Luyện chế pháp bảo
Lời đề nghị mà Tô Hiểu Mai đưa ra dọa Trương Văn Trọng giật mình, hắn cười khổ lắc đầu cự tuyệt, nói thẳng mình không biết múa.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, ngoại trừ bản thân Trương Văn Trọng ra, mọi người đều vạn phần đồng ý với đề nghị này của Tô Hiểu Mai.
Thấy Trương Văn Trọng cự tuyệt, bọn họ liền vây quanh người Trương Văn Trọng, bắt đầu mồm năm miệng mười khuyên bảo.
"Không biết múa thì sao chứ? Chúng tôi lúc mới tập cũng có ai biết múa đâu? Trải qua mấy ngày tập luyện, chẳng phải cũng đã có thể múa rồi sao?"
"Nói đúng đó, Trương phó viện trưởng, lý do của anh không đủ thuyết phục.
Anh cũng đừng cự tuyệt nữa, mau gia nhập với chúng tôi đi.
Tôi cam đoan với anh, dưới sự dạy dỗ của chúng tôi, không đến vài ngày anh sẽ thực hiện được những động tác múa này."
"Đúng a, Trương phó viện trưởng, anh đáp ứng đề nghị của tiểu muội đi.
Có anh tham gia, những khuyết điểm của chúng tôi sẽ giảm bớt thêm."
"Được rồi, được rồi, Trương phó viện trưởng, anh cũng đừng tiếp tục từ chối nữa.
Chuyện này chúng ta cứ quyết định vậy đi! Anh đồng ý cũng mặc, không đồng ý cũng mặc."
Dưới sự cưỡng ép ồn ào của mọi người, cuối cùng Trương Văn Trọng không thoát được, đành cười khổ gật đầu, tham gia đội múa của phòng y tế.
Ngoài Trương Văn Trọng ra, Tô Hiểu Mai còn cùng mấy nữ thầy thuốc nghiêm ngặt tuyển chọn mấy nam thầy thuốc miễn cưỡng đạt yêu cầu, để họ tham gia đội múa.
Mấy người được lựa chọn, tự nhiên là vui vẻ ra mặt.
Bọn họ thậm chí còn cho rằng, chính mình có khả năng nhờ vào cơ hội này, sẽ từ bỏ được thân phận độc thân của mình.
Bọn họ siết chặt nắm tay, tự cổ vũ mình, nhất định phải nắm chắc cơ hội này, hảo hảo mà tán gái...!A, nên là hảo hảo mà nhảy múa mới đúng.
Những người không được chọn, mặc dù thấy có chút thất vọng, nhưng cũng không rơi vào tình trạng tức giận.
Nhìn mấy người được chọn có vẻ đắc ý, bọn họ rất khó chịu, thậm chí còn âm thầm quyết định.
Nhất định phải tìm cách khác tranh thủ tình cảm của mấy nữ thầy thuốc, để họ trở thành tù binh trong tình yêu của mình.
Mấy ngày kế tiếp, có thể nói là gió êm sóng lặng, không có sự kiện gì đột ngột.
Chỉ là lúc tan tầm, Trương Văn Trọng cũng không thể về nhà ngay như trước, mà ở lại phòng y tế, theo mấy người Tô Hiểu Mai lên phòng hội nghị tập múa.
Hiện giờ cách khai giảng không lâu nữa, cho nên bọn họ phải tăng cường luyện tập.
Lần đầu tập múa, Trương Văn Trọng sau lúc ban đầu không quá quen, đã thể hiện ra thiên phú kinh người.
Dù sao, Y Giám Tâm Kinh hắn tu luyện, bắt đầu từ luyện thể.
Lúc này, cơ năng và phản ứng của thân thể của hắn đã rèn luyện đạt đến một mức độ cực kỳ kinh người.
Càng huống chi, hắn còn nắm được rất nhiều bộ võ thuật tinh diệu.
Lúc này dứt khoát phối hợp những động tác võ thuật vào vũ đạo.
Vì đủ loại nguyên nhân này, dù trước kia Trương Văn Trọng chưa từng tập múa, nhưng bằng vào tố chất thân thể cường hãn, đã dễ dàng biểu diễn hoàn mỹ những động tác vũ đạo do Tô Hiểu Mai sắp xếp.
Đồng thời, vì có nhiều động tác vũ đạo do hắn dung nhập động tác võ thuật, nên khi giơ tay nhấc chân, liền lộ ra một cỗ khí tức bưu hãn kiêu dũng đến cuồng dã.
Như động tác liên tục lộn ngược về sau bảy vòng liên tục, sau đó nương thế rơi xuống, dựa vào lực cánh tay một lần nữa bật lên.
Một loạt động tác này làm người khác trợn mắt há mồm, quả thực là mọi người than thở không thôi, thậm chí còn không ít người đùa giỡn: nếu Trương phó viện trưởng không chọn nghề y mà làm vũ công, trở thành vũ vương một đời cũng không phải không có khả năng.
Bởi vì biểu hiện kinh người của Trương Văn Trọng, cùng với phát huy xuất sắc của những người khác trong phòng y tế, mọi người đều tràn ngập tin tưởng vào tiết mục của họ trong buổi dạ tiệc sắp tới.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, ngày khai giảng cũng ngày càng gần rồi.
Một buổi chiều chạng vạng, vào lúc Trương Văn Trọng tập múa xong chuẩn bị về nhà, Trần Nhàn đi tới cạnh hắn, thừa dịp không ai chú ý, dùng thanh âm cực kỳ nhỏ nói: "Tông chủ, những tài liệu ngài muốn tìm, chúng tôi đều đã tìm được rồi."
"Ác? Tài liệu trên trang giấy đó, các ngươi tìm nhanh như vậy sao? Thực sự là không ngờ, hiệu suất làm việc của Trần gia các ngươi lại cao như vậy." Trương Văn Trọng có chút ngoài ý muốn.
Hắn không ngờ quan hệ của Trần gia lại lớn đến thế, không tới thời gian một tháng đã thu thập được đủ tài liệu.
Nguyên bản hắn cho rằng dù Trần gia có là võ học thế gia, nhưng muốn tìm đủ số tài liệu này cũng cần hơn một tháng.
Hiện giờ xem ra, hắn đã đánh giá thấp năng lực của Trần gia rồi.
Bất quá đây đối với hắn đúng là chuyện tốt.
Năng lực của Trần gia càng lớn, trợ giúp cho hắn tự nhiên càng lớn.
Trần Nhàn nở nụ cười, khiêm nhường nói: "Mấy thứ này nếu là tông chủ cần, Trần gia chúng tôi làm sao dám chậm trễ đây? Tự nhiên là sẽ toàn lực đi tìm.
Thời gian hao phí nhiều như vậy, mới thu thập đủ số tài liệu này, chúng tôi còn có chút hổ thẹn với tông chủ, làm sao dám nhận tán dương của ngài."
Trương Văn Trọng cười hỏi: "Như vậy những tài liệu ta cần giờ đang ở đâu? Đang ở Ẩn Ngạc, hay là đã vận chuyển đến Ung Thành rồi?"
"Toàn bộ đều đã được đưa tới Ung Thành." Trần Nhàn vội trả lời: "Những tài liệu này hiện đang ở trong nhà tôi, do Trần Hi em tôi và một vị trưởng lão tu vi thiên cấp trông coi.
Vì không được sự cho phép của tông chủ, cho nên chúng tôi cũng không trực tiếp mang tài liệu đến nhà ngài.
Nếu tông chủ cần, giờ tôi sẽ gọi điện cho Trần Hi, bảo bọn họ mang sang nhà ngài."
Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Không cần phải vội, cứ để ta đi xem những tài liệu này trước rồi hãy nói."
"Ác, được." Trần Nhàn gật đầu đáp, bất quá vẻ mặt cô có phần xấu hổ.
Cố nhiên cô nghĩ rằng Trương Văn Trọng đang hoài nghi Trần gia lừa gạt...
Nhìn biểu tình của Trần Nhàn, Trương Văn Trọng lạnh nhạt cười, giải thích: "Yên tâm đi, ta cũng không hoài nghi Trần gia các ngươi, chỉ là vì những tài liệu này rất dễ nhầm lẫn, các ngươi lại lần đầu tiên tiếp xúc với chúng, nên ta phải tự mình đi xem." Mặc kệ nói thế nào, hiện tại với Trương Văn Trọng mà nói, Trần gia có thể trợ lực rất lớn cho hắn, hắn cũng không hi vọng vì việc này mà làm người Trần gia lạnh lòng.
Nghe Trương Văn Trọng giải thích, vẻ xấu hổ trên mặt Trần Nhàn nhất thời biến mất, cung kính dò hỏi: "Như vậy, tông chủ, hiện tại ngài muốn đến nhà tôi sao?"
"Tự nhiên là đi ngay bây giờ.
Đi thôi." Trương Văn Trọng cười đáp, hắn cùng Trần Nhàn đi ra khỏi đại học Ung Thành, bắt một chiếc taxi, chạy về tiểu khu mà Trần Nhàn ở.
Khi Trương Văn Trọng xuất hiện trong căn phòng mà chị em Trần Nhàn ở, vị trưởng lão tóc bạc trắng và Trần Hi đang xem tivi vội vàng đứng lên, khom người hành lễ thực sâu với Trương Văn Trọng, cung kính hô: "Tông chủ, ngài đã tới."
"Các ngươi cực khổ rồi." Trương Văn Trọng đầu tiên là cười hỏi thăm mọi người, sau đó hỏi: "Tài liệu đâu? Đặt ở chỗ nào rồi?"
"Hồi bẩm tông chủ, những tài liệu ngài cần, toàn bộ đều ở trong chiếc rương này." Trần gia trưởng lão kéo ra một chiếc rương, mở ngay trước mặt Trương Văn Trọng.
Bên trong chiếc rương, đủ loại kim thạch, đất, gỗ chất đầy rương.
Trương Văn Trọng cúi người kiểm tra một chút, những tài liệu trong chiếc rương, quả nhiên đều là những tài liệu hắn yêu cầu.
Mặc dù chúng rất dễ nhầm lẫn với những loại khác, nhưng trong số này không có thứ nào bị nhầm, đều là hàng thật.
Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, đóng nắp rương lại, ngẩng đầu về phía Trần Nhàn, Trần Hi và vị Trần gia trưởng lão kia, cười nói: "Trần gia các ngươi thực không hổ là võ học thế gia, làm việc thực không tệ, thực ngoài dự liệu của ta."
Vừa rồi khi Trương Văn Trọng kiểm tra tài liệu trong rương, Trần Nhàn, Trần Hi và vị Trần gia trưởng lão này đều vô cùng căng thẳng, rất sợ hắn nói trong đó có thứ là hàng giả.
Mất tiền oan hay mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ, sợ là sợ Trương Văn Trọng vì vậy mà có cái nhìn không tốt về Trần gia.
Lúc này nghe Trương Văn Trọng nói, bọn họ không hẹn mà cùng thở phào, căng thẳng trong lòng cũng nháy mắt buông lỏng, tất cả đồng thanh nói: "Đa tạ tông chủ tán dương." Cùng lúc đó, trên mặt bọn họ cũng chuyển từ vẻ bất an ban đầu, chuyển thành rừng rực chờ mong.
Trương Văn Trọng tự nhiên là biết bọn họ chờ mong cái gì, lạnh nhạt cười nói: "Các ngươi đã trong vòng một tháng tìm đủ các loại tài liệu, như vậy tự nhiên ta cũng sẽ không nuốt lời.
Hiện tại ta sẽ đem phần thượng Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng truyền thụ lại cho các ngươi."
Trần Nhàn, Trần Hi cùng vị Trần gia trưởng lão kia nhất thời vui mừng, lại cúi đầu về phía Trương Văn Trọng, cùng kêu lên: "Đa tạ tông chủ."
Khi Trương Văn Trọng mang chiếc rương nặng cả trăm cân về phòng trọ, đã là mười rưỡi tối rồi.
Sắc trời sớm đã tối đen, hơn nữa còn có những trận gió lạnh thấu xương gào thét, cũng không biết vì sao năm nay khí lạnh đặc biệt sớm, mới vào đầu thu, mà giống như mùa đông khắc nghiệt.
Mấy giờ trước, lúc còn ở nhà Trần Nhàn, Trương Văn Trọng không chỉ đem phần thượng Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng truyền thụ lại cho Trần Nhàn, Trần Hi và vị Trần gia trưởng lão kia, đồng thời còn tiếp tục đưa một danh sách tài liệu mới cho bọn họ.
Hơn nữa còn hứa, chỉ cần trong vòng một tháng lại thu thập đủ những tài liệu này, hắn sẽ đem phần hạ của Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng truyền lại cho Trần gia, để Trần gia có thể một lần nữa có lại hoàn chỉnh công pháp trước kia.
Chênh lệch của nửa bộ Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng so với trọn bộ, không đơn giản chỉ là chênh lệch của năm mươi với một trăm.
Nếu lấy uy lực mà nửa bộ có thể phát huy được, thì cả bộ lại phát huy được gấp khoảng sáu, bảy lần.
Thậm chí còn có thể đề cao hơn thế.
Nên nửa bộ so với cả bộ không thể so sánh được.
Cho nên, sau khi nghe thấy lời hứa của Trương Văn Trọng, ba người của Trần gia không hề suy nghĩ đã đáp ứng.
Mặc dù trước kia họ cũng chưa từng luyện Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng, nhưng xem lại ghi chép mà tổ tiên lưu lại, vẫn có một chút lý giải với Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng, cũng không phải hoàn toàn không biết gì.
Sau khi so sánh, bọn họ khẳng định công pháp mà Trương Văn Trọng truyền thụ cho bọn họ, đích xác là Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng hàng thực giá thực.
Nếu ban đầu, những người này của Trần gia đối với việc quy phục Trương Văn Trọng có phần không tình nguyện, cho rằng đó là do Trương Văn Trọng dùng vũ lực đáng sợ áp bức, bất đắc dĩ mới khuất phục.
Vậy hiện tại, bọn họ đã toàn tâm toàn ý quy phục Trương Văn Trọng.
Không vì điều gì khác, chỉ vì Trương Văn Trọng thực sự có thể một lần nữa truyền lại Tứ Tượng Hỗn Nguyên Chưởng và Trần gia Phích Lịch Kiếm Pháp đã thất truyền cho bọn họ.
Cũng chính vì ôm ấp hy vọng này, nên bọn họ mới càng thêm nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ Trương Văn Trọng giao phó.
Đôi khi, chỉ dựa vào thủ đoạn bạo lực không thể nào làm bọn họ hoàn toàn tin phục và dốc sức.
Cho bọn họ một ít ân huệ, để bọn họ thấy một chút hy vọng, ngược lại có thể làm cho bọn họ tin phục dốc sức.
Cách làm của Trương Văn Trọng lúc này chính là như vậy.
Về đến nhà, Trương Văn Trọng đặt chiếc rương chứa đầy tài liệu trong phòng khách, sau đó lấy Hỗn Độn Lô ra, để giữa nhà.
Một đạo quang mang nhàn nhạt hiện lên, Hỗn Độn Lô vốn chỉ to bằng chén rượu đã trở về kích thước thực của nó.
Sau khi có những tài liệu Trần gia tìm thấy này, Trương Văn Trọng cũng có thể đem Phong Thạch Phiên, Tam Xích kiếm và khẩu Desert Eagle luyện chế lại một lần, đề thăng cấp bậc và uy lực của nó.
Ngoài làm mấy vũ khí này thăng cấp ra, hắn còn phải luyện chế một hai kiện pháp bảo phòng ngự.
Từ khi miếng ngọc bội phòng ngự vỡ vụn, hắn không còn pháp bảo phòng ngự.
Nếu chỉ là cùng võ giả đánh nhau, có pháp bảo phòng ngự hay không cũng chẳng sao, nhưng nếu gặp tu chân giả có pháp bảo công kích thì không hẳn có thể ứng phó được.
Đầu tiên Trương Văn Trọng ném cho Tam Túc Ô một viên Tụ Khí đan, đợi nó nuốt xuống, mới áy náy cười: "Tối nay khổ cực cho ngươi rồi."
"Có thể dốc sức vì chủ nhân là vinh hạnh của tôi, nào có gì là khổ cực?" Tam Túc Ô hồi đáp, lúc này hóa thành một hỏa điểu cháy hừng hực, bay xuống dưới Hỗn Độn Lô.
Nhiệt độ này, nháy mắt đã nung đỏ cả Hỗn Độn Lô.
Trương Văn Trọng cũng không chần chừ, lúc này đã bỏ Phong Thạch Phiên, Tam Xích kiếm và khẩu Desert Eagle vào trong Hỗn Độn Lô, sau đó lại lấy từ trong rương ra mấy loại tài liệu luyện khí Hàn Âm Tinh Thiết, La Thái Hỏa Thán từng thứ một ném vào trong Hỗn Độn Lô, sau đó toàn lực thúc dục chân nguyên, chia linh khí trong Hỗn Độn Lô thành ba khu vực khác nhau, để các tài liệu hấp thu linh khí, luyện chế Phong Thạch Phiên, Tam Xích kiếm và khẩu Desert Eagle.
Lần luyện chế này, tốn đến bốn tiếng rưỡi, đến ba giờ sáng, mới kết thúc.
Bay ra từ Hỗn Độn Lô đầu tiên là khẩu Desert Eagle, mặc dù thể tích, độ nặng và vẻ ngoài của nó so với trước kia cũng không thay đổi nhiều, nhưng uy lực của nó so với trước kia thì tăng thêm rất nhiều.
Đồng thời cấp bậc cũng tăng lên tới bát phẩm pháp khí, lại có thêm công năng tự động ngắm, làm viên đạn bắn ra có năng lực theo đuôi, mặc kệ mục tiêu của nó ẩn núp trốn tránh ra sao, đạn bắn ra đều có thể đuổi theo.
Thứ hai là Tam Xích kiếm, vì hấp thu hàn âm linh khí ẩn chứa trong Hàn Âm Tinh Thiết, cho nên màu sắc của thân kiếm chuyển thành màu lam, đồng thời trên thân kiếm thường hiện lên một đạo ánh sáng màu lam.
Nếu như gặp tu chân giả biết hàng, tất nhiên sẽ vì thủy hệ linh khí mênh mông ẩn trong nó mà sợ đến líu lưỡi.
Biến hóa của Tam Xích kiếm không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà uy lực và phẩm cấp của nó cũng đề thăng trên diện rộng.
Thậm chí là từ lục phẩm pháp khí trực tiếp đề thăng lên đến nhị phẩm bảo khí.
Chuôi Tam Xích kiếm vốn vô cùng bình thường này, trải qua hai lần luyện chế nghiễm nhiên biến thành thượng giai thủy hệ phi kiếm.
Nếu như Trương Văn Trọng đồng ý đem nó đi đấu giá trong tu chân giới, tuy không đến nỗi gây oanh động mạnh, nhưng làm người ta chấn động và điên cuồng truy đuổi thì không phải là vấn đề.
Bởi vì với linh khí ngày càng mỏng manh như hiện nay, một kiện nhị phẩm bảo khí phi kiếm cũng đã trở thành vật hiếm có.
Càng huống chi, thủy hệ linh khí ẩn chứa trong Tam Xích kiếm, lại tinh thuần mênh mông đến thế.
Nhất là đối với tu chân giả am hiểu thủy hệ kiếm quyết, có thể phát huy trăm phần trăm, thậm chí hai trăm phần trăm uy lực thủy hệ kiếm quyết của họ.
Cuối cùng là Phong Thạch Phiên, nó tuy đã ở vào cấp bậc bảo khí, nhưng cấp bậc đã thăng đến ngũ phẩm bảo khí, đồng thời, trên mặt phiên còn một đồ án hỏa diễm đỏ rực.
Hỏa diễm đồ án này đại biểu cho, Phong Thạch Phiên này đã cường hóa thành Phong Lôi Hỏa Thạch Phiên.
Sử dụng nó, không chỉ có thể triệu hồi Phong Thạch, đồng thời còn có thể triệu ra lôi đình và hỏa diễm.
Kể từ đó, uy lực của nó có thể nói là đề cao đến mấy lần.
Trương Văn Trọng đối với ba kiện pháp bảo sau khi cường hóa này rất hài lòng, bất quá hắn còn phải tiếp tục luyện chế một hai kiện pháp bảo phòng ngự, cho nên cũng không vội vàng tìm một chỗ tịch mịch không người để kiểm nghiệm uy lực của ba kiện pháp bảo này, mà thu chúng lại, sau đó tiếp tục bỏ thêm tài liệu vào trong Hỗn Độn Lô, bắt đầu luyện chế pháp bảo phòng ngự.
Lần luyện chế này, lại hao mất bốn tiếng, đến tận bảy giờ sáng, khi sắc trời sáng hẳn, mới chấm dứt luyện chế.
Trương Văn Trọng cũng không vội vã khai lô xem pháp bảo được luyện chế, mà lấy ra thêm một viên Tụ Khí đan, ném cho Tam Túc Ô đã thu hồi Thái Dương Tinh Hỏa, trở về hình dáng quạ đen.
Còn hắn, cũng nuốt một viên Đại Đạo Như Ý đan, bổ sung chân nguyên tiêu hao trong quá trình luyện chế pháp bảo.
Điều dưỡng khoảng mười lăm phút, thông qua hấp thu linh khí ẩn chứa trong Đại Đạo Như Ý đan khôi phục lại một ít chân nguyên, Trương Văn Trọng mới khoát tay khai lô.
Một kiện pháp bảo lập tức từ trong Hỗn Độn Lô bay ra, rơi vào trong tay Trương Văn Trọng.
Nếu nhìn từ bên ngoài mà nói, thứ này thực khó đánh đồng với pháp bảo.
Vì tại hình của nó rất giống với những chiếc đồng hồ giá mấy chục tệ bán đầy ngoài đường.
Nhưng Trương Văn Trọng lại biết, pháp bảo phòng ngự nhìn như chiếc đồng hồ thấp kém này, một khi để người trong tu chân giới hiểu hàng nhìn thấy, tất sẽ thất kinh.
Thậm chí còn gây oanh động lớn, còn có thể cao hơn cả Tam Xích kiếm.
Bởi vì chiếc đồng hồ này chính là một kiện pháp bảo phòng ngự nhị phẩm bảo khí.
Trong tu chân giới hiện giờ, pháp bảo phòng ngự so với pháp bảo công kích thì ít hơn hẳn, cho nên giá trị của nó cùng khả năng gây oanh động của nó, tự nhiên sẽ cao hơn so với Tam Xích kiếm.
Trương Văn Trọng đeo pháp bảo hình đồng hồ lên tay, hài lòng gật đầu, cười với Tam Túc Ô: "Lần luyện chế này có thể nói là thu hoạch rất khá.
Mặc dù chỉ luyện chế ra một kiện pháp bảo phòng ngự, chứ không phải hai ba kiện như ta hình dung, nhưng phẩm bậc của nó là nhị phẩm bảo khí, cũng đủ để ta hài lòng rồi."
"Có Thái Dương Tinh Hỏa của tôi, chủ nhân vô luận luyện chế thứ gì cũng đều có thể thỏa mãn." Tam Túc Ô đầu tiên nói một câu đòi công, sau đó mới nói ra yêu cầu: "Chủ nhân, tôi cảm thấy Tụ Khí Đan không còn thỏa mãn được yêu cầu của tôi nữa.
Người xem lúc nào có thể luyện chế cho tôi một ít đan dược phù hợp với linh lực hiện tại của tôi được không?"
"Không thành vấn đề, chờ ngươi nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta bắt đầu luyện đan." Trương Văn Trọng vừa nói, vừa thu lại Hỗn Độn Lô đã nhỏ thành chén rượu, rồi dọn dẹp phòng khách vì luyện chế pháp bảo mà trở nên bừa bộn rồi tắm rửa thay quần áo, chuẩn bị đi làm.
Ngay khi hắn ra khỏi nhà, điện thoại lại vang lên.
Lấy điện thoại ra, sau khi nhận cuộc gọi, thanh âm của Charles vương tử đã không còn trầm ổn, chỉ có nôn nóng và kinh hoàng vang lên trong điện thoại: "Uy, xin chào, xin hỏi có phải là Trương tiên sing không?" Lúc này xưng hô của hắn với Trương Văn Trọng đã hoàn toàn thay đổi.