Điểm ám muội trong lòng Vưu Giai nhất thời liền tan thành mây khói, nàng hoảng sợ căng mắt ra nhìn chung quanh.
Xuyên thấu qua cửa kính, vẫn chỉ thấy màn đêm là một mảnh tối đen như mực, ngẫu nhiên thấp thoáng vài cái bóng ảnh.
Tuy nhiên đó không phải người, mà là bóng cây đung đưa theo gió.
Không phát hiện điều gì khả nghi, khiến cho tâm tình khẩn trương trong lòng Vưu Giai càng trở trên mãnh liệt.
Bất quá nàng đã kiềm chế cảm xúc lãnh tĩnh trở lại.
Hai tay gắt gao nắm chặt lấy vô lăng, một khi phát sinh tình huống dị thường nàng sẽ nhanh chóng lái xe rời khỏi địa phương này.
Đồng thời nàng vẫn không quên hướng Trương Văn Trọng dò hỏi: “Là ai đang theo dõi chúng ta? Chẳng lẽ chính là kẻ đã hạ Thanh Trúc Xà vào người của ông nội tôi sao?”
“Bây giờ còn không thể khẳng định thân phận của hắn.” Trương Văn Trọng bình tĩnh nói: “Vưu Giai, cô đợi ở trong xe, vô luận xảy ra chuyện gì cũng đừng chạy ra ngoài.”
“Ưm, anh cũng cẩn thận nhé!” Vưu Giai đáp lời.
Nàng biết trong những chuyện như thế này, mình không giúp được Trương Văn Trọng cái gì, cho nên ngoan ngoãn nghe theo phân phó của hắn.
Người thông minh như nàng tự nhiên hiểu rõ, chỉ cần không gây thêm phiền toái cho Trương Văn Trọng cũng đã là một sự trợ giúp lớn nhất đối với hắn rồi.
Trương Văn Trọng dùng tay phải mở cửa xe ra.
Đồng thời tay trái nhẹ nhàng vuốt đầu Tam Túc Ô đậu ở trên bả vai.
Tuy rằng không nói câu gì nhưng Tam Túc Ô vẫn thừa hiểu ý tứ của hắn.
Lập tức bay xuống ghế ngồi, không có đi theo Trương Văn Trọng.
Dù sao Vưu Giai cũng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm.
Mặc dù nàng đã chịu ngồi lại trong xe nhưng Trương Văn Trọng vẫn không yên tâm, nên mới sai Tam Túc Ô bảo hộ nàng.
Trương Văn Trọng xuống xe, nhanh chân đi tới phía trước năm bước, lúc này mới ngừng lại nhìn vào trong màn đêm trầm giọng nói: “Xuất hiện đi, ngươi theo dõi chúng ta đã lâu rồi.
Cũng nên hiện thân đi.”
Nhưng đáp lại hắn cũng chỉ có thanh âm xào xạc của gió thổi qua tàng cây.
“Không muốn chủ động hiện thân sao? Được rồi, vậy để ta dùng thành ý mời ngươi đi ra nhé.” Trương Văn Trọng cười lạnh nói.
Bất thình lình trong tay phải bắn ra một đạo quang mang.
Dùng tốc độ nhanh như chớp phóng vọt tới một gốc cây hạnh ngân xum xuê cành lá, ở phía trước.
Trước khi đạo quang mang bắn vào trong tán cây, thì một con trường xà màu trắng từ trong tàng cây vọt ra, hoành ngang thân mình, chắn đứng đạo quang mang của Trương Văn Trọng.
“Đinh, đương...” Một tiếng thanh thúy vang lên.
Nương theo ánh đèn mờ nhạt của chiếc BMW, Vưu Giai rõ ràng trông thấy, con trường xà phóng ra từ trong tàng cây hạnh ngân kia chỉ là một sợi roi chín đốt.
Chẳng qua lúc nó chuyển động thực mềm mại, linh hoạt.
Nên mới khiến cho người ta cảm giác nó là một loại động vật còn sống.
Một thân ảnh từ trên tàng cây hạnh ngân nhảy xuống, ngạo nghễ đứng tại trước mặt Trương Văn Trọng.
Mà sợi roi chín đốt ở trong tay hắn cũng nhẹ nhàng đung đưa, thoạt nhìn vô cùng giống một con trường xà màu trắng bạc.
Trương Văn Trọng nheo mắt đánh giá người này.
Đây là một lão nhân độ tuổi ước chừng không kém Vưu Thiên Hải bao nhiêu.
Mặc dù râu tóc đã hoàn toàn bạc trắng, dáng người cũng có vẻ hư nhược.
Nhưng trạng thái tinh thần của lão còn rất tốt, làm cho người ta sản sinh ra một loại cảm giác, nhìn không thấu nổi con người này.
Cả người hắn tản mát ra khí chất nội liễm, chỉ có trong mắt ngẫu nhiên xuất hiện một đạo tinh mang.
Nhưng Trương Văn Trọng lại không vì vậy mà coi thường lão.
Bởi vì Trương Văn Trọng vừa liếc mắt một cái liền đã nhìn ra lão nhân này cũng là một Thiên Cấp cao thủ, thậm chí so với Truy Hồn Kiếm Tông Lỗi còn muốn lợi hại hơn gấp mấy lần.
Huống chi, tám chín phần lão nhân này nắm giữ chung thuật âm tàn hiểm độc, chỉ không cảnh giác một chút, liên sẽ phải chịu thiệt thòi dính thân.
Ngay tại lúc Trương Văn Trọng đánh giá lão nhân, thì lão cũng đưa mắt đánh giá hắn.
Chẳng qua lão không nắm giữ “Quan Khí Bát Pháp” như Trương Văn Trọng, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tu vi của người khác.
Ở trong mắt lão nhân, trên dưới toàn thân Trương Văn Trọng đều giống như có một đạo sương mù bao phủ.
Cũng chỉnh bởi nguyên nhân này, mà lão nhân đã âm thầm cảnh giác đối với Trương Văn Trọng.
Đánh giá lão nhân một phen, Trương Văn Trọng cười nhạt nói: “Nếu tôi đoán không sai, ông hẳn là Phù Văn Giản đúng không?”
“Đúng vậy, ta chính là Phù Văn Giản.” Lão nhân không e ngại báo danh, cũng cười lạnh: “Nói vậy ngươi chính là kẻ đã hai lần phá giải Chung thuật của ta? Thật không nghĩ ra niên kỉ người còn trẻ mà có được bản lĩnh này, thật sự không phải đơn giản ah! Hậu sinh khả úy, người là đệ tử của môn phái nào?”
Trương Văn Trọng cười nhạt, ăn ngay nói thật: “Vô môn vô phái, bởi vì tôi căn bản không phải là người luyện võ.”
“Hừ, không muốn nói thì thôi, cần gì phải khoa trương văn vẻ như thế? “ Phù Văn Giản hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên đối với lời nói của Trương Văn Trọng lão không hề tin.
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Tin hay không thì tùy ông.
Tôi cũng không gượng ép.”
Bỗng nhiên chiếc BMW hạ thấp cửa kính, Vưu Giai ở bên trong lớn tiếng chất vấn: “Nguyên lai hai lần ông nội trúng Chung độc.
Đều là bởi vì ngươi ở trong bóng tối giở trò.
Pha Văn Giản, vì sao người có thể lấy oán trả ơn? Năm xưa ông nội ta đã từng cứu tính mạng của ngươi nha.
Chẳng lẽ ngươi lại muốn dùng thủ đoạn âm độc như vậy, để báo đáp ông nội ta sao?”
Pha Văn Giản cười lạnh: “Lấy oán trả ơn? Hừ, một tiểu nha đầu sinh sau đẻ muộn thì biết cái rắm gì! Ông nội của ngươi năm đó quả thực là cứu mạng ta.
Nhưng ơn nghĩa năm xưa ta cũng báo đáp xong rồi.
Hiện tại giữa ta và hắn chỉ còn lại cừu hận mà thôi.”
“Cừu hận?” Vưu Giai nghe vậy cả kinh chấn vấn: “Giữa ngươi và ông nội ta, đến tột cùng là có cừu hận gì? Không ngờ......ngươi lại dùng Chung độc âm tàn như vậy để đối phó với ông ấy?”
“Mối thù đoạt vợ.” Pha Văn Giản nghiến răng nghiến lợi.
Từ trong cuống họng phun ra bốn chữ này.
Vưu Giai căn bản không tin lời của hắn, lớn tiếng phản bác: “Mối thù đoạt vợ? Ngươi đang nói bậy! Lấy tính tình của ông nội ta, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ghê tởm như vậy.
Lúc trước ngươi dùng Chung thuật âm tàn để tra tấn ông nội ta, hiện giờ cư nhiên còn muốn vu khống tội danh cho ông ấy....”
“Vu khống tội danh?” Pha Văn Giản lớn tiếng cười ha hả.
Trong bóng đêm quỷ dị, tiếng cười của hắn lạnh lùng khiến cho người nghe phải dựng đứng tóc gáy, không rét mà run.
“Nhớ năm xưa Như Dao cùng ta vốn là một đôi thần tiên lữ quyến được người người hâm mộ.
Nhưng bởi vì Vưu Thiên Hải đã làm cho Như Dao thay đổi tâm tính, ruồng bỏ ta, chạy theo Vưu Thiên Hải.” Phù Văn Giản cõi lòng tràn ngập oán khí, đem câu chuyện thương tâm năm xưa, kể cho hai người Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai nghe.
Lúc trẻ tuổi, trong nhóm thanh niên người Miêu, Pha Văn Giản được coi là nhân vật anh tuấn tiêu sái, thiên tư mẫn tuệ nhất.
Còn Như Dao không thể nghi ngờ, cũng chính là thiếu nữ xinh đẹp mỹ lệ nhất.
Lúc đó mọi người trong Miêu trại đều cho rằng Phù Văn Giản và Như Dao là một đôi tình nhân do trời cao an bài.
Chỉ có Như Dao lại không suy nghĩ như vậy.
Không thể phủ nhận, trong sinh hoạt hàng ngày Phù Văn Giản đều phi thường không sai.
Nhưng tính tình của hắn cũng rất bá đạo.
Mà nữ nhân cường liệt giống Như Dao, lại không cam nguyện làm một người nội trợ, thờ chồng dạy con, như mọi cô gái ở trong Miêu trại.
Thế nên, nàng đối với Phù Văn Giản theo đuổi, vẫn luôn luôn thờ ơ.
Bất quá Phù Văn Giản lại không cho là như vậy, hắn một mực nghĩ Như Dao chính là nữ nhân trời ban cho mình.
Thẳng đến năm đó, Vưu Thiên Hải theo đơn vị hành quân đến phía Tây Nam, hơn nữa đóng trú tại một thị trấn nhỏ ở gần Miêu trại.
Như Dao nữ thân trong lòng hắn, cư nhiên lại mê luyến Vưu Thiên Hải.
Ban đầu, Phù Văn Giản định giáo huấn Vưu Thiên Hải một trận, để cho hắn rời xa Như Dao.
Nhưng thật không ngờ, vài hôm sau Miêu trại bị thổ phỉ tập kích, may mắn Vưu Thiên Hải dẫn bộ đội chạy đến cứu viện, mới tiêu diệt được đám thổ phỉ kia.
Cứu thoát mạng sống của Phù Văn Giản, Như Dao và mọi người bên trong Miêu trại.
Từ đó trở đi, không chỉ tình cảm giữa Như Dao và Vưu Thiên Hải ngày càng đậm sâu, tựu ngay cả mọi người trong Miêu trại cũng đều có hảo cảm đối với Vưu Thiên Hải.
Càng ngày, người dân Miêu trại càng nghĩ rằng Vưu Thiên Hải và Như Dao mới chân chính là một đôi tình lữ trời sinh.
Điều này khiến cho Phù Văn Giản vô cùng oán hận Vưu Thiên Hải.
Nhưng bởi vì Vưu Thiên Hải đã cứu tính mạng của mọi người trong Miêu trại, cho nên hắn chỉ đành ẩn nhẫn chờ đợi cơ hội.
Rốt cuộc chiến tranh Triều Tiên bùng phát, đơn vị của Vưu Thiên Hải nhận lệnh xuất phát đến Triều Tiên tham chiến.
Ngay đêm hôm Vưu Thiên Hải rời khỏi thị trấn, Pha Văn Giản âm thầm thi triển Chung độc.
Tại hắn xem ra, chính mình không một đao giết chết Vưu Thiên Hải, cũng đã xem như báo đáp cái ân cứu mạng kia rồi.
Chung độc hắn thi triển cũng là loại độc mãn tính.
Bởi vì hắn muốn biến Vưu Thiên Hải trở thành phế nhân, cả cuộc đời còn lại sẽ phải sống trong nỗi tự ti và thống khổ.
Sau khi hạ Miệt Phiến Chung vào người Vưu Thiên Hải, nỗi oán hận trong lòng Phù Văn Giản vẫn không được dập tắt.
Vì thế hắn chĩa lưỡi đao về phía Như Dao.
Tại hắn xem ra sứ mệnh của Như Dao đến thế giới này, chỉ là vì làm vợ hắn thôi.
Nhưng nàng dám làm trái mệnh lệnh, thông đồng với nam nhân ngoại tộc, đây quả thực là chuyện tình không thể tha thứ!
Trong một đêm mưa gió, Phù Văn Giản trói Như Dao đưa đến khu rừng phía sau núi.
Gã như một con thú, điên cuồng lăng nhục Như Dao xong, liền tàn nhẫn giết chết nàng.
Hơn nữa còn chặt nhỏ thân thể nàng ra, chôn ở cánh rừng phía sau núi.
Vốn Phù Văn Giản nghĩ rằng Vưu Thiên Hải sẽ bị Miệt phiến chung hành xác, đau đớn thống khổ mà chết đi.
Nhưng hắn ngàn vạn lần không ngờ được, cách đây không lâu, Miệt Phiến Chung trong người Vưu Thiên Hải bị hóa giải.
Dưới cơn phẫn nộ, hắn một đường chạy từ tỉnh Thải Vân đến Ung Thành thuộc tỉnh Thiên Nam.