Ngay khi ưng trảo của Phù Văn Giản gần bắt được Trương Văn Trọng, hắn rốt cục động lên.
Nhưng chỉ khẽ động, lại dọa Phù Văn Giản sốc mạnh.
Bởi vì tốc độ của Trương Văn Trọng còn nhanh hơn khi trước.
Trong nháy mắt, hắn đã nghiêng người tránh khỏi ưng trảo của Phù Văn Giản, tay phải như thiểm điện lộ ra, muốn nắm bắt Phù Văn Giản, tay trái nắm chặt lại, đánh về phía bên trái hắn.
Nếu bị một quyền này đánh trúng, dù Phù Văn Giản có nội kình hộ thể, vùng gan trong nháy mắt cũng sẽ bị phá vỡ.
Phù Văn Giản không giải thích được đối với tốc độ của Trương Văn Trọng trong nháy mắt đã được đề thăng, hắn thậm chí nhịn không được hoài nghi, Trương Văn Trọng có phải đã cố ý che giấu tốc độ trước đó, thình lình đánh cho hắn trở tay không kịp.
Nhưng làm cho hắn cũng không giải thích được chính là trước đó còn có vài lần cơ hội phản kích rất tốt, vì sao Trương Văn Trọng lại không nắm chặt, mà hết lần này tới lần khác lại tuyển chọn ngay hiện tại?
Phù Văn Giản biết rõ, cùng Trương Văn Trọng liều mạng là chuyện cực kỳ không sáng suốt, cho nên hắn muốn trò cũ lặp lại thoát khỏi Trương Văn Trọng, vội vã tung người nhảy lên chỗ cây bạch quả.
Nhưng sự tình tiến triển lúc này lại không dựa theo tư tưởng hắn tiến hành.
Lần này đây, Trương Văn Trọng lại như bóng với hình đuổi kịp theo hắn.
Phù Văn Giản kinh hãi, hắn vội vã há mồm phát ra một tiếng kêu cổ quái.
Thoáng chốc vô số xà trùng từ chung quanh cây bạch quả rơi xuống, giống như tật phong mưa rào phóng về phía Trương Văn Trọng.
Phù Văn Giản biết, muốn nhờ những xà trùng để đánh bại Trương Văn Trọng căn bản là không có khả năng, hắn chỉ hi vọng những con xà trùng có thể cuốn lấy được Trương Văn Trọng chỉ chốc lát, giúp hắn có được thời cơ thở dốc để điều chỉnh lại.
Trương Văn Trọng tự nhiên không thể cho Phù Văn Giản được như ý nguyện.
Đối mặt xà trùng phóng tới như mưa rào, Trương Văn Trọng không tránh né, chỉ hừ lạnh một tiếng thúc đẩy toàn bộ chân nguyên trong cơ thể, phóng xuất ra ngoài, ở quanh mình hắn hình thành một lá chắn vô hình.
Toàn bộ xà trùng phóng tới phía hắn, đều bị lá chắn vô hình hất văng ra.
Trong chớp mắt, tay trái Trương Văn Trọng đã bắt được chân phải Phù Văn Giản vừa nhảy lên, dùng lực kéo giật hắn rơi xuống.
Tuy rằng chân phải bị Trương Văn Trọng túm trong tay, thế nhưng Phù Văn Giản vẫn rất bình tĩnh, vùng eo hắn mạnh mẽ dùng lực xoay lại, toàn bộ nữa người trên lập tức nghiêng qua, hai tay tạo thành ưng trảo, dùng uy thế sấm sét hướng gương mặt Trương Văn Trọng chộp tới.
Tay trái Trương Văn Trọng không buông tay, phải biến thành nắm tay, mạnh mẽ đánh thẳng vào mặt Phù Văn Giản.
Thoạt nhìn Trương Văn Trọng có dự định cùng Phù Văn Giản dùng mạng đổi mạng.
Phù Văn Giản thấy thế cười nhạt lên: “Muốn cùng ta ôm nhau cùng chết sao? Vậy đến đây đi! Ta chẳng lẽ đi sợ một tên hậu sinh như ngươi à?”
Nhưng ngay khi ưng trảo của Phù Văn Giản gần bắt được gương mặt Trương Văn Trọng, hắn cũng đột nhiên há miệng phun ra mấy đạo ngân mang.
Ở cự ly gần như vậy, dù Phù Văn Giản muốn tránh né, cũng đã không còn kịp rồi.
Mấy huyệt vị trên hai tay hắn nhất thời đã bị ngân châm do Trương Văn Trọng phun ra đâm trúng.
Một cảm giác ngứa ngáy đau đớn cường liệt từ hai cánh tay hắn truyền đến, hai bàn tay đang tạo thành ưng trảo của hắn vô lực xuôi xuống dưới.
Phù Văn Giản quá sợ hãi, bây giờ mới biết được mưu kế của Trương Văn Trọng.
Thế nhưng việc đã đến nước này, dù hắn có muốn tránh né, cũng đã không còn kịp rồi.
Quyền phải của Trương Văn Trọng đã nặng nề oanh thẳng lên khuôn mặt của hắn.
Phù Văn Giản rõ ràng cảm giác được xương mày, xương mũi cùng xương hàm của hắn, toàn bộ đều vì một quyền này của Trương Văn Trọng liền vỡ vụn.
Sự đau đớn cường liệt khiến cho hắn không thể hít thở, làm hắn suýt chút đã muốn hôn mê.
Nhưng Trương Văn Trọng tung ra một chiêu thành công cũng không hề bỏ qua, một bộ tổ hợp quyền mạnh mẽ sắc bén giống như mưa rào gió dữ oanh kích liên tục lên trên người Phù Văn Giản, đem toàn thân cốt tủy trên dưới của hắn đều đánh nát bấy.
“Phác thông...”
Thân thể của Phù Văn Giản, nặng nề rơi xuống trên mặt đất, đè chết không ít xà trùng.
Tên Miêu vu kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng bởi vì tuổi già mà lực lượng có điều giảm xuống, cuối cùng đã chết trong tay Trương Văn Trọng.
Trước khi chết, trong lòng Phù Văn Giản nghĩ thầm: “Tuy rằng ta có chết, thế nhưng xà trùng vẫn sẽ không ngừng từ bốn phương tám hướng vọt tới.
Ngươi muốn thu thập tàn cục này, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Ngoài ra, tiểu nha đầu của Vưu gia, cũng đã trúng độc của ta...”
Sau khi thành công đánh chết Phù Văn Giản, Trương Văn Trọng thở hổn hển từng hơi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, bây giờ còn chưa phải thời gian nghỉ ngơi, phải nhanh chóng đem những xà trùng giải quyết mới xong.
Dù sao nơi này là tiểu khu có rất nhiều người đang ở, hơn nữa tất cả mọi người còn đang ngủ say.
Một khi những xà trùng này bắt đầu đả thương người, như vậy người bị liên lụy cũng sẽ rất nhiều.
Tuy rằng Trương Văn Trọng chưa từng học qua vu thuật của Miêu vu, thế nhưng đối với biện pháp đuổi đi xà trùng hắn cũng nắm giữ được một ít.
Lúc này hắn thúc đẩy chân nguyên còn sót lại trong cơ thể, trong miệng rất nhanh niệm tụng ra một đoạn chú ngữ ngắn gọn.
Một đạo ánh sáng màu vàng đất xuất hiện ngay trước người Trương Văn Trọng, sau đó đạo ánh sáng hóa thành rất nhiều điểm sáng bay vụt về những xà trùng trong tiểu khu Hoa Hàng, chỉ trong tích tắc lập tức làm cho bọn chúng xoay người rất nhanh như nước thủy triều rút lui sạch sẽ.
“Hô, rốt cục toàn bộ đối phó.” Trương Văn Trọng không tự chủ được thở mạnh một hơi, nói thật ra, lần này chiến đấu với Phù Văn Giản, vượt xa cuộc chiến với Truy Hồn Kiếm Tông Lỗi tại Cẩm Kim Thành, vô cùng mạo hiểm.
Tuy rằng hiện tại hắn đã thành công đánh chết Phù Văn Giản, thế nhưng chỉ cần hồi tưởng kinh lịch vừa rồi, đều cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Đợi khi toàn bộ xà trùng đều rút lui sạch sẽ, Trương Văn Trọng xoay người đi tới bên cạnh chiếc BMWs màu hồng rượu, mở cửa xe.
Vừa định mở miệng nói, lại phát hiện tình huống của Vưu Giai có chút không thích hợp.
“Chuyện gì xảy ra?” Trương Văn Trọng hỏi.
Hiển nhiên câu hỏi này hắn muốn hỏi Tam Túc Ô đang thủ hộ bên người Vưu Giai.
Tam Túc Ô lập tức vỗ cánh bay lên đậu trên đầu vai hắn, đưa mỏ chim ghé sát bên tai hắn, dùng thanh rất nhỏ nói: “Chủ nhân, tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Từ đầu tới cuối, tôi đều thủ hộ bên người cô ấy, không cho một con xà trùng nào chạm tới cô ấy.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, từ mấy phút trước, tình huống của nàng đã biến chuyển không quá thích hợp, lại phảng phất giống như bị trúng độc.”
“Trúng độc?” Trương Văn Trọng nhíu mày, vội vã ngồi vào trong xe, cầm lấy tay phải Vưu Giai, bắt mạch cho nàng.
“Nhiệt độ cơ thể thật cao, lẽ nào bị trúng độc nên phát sốt hay sao?” Vừa chạm vào tay phải Vưu Giai, Trương Văn Trọng liền cảm giác được nóng rừng rực.
Hiển nhiên nhiệt độ cơ thể của Vưu Giai lúc này, đã vượt lên bình thường rất nhiều, hơn nữa gương mặt nàng đỏ hồng thật giống như bị sốt cao sau khi bị trúng độc.
Nhưng khi bắt mạch cho Vưu Giai, gương mặt Trương Văn Trọng cũng biến thành cổ quái lên, càng nhịn không được cắn răng mắng thầm: “Tên Phù Văn Giản này, thật đúng là vô cùng vô sỉ, hắn hạ độc nàng không ngờ lại chính là Mị độc.”
Gọi là Mị độc, tác dụng của nó không khác gì dâm dược, nhưng công hiệu còn mạnh hơn mấy lần.
Nó có thể thúc đẩy tính dục của con người lên tới cực lớn, làm đánh mất lý trí, đánh mất năng lực tư duy, khắp đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện tình dục.
Thật giống như dã thú trong thời kỳ động dục, ngoại trừ giao phối chỉ biết giao phối.
Nó có thể làm cho trinh tiết liệt phụ ở trong nháy mắt biến thành dâm phụ dâm oa, có thể làm cho Liễu Hạ Huệ chỉ trong khoảnh khắc biến thành cầm thú.
Trước đó, Phù Văn Giản tin tưởng vững chắc có thể giết chết Trương Văn Trọng cho nên khi hắn kể lại chuyện cũ, triệu hoán xà trùng đồng thời cũng lặng lẽ hạ Mị độc đối với Vưu Giai, vì mục đích trước khi giết chết nàng, cưỡng hiếp nàng.
Mà thủ pháp hạ độc của hắn cực kì bí ẩn quỷ dị, vì thế Trương Văn Trọng và Tam Túc Ô đều không nhận thấy được.
Thẳng đến lúc này, Mị độc của Vưu Giai phát tác, Trương Văn Trọng mới biết được, nguyên lai tên Phù Văn Giản kia lại đê tiện vô sỉ đến như vậy!
Trương Văn Trọng buông tay đang bắt mạch cho Vưu Giai, than thở: “Hoàn hảo ta biết được phương pháp hóa giải Mị độc, bằng không Vưu Giai hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Vô luận là nam nhân hay nữ nhân, lúc bị trúng Mị độc, đều vĩnh viễn khát cầu chuyện giao hoan mây mưa.
Một khi không thể tiến hành giao hoan với người khác phái, tất nhiên sẽ vì dục hỏa tràn đầy không có được phát tiết, mà bị dục hỏa làm chết cháy.
Dù có tiến hành giao hoan với người khác, cũng bởi vì tinh lực cạn kiệt dần đến cơ năng thân thể không chịu nỗi, cuối cùng cũng phải bỏ mình.
Từ một góc độ nào đó mà xem, Mị độc vô cùng hung ác.
Ngay khi Trương Văn Trọng vừa buông cổ tay Vưu Giai, chuẩn bị lấy hộp ngân châm trong lòng, định dùng thuật châm viêm tạm thời chặn lại Mị độc trước, để đợi đến khi hốt thuốc hóa giải Mị độc cho Vưu Giai, bàn tay vốn mềm yếu vô lực của nàng lại đột nhiên đưa lên chụp được tay hắn, bàn tay nàng giống như có khí lực thật lớn.
Trương Văn Trọng biết, đây là dấu hiệu Vưu Giai bắt đầu bị Mị độc phát tác.
“Vưu Giai, đừng có gấp, tôi châm viêm cho cô, để chặn lại Mị độc!” Trương Văn Trọng nói, vừa định giãy ra khỏi tay Vưu Giai, lấy hộp ngân châm.
Nhưng đúng lúc này, hắn lại đột nhiên cảm giác được, lực lượng trong thân thể giống như nước thủy triều đang rút lui.
Một cảm giác yếu đuối vô lực cường liệt đột nhiên nảy lên trong lòng hắn.
Theo cảm giác vô lực hoàn toàn kia, toàn thân còn mang đến từng trận đau đớn.
Tác dụng phụ khi sử dụng Tiên Hạc Thần Hành Đan, không ngờ lại phát tác ngay thời khắc then chốt này!
Trương Văn Trọng mất hết lực lượng toàn thân, chỉ đành vô lực ngã vào ghế cạnh tài xế.
Đừng nói là giãy dụa, dù khí lực mở miệng nói cũng không có, chỉ có thể dùng ánh mắt ra dấu cho Tam Túc Ô, nhanh nghĩ biện pháp xử lý.
Ngay lúc này, Vưu Giai vẻ mặt đỏ bừng mị nhãn như tơ, ưm một tiếng chui vào trong lòng Trương Văn Trọng hai cánh tay trắng noãn mềm mại ôm lên cổ hắn, đôi môi anh đào kiều diễm ướt át nhất thời áp lên đôi môi Trương Văn Trọng.
Đầu lưỡi trơn hoạt mềm mại thơm tho dễ dàng tách ra đôi môi cùng hàm răng hắn, tiến nhập trong miệng hắn, cùng đầu lưỡi hắn triền miền cùng nhau.
Cùng lúc đó, nàng còn không ngừng uốn éo thân thể, dùng bộ ngực co dãn mười phần liên tục cọ xát với ngực cùng bụng dưới của Trương Văn Trọng...
“Em thích anh...” Vưu Giai mị nhãn như tơ nói.