậy làm Tôn Nguy không có cách nào phản bác, dù sao hắn cũng biết Trương Văn Trọng ngồi máy bay đường xa, vừa xuống máy bay lại chạy đi khám bệnh cho ông nội hắn, vì vậy Tôn Nguy đặt cho Trương Văn Trọng một phòng trong khách sạn tại kinh thành.
Ngay khi Tôn Nguy xoay người muốn đi, Trương Văn Trọng chợt gọi hắn lại, nói: “Tôn Nguy, giúp tôi đặt vé máy bay ngày mai quay trở về Ung Thành.”
“Không thành vấn đề.” Tôn Nguy đầu tiên gật đầu đáp, sau đó mới nói: “Trương ca, ngày mai anh về Ung Thành sao? Không ở kinh thành chơi thêm vài ngày? Tôi đang dự định trong mấy ngày nay dẫn Trương ca đi dạo khắp nơi trong kinh thành đó.”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Chờ lần sau tôi đến kinh thành rồi nói.

Lần này tôi chỉ xin nghĩ phép một tuần, ngày mai là ngày cuối cùng cho nên tôi phải trở lại Ung Thành trước khi trời sáng.”
Tôn Nguy hơi nhíu mày, chần chờ nói: “Trương ca, có một câu tôi không biết có nên hỏi hay không.”
“Hỏi đi.” Trương Văn Trọng nói.
Tôn Nguy hỏi: “Trương ca, tôi thấy kỳ lạ.

với y thuật của anh, tùy tiện đến bệnh viện lớn nào, phỏng chừng sẽ trở thành đại nhân vật...sao phải ẩn bên trong một phòng y tế trường học như thế?”
Trương Văn Trọng nở nụ cười, nói: “Cậu nói sai rồi, nếu như tôi đến bệnh viện lớn, chỉ sợ người ta sẽ không thừa nhận.”
“Vì sao?” Tôn Nguy không giải thích được hỏi.
“Bởi vì tôi chỉ có một văn bằng chuyên khoa, đồng thời còn không có giấy phép hành y, thậm chí cả giấy phép trợ lý bác sĩ cũng không có.

Nếu như thật sự nhận lời mời đến bệnh viện lớn, chỉ sợ người ta sẽ không thừa nhận.” Trương Văn Trọng cười giải thích: “Huống chi bây giờ tôi vẫn còn thích sinh hoạt bên trong phòng y tế trường học.


Có thể đợi khi duyên phận giữa tôi và phòng y tế đã hết, tôi mới có thể rời khỏi nơi đó.”
Tôn Nguy gật đầu, không hỏi lại, xoay người rời đi.
Sau khi đóng cửa phòng Trương Văn Trọng đứng cạnh cửa sổ thủy tinh nhìn ra cảnh đêm sáng rực của kinh thành.

Thẳng đến mười lăm phút sau, hắn mới kéo rèm cửa sổ, lấy ra một bình sứ, cầm hai viên Tụ Khí Đan, ném cho Tam Túc Ô một viên, chính mình ăn vào một viên, khoanh chân ngồi trên giường bắt đầu vận chuyển Y Giám Tâm Kinh hấp thu dược hiệu, rèn luyện chân nguyên.
Đêm nay, trong sự bình thản vượt qua.
Buổi trưa ngày kế tiếp, Tôn Nguy đặt một bàn tiệc tại nhà hàng trong kinh thành, xem như đáp tạ lẫn tiễn đưa Trương Văn Trọng.

Lúc này mời khách, ngoại trừ Trương Văn Trọng cũng chỉ có Tôn lão gia tử, Bạch Quang Minh cùng mấy thân nhân nhậm chức bên trong kinh thành.

Bọn họ đều bộc lộ lòng cảm kích tận đáy lòng với Trương Văn Trọng, dù sao hắn đã cứu trị được hai thành viên trọng yếu của Tôn gia.

Mặt khác có một ít người, tỷ như cha của Tôn Nguy, bởi vì làm việc tại nước ngoài, cho nên cũng không đến được, nhưng cũng gọi điện thoại tới, biểu đạt lòng cảm kích đối với Trương Văn Trọng.
Những người của Tôn gia, đều ở địa vị cao, người thường gặp bọn họ, thường thường luôn khúm núm dù nói chuyện cũng không được rõ ràng.

Thế nhưng ở trước mặt bọn họ, Trương Văn Trọng cũng vẫn biểu hiện đúng mức, trong mơ hồ, khí thế của hắn làm người của Tôn gia không khỏi tấm tắc kỳ lạ.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Trương Văn Trọng dưới sự đưa tiễn của Tôn Nguy, đến sân bay quốc tế thủ đô, ngồi chuyến bay lúc ba giờ rưỡi chiều, khởi hành quay trở về Ung Thành.
Khoảng thời gian chạng vạng tám giờ, Trương Văn Trọng kéo hành lý về tới phòng trọ của hắn tại tiểu khu Hoa Hàng.
Sau khi cất xong hành lý, Trương Văn Trọng tắm rửa, sau đó mới rời khỏi nhà.

Hắn muốn đến tiệm cơm của Uông bá dùng cơm tối, thuận tiện hỏi thăm Uông bá có thí nghiệm xong mấy món dược thiện có khẩu vị ngon nhất được hay chưa.
Từ cự ly thật xa, Uông bá đã nhìn thấy Trương Văn Trọng vội vàng chạy ra đón, hỏi: “Tiểu Trương rốt cục cậu đã về.


Ai, nhìn cậu hình như vừa mới về đến nhà phải không? Còn chưa ăn cơm?”
Trương Văn Trọng gật đầu đáp: “Còn chưa ăn, đến chỗ bác ăn cơm chiều.”
Uông bá vội vã nói: “Vậy cậu ngồi một chút, tôi đi làm vài món ăn cậu thích.”
“Phiền phức bác, Uông bá.” Trương Văn Trọng nói, ngồi xuống bàn đặt ngay cửa.
“Nói chuyện với tôi mà có gì phiền phức hay không chứ? Khách khí phải không?” Uông bá vừa xào rau, vừa nói: “Được rồi, cậu cho tôi vài đơn thuốc dược thiện, tôi đã thí nghiệm ra khẩu vị tốt nhất, đồng thời còn tìm vài thân thích bạn bè thử xem, bọn họ đều nhất trí biểu thị, khẩu vị không tệ, then chốt là hiệu quả bổ dưỡng thật sự rất tốt.

Nhất là công hiệu tráng dương như Long Mã Tinh Thần và công hiệu dưỡng nhan như Xuất Thủy Phù Dung càng chiếm được sự tán thưởng của bọn họ.

Tiểu Trương, cậu xem khi nào rảnh rổi đến nhà tôi ăn thử, nếu như cậu thấy vị đạo tốt, chúng ta có thể bắt đầu bắt tay làm bán.”
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai đi, tối mai tôi đến nhà bác thử xem.”
Uông bá gật đầu nói: “Tốt, cứ quyết định như thế.” Hắn không ngừng bắt đầu ước mơ, khi bán những món dược thiện kia sẽ có sinh ý nóng nảy như thế nào.
Ăn xong cơm tối, lại nói chuyện phiếm với Uông bá vài câu, Trương Văn Trọng mới trở về nhà, tiếp tục tu luyện Y Giám Tâm Kinh.

Hắn vừa mới đột phá Luyện Tủy cảnh cần phải tu luyện thêm để củng cố tu vi của chính mình.
Bằng không tu vi sẽ rất dễ dàng xuất hiện lui bước.
Sáng sớm hôm sau, Trương Văn Trọng đến phòng y tế.

Cũng giống như ngày thường Tô Hiểu Hồng đã đến phòng y tế thật sớm, xem ra dù hắn xin nghĩ mấy ngày, Tộ Hiểu Hồng vẫn luôn rất chăm chỉ.
Nhìn thấy việc này, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu.
Tộ Hiểu Hồng đang dọn dẹp trong phòng, ngẩng đầu nhìn thấy Trương Văn Trọng trên mặt nhất thời nổi lên biểu tình vui mừng hoan hô nói: “Trương lão sư, thầy đã trở về? Thật tốt quá, thầy không ở đây mấy ngày, em đều buồn muốn chết.”
“Có cần khoa trương như vậy không?” Trương Văn Trọng nhịn không được nở nụ cười, đồng thời có chút hiếu kỳ hỏi: “Trường học chúng ta gần đây có hoạt động gì sao? Thế nào ở trong vườn trường tôi đều nhìn thấy cờ xí và quảng cáo trợ uy cho đội bóng rổ vậy?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.