Tiên Y

Chương 243: Tôi Sẽ Là Người Gây Loạn Sao





Mặc dù interner trong nước đều đã vì đăng tin Trương Văn Trọng sang Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Anh mà trở nên nháo nhào, nhưng Trương Văn Trọng thân là đương sự lại hoàn toàn không biết gì.

Hắn lúc này đang ngồi trên chuyên cơ bay sang Anh.

Trong tay vẫn cầm một quyển "trửu hậu bị cấp phương" để xem, nhằm trôi qua thời gian nhàm chán trên máy bay.

Mà sau khi thừa nhận thông tin của người khởi đầu, hai nha đầu Tô Hiểu Mai và Cốc Vũ liên thủ post bài, hiện tại trên mạng đang rối tinh rối mù lên.
Lúc này, Tô Hiểu Mai và Cốc Vũ đang bàn tán rôm rả.

Hai người bọn họ dù sao cũng là bạn cùng trường, nói chuyện cũng không khó khăn.

Cũng không biết tại sao, Cốc Vũ hơi e ngại Trương Văn Trọng, mặc dù lúc nào trên mặt Trương Văn Trọng cũng có một nụ cười nhẹ.

Có lẽ vì trên người Trương Văn Trọng có một loại khí chất đặc biệt, cũng có thể vì hắn quá xuất sắc làm Cốc Vũ cảm thấy tự ti.

Việc này khiến Cốc Vũ dù rất muốn phỏng vấn Trương Văn Trọng, nhưng lại không dám thực hiện.
Cuối cùng, cô dứt khoát tạm thời bỏ qua, thực hiện phỏng vấn từ Tô Hiểu Mai trước.

Bây giờ hai người nói chuyện thân thiết, nên tiện thể hỏi thêm một ít chuyện cũ của Trương Văn Trọng.
Ở chỗ khác, Tôn Nguy đang dùng tiếng Anh trao đổi với đám người Charles vương tử.

Có thể thấy được, trên mặt Charles vương tử và mấy vị cố vấn của hắn, hiện giờ trên mặt cũng đầy vẻ kinh ngạc, ngẫu nhiên còn có thể rất nhất trí lắc đầu với nhau.
Đừng nhìn Tôn Nguy lúc trước phóng đãng như một tên nhị thế tử, nhưng trên thực tế hắn lại thông thạo đến sáu loại ngoại ngữ, đồng thời suy nghĩ phản ứng nhanh, xử lý mọi việc hợp lý.


Kỳ thực ngay từ nhỏ Tôn Nguy đã được cha mẹ bồi dưỡng về ngoại giao, chỉ là vì sau này bị bệnh nan y nên mới trở nên phóng đãng.

Nếu không cho dù quan hệ của hắn và Trương Văn Trọng không tệ, cũng quyết không có khả năng phái hắn đi.
Trương Văn Trọng đối với mọi việc xung quanh lại hững hờ, chỉ chăm chú đọc quyển trữu hậu bị cấp phương, thỉnh thoảng nhấp một ngụm trà.

Nhìn bộ dạng nhàn nhã của hắn, không có vẻ gì là đang trên máy bay, mà giống như đang ngồi chơi trong công viên.
Sau khi Cốc Vũ phỏng vấn Tô Hiểu Mai, cuối cùng lấy hết dũng khí, đi đến trước Trương Văn Trọng, cẩn thận mở lời: "Trương tiên sinh, thực sinh lỗi đã làm phiền.

Không biết ngài có thể cho tôi phỏng vấn một chút được không?"
"Đương nhiên có thể rồi." Trương Văn Trọng khép cuốn sách lại, mỉm cười gật đầu với Cốc Vũ, nói: "Cốc Vũ tiểu thư, cô cũng đừng đứng như thế, cứ ngồi xuống đi."
"Vâng, đúng vậy." Trong lòng Cốc Vũ hơi có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, vội vàng ngồi xuống trước Trương Văn Trọng, sau đó luống cuống rút máy ghi âm từ trong túi xách ra, chuẩn bị phỏng vấn Trương Văn Trọng.

Song có lẽ vì quá khẩn trương, nên không cẩn thận lại làm rơi máy xuống đất.
"A,… Xin lỗi." Cốc Vũ vội vàng cúi người nhặt máy ghi âm lên, vẻ mặt có vẻ xấu hổ, thậm chí không thể tìm được cái khe nào để chui vào.
"Cốc Vũ tiểu thư, cô đừng khẩn trương như vậy." Trương Văn Trọng thấy thế mỉm cười nói: "Tôi cũng không phải là mãnh thú gì, cô cần gì phải sợ hãi như vậy? Lại đâu, làm theo tôi nào, đầu tiên hít một hơi thực sâu, sau đó chậm rãi thở ra… Thế nào, cảm giác có phải thoải mái hơi vừa rồi không?"
Cốc Vũ không hề do dự làm theo phương pháp của Trương Văn Trọng, cảm giác khẩn trương quả nhiên giảm đi không ít.

Lại thấy nét cười còn đọng trên khóe miệng Trương Văn Trọng, tâm tình khẩn trương của cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Sau khi sắp xếp suy nghĩ trong đầu, cô bấm máy bắt đầu ghi âm lại cuộc phỏng vấn với Trương Văn Trọng.
Ước chừng nửa giờ sau, Tôn Nguy đi tới.

Thấy Cốc Vũ đang phỏng vấn Trương Văn Trọng, hắn cũng không vội mở miệng nói, mà cười nhẹ: "Cốc phóng viên, phiền cô có thể phỏng vấn sau được không? Tôi muốn nói vài chuyện với Trương ca."
"Ác, được, hai người nói chuyện đi, tôi sẽ lại phỏng vấn Trương tiên sinh sau." Cốc Vũ vội gật đầu, sau đó thu lại đồ đạc, đi về chỗ ngồi, tránh không nghe cuộc nói chuyện giữa Trương Văn Trọng và Tôn Nguy.


Tôn Nguy thấp giọng mắng một câu, bất quá ngay lúc hắn mắng mấy người Anh, đồng thời lại gật đầu thăm hỏi với Charles vương tử.

Quả nhiên là tiếu lý tàng đao, thâm sâu khó lường.
"Cậu bàn với bọn họ thế nào rồi?" Trương Văn Trọng hỏi.
"Không có gì đặc biệt." Tôn Nguy lắc đầu thở dài nói: "Mấy tên người Anh đó, thực là cố chấp!"
Trương Văn Trọng hỏi: "Thế nào? Bọn họ không chịu đáp ứng yêu cầu của cậu trả lại Trung Hoa văn vật sao?"
Tôn Nguy trả lời: "Charles vương tử nói, trả lại văn vật của Trung Quốc được cất giữ trong bảo tàng là một việc trọng đại, vương thất Anh quốc bọn họ không thể làm chủ.

Nhất định phải do quốc hội thảo luận thông qua, lại giao cho nội các thê duyệt.

Hơn nữa còn cần thủ tướng ký tên phê chuẩn mới có thể thi hành."
Trương Văn Trọng gật đầu.

Điều này đã nằm trong dự đoán của hắn.

Từ khi Anh trở thành nước quân chủ lập hiến, vương thất Anh chỉ còn là biểu tượng, tồn tại trên danh nghĩa.

Về phần thực quyền sao? rất xin lỗi, không có!
Tôn Nguy tiếp tục nói: "Bây giờ, Charles vương tử đang dùng điện thoại trên máy bay, nói chuyện với thủ tướng Anh, sau đó sẽ cho chúng ta kết quả quỷ mới biết được.

Bất quá, theo em thấy, kết quả này hẳn là sẽ không làm chúng ta hài lòng."
"Chờ kết quả đi." Sau khi Trương Văn Trọng nói như vậy, lại ngậm miệng, mở quyển trữu hậu bị cấp phương ra đọc tiếp.


Tôn Nguy thì điều chỉnh lại tư thế ngồi của mình, sau đó bật màn hình LCD trước mặt, xem tiết mục giải trí.

Mặc dù những tiết mục này đều là tiếng Anh, nhưng với Tôn Nguy mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì.
Sau một lúc, Charles vương tử cúp điện thoại, cho cố vấn mời Tôn Nguy đến.

Xem ra Charles vương tử đã nói chuyện với thủ tướng Anh xong, lại cùng Tôn Nguy nói chuyện.

Hai người ngồi gần nhau, giống như vừa rồi Tô Hiểu Mai và Cốc Vũ thân mật trò chuyện.
Khoảng một giờ sau, Tôn Nguy lại quay lại cạnh Trương Văn Trọng.
"Thế nào?" Trương Văn Trọng cũng không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ vùi đầu vào đọc sách.
Tôn Nguy đáp: "Những gã người Anh cố chấp này không chịu trả lại những Trung Hoa văn vật để trong viện bảo tàng Anh." Nói tới đây, hắn cố ý của dừng lại chốc lát.

Muốn khiến Trương Văn Trọng hiếu kỳ, để hắn mở miệng hỏi chuyện sau đó.
Trương Văn Trọng dù biết Tôn Nguy chưa nói hết, nhưng hắn không mở miệng hỏi như Tôn Nguy mong muốn, chỉ vùi đầu tiếp tục đọc sách.

Bộ dạng tựa hồ không hề nóng ruột.chờ Tôn Nguy tự mở miệng kể.
Dừng lại một hồi lâu, cũng không thấy Trương Văn Trọng mở miệng hỏi, Tôn Nguy không khỏi cười khổ, gục đầu ủ rũ, hỏi: "Trương ca, anh không muốn biết kết quả cuối cùng sao?"
Trương Văn Trọng ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Nếu cậu nguyện ý nói, không cần ta hỏi cũng sẽ nói; nhưng nếu đã không muốn nói, vô luận ta hỏi thế nào cũng sẽ không nói.

Đã như vậy, ta việc gì phải mở miệng hỏi?"
"Thôi, để em kể kết quả việc này đi." Tôn Nguy thở dài.

Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình không qua được công phu hàm dưỡng của Trương Văn Trọng, lại còn chịu thiệt nữa.
"Cuối cùng, Charles vương tử đưa ra quyết định, chỉ cần Trương ca có thể chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Anh, hắn sẽ đem những Trung Hoa văn vật mà vương thất Anh cất dấu lâu nay trả lại cho chúng ta." Nói tới đâu, Tôn Nguy hơi thở dài: "Mặc dù không lấy được những thứ giấu trong viện bảo tàng Anh, nhưng có thể lấy lại của vương thất Anh cất giấu, coi như cũng không tệ rồi, ít nhất cũng có thể làm chúng ta bận rộn một hồi."
Trong lòng hắn, những văn vật mà vương thất Anh cất giấu, nghiễm nhiên đã là vật trong tay.

Bởi vì hắn không hề nghi ngờ, Trương Văn Trọng hoàn toàn có thể chữa khỏi cho nữ hoàng Anh.

Trương Văn Trọng lạnh nhạt cười, nói: "Yên tâm đi, văn vật giấu trong viện bảo tàng Anh.

Sớm muộn cũng sẽ bị thu hồi." Mặc dù những lời này nói ra rất nhẹ nhàng nhưng trong đó ẩn chứa mười phần tự tin.
Trong lòng Tôn Nguy khẽ động, vội vàng dò hỏi: "Trương ca, chẳng lẽ anh có tính toán gì sao?"
Trương Văn Trọng hồi đáp: "Ta đích xác là có một ý định, nhưng hiện tại chưa thể nói cho cậu.

Cậu cũng đừng hỏi nhiều." Tôn Nguy ngẩn người, cuối cùng mới nghèn nghẹn thốt ra một câu nói: "Trương ca, anh ngàn vạn lần đừng xằng bậy nha."
Trương Văn Trọng không nhịn được nở nụ cười: "Cậu cảm thấy tôi là loại người này sao?"
Tôn Nguy cũng theo đó nở nụ cười, trong lòng nhưng lại tại thầm nghĩ: "Nói không chừng…"
Sau một thời gian ngồi bó gối buồn chán, máy bay chầm chậm đáp xuống sân bay London Heathrow.

Bốn chiếc Bentley sớm đã đợi sẵn trong sân bay, thấy máy bay dừng lại liền chạy tới nghênh đón.

Song, ngay lúc Charles vương tử đang cẩn thận đỡ Trương Văn Trọng xuống máy bay, mấy tên paparazzi không biết từ đâu lẻn vào, từ một nơi bí mật gần đó không ngừng bấm máy.
Paparazzi của Anh không hổ là đội ngũ chuyên nghiệp nhất thế giới.

Bọn họ ngay từ khi nữ hoàng ngã bệnh đã biết tin, vây quanh cung Buckingham để thu thập tin tức rồi.
Đám người này chính là thông qua hối lộ mà thu được tin tức Charles vương tử bí mật sang Trung Quốc mời bác sĩ sang xem bệnh cho nữ hoàng.

Tin tức này, nhất thời khiến bọn họ sáng mắt lên, lại không tiếc dùng tiền để lẻn vào sân bay chờ đợi.

Công phu không phụ lòng người, quả nhiên đã chụp được những bức ảnh rõ nét.
Một tay vừa chụp ảnh, vừa hưng phấn nói với đồng bạn: "Hắc, Grimm, lần này chúng ta phát tài rồi! Ha ha, ai có thể tưởng tượng được, Charles vương tử cư nhiên lại thực sự đi mời một bác sĩ Trung Quốc tới khám bệnh cho nữ hoàng chứ?"
Mà đồng bạn của hắn cũng cười trả lời: "Đúng a, đúng a! Chúng ta lần này thực là phát tài rồi, những bức ảnh này, dù thế nào cũng có thể bán lại với giá cao.

Hiện tại bệnh tình của nữ hoàng bệ hạ, đang được cả nước chú ý đấy."
Trong khi đám paparazzi này điên cuồng chụp ảnh, đám người Trương Văn Trọng lần lượt leo lên chiếc Bentley, chậm rãi chạy ra khỏi sân bay.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.