Người thân cận của Charles vương tử vừa rời khỏi phòng, đã có một đám người vây quanh, chính là những chuyên gia y học Âu Mỹ vừa tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt trong phòng.
Bọn họ cũng không tin chỉ dùng thảo mộc và khoáng thạch nấu thành thuốc đã có thể trị liệu cho quái bệnh của nữ hoàng Elizabeth đệ nhị, càng không tin y thuật của Trương Văn Trọng.
Bất quá bọn họ cũng không làm khó người này, chỉ xin hắn sao chép cho mấy bản để bọn họ đem đi nghiên cứu, mong trước khi nữ hoàng uống bát thuốc này, đã có cơ sở vạch trần âm mưu của tên Trung Quốc lừa đảo này.
Trương Văn Trọng mặc dù thấy hết một màn này, nhưng cũng không mở miệng cản trở, chỉ lạnh nhạt cười.
Bất quá phản ứng của Tô Hiểu Mai lại không lạnh nhạt như thế, cô bất mãn quyệt cái miệng nhỏ nhắn, căm giận bất bình nói: "Sư phụ, mấy lão ngoại quốc đó không phải người tốt.
Bản thân không có bản lĩnh chữa lành cho nữ hoàng thì thôi, không ngờ còn có mặt mũi hoài nghi y thuật của thầy!"
Nhìn vẻ mặt đằng đằng nộ khí của cô, Trương Văn Trọng không nhịn được cười nói: "Kỳ thực việc này cũng không thể trách bọn họ.
Sao không tự hỏi, nếu đặt chúng ta vào vị trí của họ, phỏng chừng phản ứng so với bọn họ cũng sẽ không khác gì nhiều.
Bất quá như vậy cũng tốt, bởi vì bọn họ càng hoài nghi, lại sẽ càng đào sâu nghiên cứu.
Đợi đến khi ta chữa khỏi cho nữ hoàng, bọn họ nhất định sẽ giống như Eric, sinh ra hứng thú với đông y.
Mà hứng thú, chính là động lực học tập lớn nhất.
Muốn trùng chấn đông y, cũng không thể chỉ để nó hưng thịnh trong nước, mà còn phải để nó lan ra châu Á và thế giới, đó mới là chấn hưng chân chính!"
Mặc dù thừa nhận cách nói của Trương Văn Trọng, nhưng Tô Hiểu Mai vẫn còn căm giận, quyệt miệng lẩm bẩm: "Cũng chỉ có sư phụ người lòng dạ rộng lớn, nếu đổi lại là em, dù thế nào cũng phải để mấy kẻ nước ngoài đui mù này nếm mùi khổ sở."
Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười, khẽ lắc đầu, cũng không nói gì nữa.
Lúc này Charles vương tử dẫn theo một nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi, đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, cung kính nói: "Trương tiên sinh, mấy ngày này xin ngài chịu khó ở lại trong cung Buckingham.
Vị này chính là vương thất quản gia William Smith.
Hắn sẽ sắp xếp chỗ nghỉ cho ngài và phụ tá ngài.
Ngoài ra, vô luận ngài có yêu cầu gì, cũng có thể nói với hắn, hắn sẽ toàn lực thỏa mãn yêu cầu của ngài."
William Smith tiến lên nửa bước, cung kính cúi đầu về phía Trương Văn Trọng nói: "Xin chào, Trương tiên sinh.
Tôi là vương thất quản gia William Smith, rất vinh hạnh có thể cống hiến sức lực cho ngài, hy vọng phục vụ của tôi có thể làm cho ngài hài lòng."
"Xin chào, William Smith tiên sinh, rất vui được quen biết ngài." Trương Văn Trọng đầu tiên là gật đầu hỏi thăm vương thất quản gia, sau đó lại nhìn Charles vương tử dò hỏi: "Charles tiên sinh, tôi có thể đi dạo quanh trong cung Buckingham được không?"
"Đương nhiên có thể, hoàn toàn không thành vấn đề." Charles vương tử hiện giờ chỉ lo sẽ làm cho Trương Văn Trọng tức giận, thế nào lại cự tuyệt yêu cầu cũng không tính là quá phận này của hắn đây? Trong mắt Charles vương tử, Trương Văn Trọng quá nửa là muốn đi thăm quan tòa cung điện Buckingham nổi tiếng này.
Nếu hiện tại cung điện Buckingham cũng đã mở cửa cho du khách, để họ đi vào ngắm cảnh, vậy sao lại không thể để Trương Văn Trọng đi dạo xung quanh.
"Đừng nói là đi dạo trong cung Buckingham, cho dù Trương tiên sinh muốn đi đâu trong nước Anh, thậm chí là cả châu Âu du lịch, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì.
Bất quá, trước khi chữa khỏi bệnh cho mẹ tôi, còn xin Trương tiên sinh chỉ đi quanh London, đừng đi quá xa, tránh xuất hiện tình huống khẩn cấp, không thể về kịp." Nói tới đây, Charles vương tử vỗ tay, ba thị nữ lập tức đi tới, trong tay các cô cầm một chiếc điện thoại di động: "Trương tiên sinh, ba chiếc điện thoại này, phân biệt để ngài và hai phụ tá của ngài.
Theo tôi được biết, điện thoại của các vị sau khi ra nước ngoài sẽ không dùng được nữa.
Có điện thoại này trong tay, mọi người có thể liên lạc với bạn bè trong nước, đồng thời cũng tiện cho chúng tôi liên lạc với các vị.
Cho nên, vẫn xin ngài và hai vị phụ tá có thể tiếp nhận."
Không có điện thoại để liên lạc, thực đúng là có phần không tiện, cho nên Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt, mà vừa cười vừa nói: "Charles tiên sinh, ngài lo lắng thực là chu đáo.
Được rồi, tôi sẽ nhận phần lễ này, ba chiếc điện thoại này chúng tôi tạm sử dụng."
Nhận điện thoại Charles vương tử tặng, ba người Trương Văn Trọng dưới sự dẫn dắt của William Smith, đi tới phòng nghỉ của họ.
Phòng ba người ở sát nhau, trang trí trong phòng đều mang theo phong cách của vương thất.
Trương Văn Trọng và Tôn Nguy còn đỡ, dù sao họ cũng đều có kiến thức rộng rãi.
Chỉ có Tô Hiểu Mai là vẻ mặt có phần kích động, khi William Smith và mấy người trong vương thất còn ở đó, cô cố chịu đựng không làm gì thất thố, đến khi những người này rời khỏi, cô liền không nhịn được, hưng phấn nhảy lung tung.
Có thể ở trong cung Buckingham mấy ngày, đây chính là việc trước kia Tô Hiểu Mai có nghĩ cũng không dám, cho nên biểu hiện kích động như vậy cũng không có gì là kỳ quái.
Dù sao hiện tại cô cũng mới bước chân lên con đường tu chân, so với những người lâu năm làm sao có thể bình tĩnh hơn được.
Nhìn dáng vẻ của Tô Hiểu Mai, Trương Văn Trọng cười cười, cũng không ngăn cản.
Tôn Nguy dù gì cũng có thân phận, cho nên dù hắn cũng là lần đầu đến cung Buckingham, nhưng biểu hiện lại rất bình thản.
Khi xác định xung quanh không còn người ngoài, hắn mới hỏi: "Trương ca, anh chuẩn bị làm gì tiếp theo?"
Trương Văn Trọng trả lời: "Giống như tôi vừa nói, đi dạo trong cung Buckingham." Sau khi liếc nhìn vẻ mặt Tôn Nguy, hắn chợt hiểu cười nói: "Thế nào, cậu đang lo lắng tôi sẽ tùy tiện xông vào viện bảo tàng Anh sao?"
Tôn Nguy xấu hổ cười cười, cũng không phủ nhận.
Trương Văn Trọng cười nghẹn lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, tôi không phải loại người không có đầu óc, bất kể hậu quả mà liều lĩnh.
Được rồi, hai người vừa từ Trung Quốc bay sang Anh, chẳng lẽ không thấy mệt sao? Hay là tranh thủ nghỉ ngơi đi."
"Được!" Tô Hiểu Mai và Tôn Nguy cũng không cự tuyệt, đồng thời gật đầu đáp ứng, rồi quay về phòng của mình.
Đợi hai người về phòng nghỉ xong, Trương Văn Trọng lại xoay người, đi dạo trong cung Buckingham.
Từ cử chỉ của hắn, thực là một du khách đến thăm quan.
Từ khi cung Buckingham mở cho du khách vào thăm quan đến nay, nhân viên công tác đã sớm quen với hình ảnh này.
Song, Trương Văn Trọng đi lại như vậy, không đơn thuần chỉ là đi dạo, mà đang tìm kiện pháp bảo có thể khiến miệt phiến chung đang ký sinh trong cơ thể nữ hoàng Elizabetb biến dị kia.
Bất quá đi lại hồi lâu, vẫn không phát hiện được gì.
Vì vậy hắn đi ra ngoài cung điện, tiến vào hoa viên.
Cuối cùng hắn đi tới hồ nước được xây theo phong cách thế kỷ thứ chín giữa vườn hoa.
Ngay lúc này, trên hồ có một màn hơi nước nhàn nhạt, làm cảnh hồ có phần ẩn hiện.
Chính vì nguyên nhân này, hồ nước càng khiến người khác say mê.
Trong sương mù, trên mặt hồ có đàn thiên nga bơi lội, nhìn qua có cảm tưởng như linh thú.
Trương Văn Trọng mỉm cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thì ra là trốn ở chỗ này, khó trách ta tìm trong cung Buckingham hồi lâu vẫn không thấy."
Người thường đứng cạnh hồ nước, có thể không phát hiện gì khác thường.
Nhưng là một tu chân giả, hơn nữa tu vi đã đạt tới Luyện Khí cảnh, tương đương với Trúc Cơ đỉnh kỳ như Trương Văn Trọng mà nói, rõ ràng có thể cảm ứng được luồng linh lực nhàn nhạt từ trong hồ truyền ra.
Sau khi quan sát bốn phía cẩn thận, xác định không có ai chú ý tới mình, Trương Văn Trọng mới phân phó cho Tam Túc Ô đang đậu trên vai mình: "Bay lên cao giám thị bốn phía, nếu phát hiện có người tới gần, lập tức cho ta hay."
"Vâng, chủ nhân." Tam Túc Ô nhỏ giọng trả lời, rồi vỗ cánh bay lên, thay Trương Văn Trọng giám sát tình hình bốn phía.
Tay phải Trương Văn Trọng bắt pháp quyết, trong miệng nhẩm một tràng chú ngữ, thi triển đạo thuật Thao Thủy Quyết, làm nước hồ trong nháy mắt hóa hơi, phiêu đãng trong không khí.
Hơi nước trong hồ nhất thời trở nên dày đặc hơn, trong nháy mắt đã giơ không thấy năm đầu ngón tay.
Hơn nữa dùng tốc độ cực nhanh, khuếch tán ra bốn phía.
Trong phút chốc, quanh hồ nước mười thước hoàn toàn ngập trong sương mù.
Trương Văn Trọng đứng ở cạnh hồ nước tự nhiên là không thể tránh khỏi, đã bị lớp sương mù này bao phủ.
Trong phiến sương mù dày đặc, nước trong hồ nhanh chóng thấp xuống.
Nhưng khiến kẻ khác kinh sợ chính là, những con thiên nga cùng với tôm cá sống trong hồ cũng không hề vì nước hồ biến mất mà khó chịu.
Mà dùng một trạng thái siêu nhiên hoạt động trong lớp sương mù kia.
Tình cảnh như thế, duy trì khoảng mười lăm phút.
Mười lăm phút sau, sương mù dày đặc quanh hồ hóa thành mưa phùn lất phất, tô điểm phong cảnh diễm lệ trong hồ, làm hồ khôi phục hình ảnh ban đầu, đồng thời đám thiên nga và tôm cá cũng khôi phục sinh hoạt như bình thường.
Tam Túc Ô từ trên trời hạ xuống, đậu trên vai Trương Văn Trọng, nhỏ giọng dò hỏi: "Thế nào, chủ nhân, có thu hoạch gì không?"
"Có!" Trương Văn Trọng xòe tay phải ra, một chiếc nhẫn bạc xuất hiện trong tay hắn.
Dưới ánh mặt trời, chiếc nhẫn sáng lấp lánh.
Chiếc nhẫn này tạo hình không kỳ lạ, thậm chí có thể dùng từ bình thường để hình dung.
Chỉ là trong nhẫn có khắc mấy chữ tiếng Anh, là: Merlin chi giới.