Trương Văn Trọng vừa cùng Tô Hiểu Mai ra khỏi phòng mổ thì Cốc Vũ dẫn theo một vị trợ lí đi suốt đêm từ trong nước đến, thông qua sự kiểm tra một cách kỹ lưỡng của nhân viên bảo an của cung điện Buckingham rồi mới được phép đi vào.
Vốn một phóng viên như Cốc Vũ muốn tiến nhập cung điện Buckingham không phải là một chuyện dễ dàng.
Bằng không thì các ký giả ở các tòa soạn báo của nước Anh cùng với các đội ngũ papazarri cũng sẽ không đứng ngoài cung điện Buckingham đợi tin tức, thậm chí còn phải dựa vào một vài thủ đoạn đút lót cho nhân viên công tác trong cung điện Buckingham hòng moi được một ít thông tin.
Cốc Vũ thì khác, cô là ký giả được Trương Văn Trọng chỉ định phỏng vấn, cho nên Charles vương tử nể mặt Trương Văn Trọng mới cho cô được đặc quyền đi vào cung điện Buckingham.
Đặc quyền này đã làm cho giới truyền thông Anh quốc bất mãn cùng với kháng nghị, nhưng vương thất Anh quốc xem như không thấy, ai bảo bọn họ không có bằng hữu nào có thể chữa khỏi bệnh nữ hoàng Elizabeth làm chỗ dựa cơ chứ.
Vị trợ lí đang theo sau Cốc Vũ vốn là một vị ký giả thâm niên ở Ung Thành nhật báo, khi Cốc Vũ vừa xin vào làm trong tòa soạn báo, hắn vẫn thường lấy thân phận người đi trước gây khó dễ cho tiểu nha đầu cô vừa mới tốt nghiệp không lâu này, có lần còn làm cho cô nàng phải bật khóc.
Lúc đó hắn hiển nhiên là không nghĩ tới có một ngày Cốc Vũ lại có được một đại cơ hội tốt như thế này, có thể làm cho cô một bước lên trời.
Nghĩ đến Cốc Vũ chỉ mới vào làm trong tòa soạn báo được mấy tháng mà từ một thực tập viên ký giả thoáng cái đã nhảy lên chức vị phó chủ biên của tòa soạn báo thì trong tim hắn cảm thấy hâm mộ đồng thời cũng có vài phần đố kị.
Nhớ đến hành động lúc trước của mình hắn cũng cảm thấy thấp thỏm và bất an một chút, sợ rằng Cốc Vũ nhớ đến thù oán trước đây mà lấy thân phận cấp trên gây khó dễ cho hắn.
Bất quá hiện tại xem ra Cốc Vũ tựa hồ đã không còn nhớ đến sự tình trước đây, điều này làm cho hắn không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Vị trợ lí lần này được đi theo Cốc Vũ tiến vào trong trang viên lộng lẫy của cung điện Buckingham, tuy rằng hắn đã cực lực che giấu đi sự khiếp sợ cũng với sự kích động trong nội tâm nhưng ánh mắt cùng với biểu tình của hắn đã bán đứng hắn rồi.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai từ trong phòng bên cạnh phòng nữ hoàng đi tới, Cốc Vũ không khỏi sững sờ một chút, không hiểu bọn họ vì sao lại đi ra từ phòng ấy, bất quá cô cũng không có hỏi nhiều, mà vội vã dẫn theo vị trợ lí đang hết nhìn đông lại ngó tây kia của mình bước nhanh tới nghênh tiếp, cười nói:
"Trương tiên sinh, Tô tiểu muội, chào buổi sáng.
Tôi muốn tiếp tục quá trình phỏng vấn ngày hôm qua, không biết hai anh chị lúc này có thể sắp xếp thời gian tiếp nhận cuộc phỏng vấn của tôi được không?"
Vị trợ lí theo sau Cốc Vũ lúc này cũng đã nhìn thấy Trương Văn Trọng.
Nhìn bộ dáng quen thuộc của Cốc Vũ cùng với Trương Văn Trọng, trong lòng đang tràn đầy sự đố kị cùng với ước ao, hắn nhịn không được trong đầu có chút ý nghĩ ‘không ăn được thì đạp đổ’, ở trong lòng oán thầm: "Nhìn vẻ mặt hai người này sợ là đã sớm thông đồng với nhau rồi a? Khó trách Cốc Vũ có thể lấy được tín nhiệm của hắn, được đặc quyền có thể trực tiếp phỏng vấn.
Ai, cho nên nói những nữ ký giả xinh xắn trẻ trung thật là có ưu thế trời sinh.
Đáng tiếc ta không phải nữ nhân, mà tuổi cũng không còn nhỏ, nếu không ta cũng không ngại nỗ lực, tranh thủ mở rộng tiền đồ."
"Xin chào.
Cốc Vũ cô đã đến rồi à?" Trương Văn Trọng đầu tiên là hướng về phía Cốc Vũ khẽ gật đầu chào hỏi, sau đó mới vừa cười vừa nói: "Phỏng vấn à? Sợ là lúc này còn chưa được, tôi cùng với Tiểu Muội còn có chút chuyện phải xử lý..." Hắn còn chưa nói hết câu thì Charles vương tử cùng với Philip thân vương đang được mấy người hầu dìu đỡ cũng đã từ trong phòng mổ đuổi theo tới.
Bước nhanh tới trước mặt Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, hai vị hoàng gia không ngại ngùng khom người, hướng về hai người cúi đầu thật sâu, tận đáy lòng tràn đầy sự cảm kích: "Trương tiên sinh, Tô tiểu thư, chúng tôi thật sự là rất cảm ơn hai vị! Chúng tôi có một lễ vật muốn dâng tặng cho hai vị, xin hai vị ngàn vạn lần đừng từ chối, bởi vì đây chỉ là một chút tâm ý của chúng tôi!"
Thấy cảnh tượng trước mắt, dù đang kinh ngạc và buồn bực, Cốc Vũ cũng không khỏi kích động lên.
Vội vã hướng về vị trợ lí còn đang đoán già đoán non ở phía sau phân phó: "Chu ca, anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Nhanh nhanh lấy camera ra chụp lại những cảnh này đi chứ, ngàn vạn lần không được bỏ qua những thước ảnh quý giá này chứ!" Cùng lúc đó, cô cũng vội vàng mở máy ghi âm kỹ thuật số đang cầm trong tay lên, ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện của song phương.
"Hả? À, được, được" Vị trợ lí được gọi là Chu ca lúc này bị Cốc Vũ gọi mới giật mình tỉnh lại, vội vã cầm camera trong tay đứng lên, hướng về phía những người phía trước mà mặc sức bấm máy.
Trương Văn Trọng cũng không lôi kéo Tô Hiểu Mai tránh đi chỗ khác, mà nhận lấy một cái cúi đầu chào này của Charles vương tử và Philip thân vương.
Lấy việc chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Elizabeth mà nói thì hai người bọn họ nhận một cái cúi chào này cũng không có gì quá đáng.
Đợi sau khi Charles vương tử và Philip thân vương hành lễ xong, Trương Văn Trọng đưa một ngón tay chỉ về phía Tôn Nguy vừa từ phòng mổ đi tới, vừa cười vừa nói: "Tạ lễ gì gì đó thật ra thì cũng không cần.
Chỉ là ngài ngàn vạn lần đừng quên đã đáp ứng hắn chuyện kia là được rồi!"
Tuy rằng Trương Văn Trọng không có nói rõ nhưng Charles vương tử vẫn hiểu được cái chuyện kia chính là hoàng thất Anh quốc nên trả lại cho Trung Hoa những văn vật đã cất kỹ bấy lâu.
Hắn không do dự vội vã gật đầu nói rằng: "Trương tiên sinh yên tâm, chuyện mà tôi đã đáp ứng tuyệt đối sẽ không nuốt lời.
Chúng tôi tuyệt không bao giờ làm điều gì ảnh hưởng đến đến thể diện của vương thất."
"Vậy là tốt rồi".
Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, sau đó mỉm cười nói với Cốc Vũ: "Cốc Vũ tiểu thư, tôi cùng với Tô Hiểu Mai lúc này chưa rảnh để tiếp nhận buổi phỏng vấn của cô, thế nhưng cô có thể tranh thủ khoảng thời gian này phỏng vấn bọn họ trước.
À, còn chưa nói cho cô, tôi cùng Tô Hiểu Mai đã chữa dứt bệnh của nữ hoàng Elizabeth rồi." Dứt lời, hắn xoay người bước đi, Tô Hiểu Mai thấy thế cũng vội vã đuổi theo sau hắn.
Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đã đi xa, Cốc Vũ mới hồi phục lại tinh thần, kinh ngạc lẩm bẩm: "Cái gì? Ngày hôm nay đã chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng Elizabeth? Ngày hôm qua không phải nói đợi đến ngày mai mới có thể chữa bệnh cho nữ hoàng sao? Đã vậy hôm nay đã trị hết, vậy không phải quá nhanh sao chứ? À, Charles vương tử, không biết có thể làm phiền ngài một chút, chúng ta làm một cuộc phỏng vấn ngắn gọn được không?" Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng phản ứng của cô cũng hồi phục cực nhanh, vội vã tiến đến bên Charles vương tử, phỏng vấn tiến trình chữa bệnh đã xảy ra.
Lúc mà Cốc Vũ đang vội vàng khai thác tin tức, Trương Văn Trọng đã dẫn Tô Hiểu Mai về tới phòng của hắn ở trong cung điện Buckingham.
Vốn Tôn Nguy cũng muốn theo đi vào nhưng lại bị Trương Văn Trọng ngăn lại.
Sau khi đóng cửa, Trương Văn Trọng lại thiết lập xuống vài đạo cấm chế trong phòng, đề phòng có người rình coi hoặc nghe lén, hay là tự tiện xông vào.
"Lão sư, thầy có chuyện gì muốn phân phó em làm à?" Tô Hiểu Mai dè dặt dò hỏi, không hiểu vì sao tâm tình của cô lúc này bỗng dưng có chút thấp thỏm.
Hiện tại trong một căn phòng lớn như vậy chỉ có cô và Trương Văn Trọng hai người, hơn nữa bầu không khí lại có vẻ mập mờ kì quái không thể giải thích, bảo cô không khẩn trương mới là lạ.
Chỉ là khẩn trương thì khẩn trương, trong lòng của cô lại có một ít nho nhỏ cảm giác hưng phấn khó hiểu.
"Xem ra mấy ngày nay em đều chăm chỉ tu luyện tu chân tâm pháp mà ta đã truyền thụ.
Tốt, rất tốt." Trương Văn Trọng trên dưới quan sát Tô Hiểu Mai một phen, mỉm cười gật đầu, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Nghe được những lời này của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Mai kín đáo thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng hơi hơi thất vọng.
Bất quá, cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười đáp: "Đây hoàn toàn là nhờ lão sư dạy bảo."
"Tiểu nha đầu thật biết cách nịnh bợ".
Trương Văn Trọng cười lắc đầu nói: "Tục ngữ có câu ‘sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân’, nếu như em không chịu khó tu luyện, coi như ta có dạy tốt đến mấy em cũng khó mà tiến bộ.
Bất quá, con đường tu hành không phải dễ đi.
Nếu chỉ dựa vào sự khổ luyện của bản thân thì chưa đủ, mà còn phải có một ít dược vật phụ trợ mới được."
"Tiểu muội, cầm lấy" Nói đến đây, Trương Văn Trọng từ trong ngực móc ra một cái bình sứ nhỏ, ném tới tay Tô Hiểu Mai.
"Lão sư, đây là cái gì?" Tô Hiểu Mai hiếu kỳ mở nắp bình sứ nhỏ ra, một cỗ mùi thơm thấm ruột thấm gan nhất thời từ trong bình bay ra.
Tuy mới bước vào con đường tu chân, năng lực cảm ứng linh khí của cô vẫn còn yếu, nhưng mà vẫn phát hiện được bên trong cái bình sứ nhỏ này lại tràn đầy một cỗ linh khí thật tinh thuần.
Trương Văn Trọng giải thích: "Đây là Linh Khí Hoàn ta vừa luyện chế.
Trong bình sứ này có sáu viên linh khí hoàn.
Từ giờ trở đi, em cứ cách nửa giờ thì ăn vào một viên, sau đó toàn lực vận hành tu chân tâm pháp mà ta đã truyền thụ, như thế mới có thể đem linh khí ẩn chứa bên trong linh khí hoàn toàn bộ hấp thu.
Ta tin rằng sau khi hấp thu hết linh khí ẩn chứa trong sáu viên linh khí hoàn này, em hẳn là đạt tới tu vi dưỡng khí sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ, chính thức bước vào cánh cửa tu chân"
"Thật tốt quá!" Tô Hiểu Mai nghe vậy thì đại hỉ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn khả ái bởi vì kích động cùng với hưng phấn mà nổi lên một ít sắc hồng kiều diễm.
Trương Văn Trọng nói: "Ta đã hạ cấm chế trong phòng này, phòng ngừa có người không liên quan tự ý xong vào.
Ngoài ra, ta sẽ để tam túc ô ở lại đây làm hộ pháp cho em, em cứ yên tâm ở chỗ này hấp thu hết linh khí trong sáu viên linh khí hoàn là được rồi."
"Dạ" Tô Hiểu Mai gật đầu đáp, sau đó lại cảm thấy hiếu kỳ, không kiềm chế được hỏi một câu: "Lão sư, thầy không ở lại chỗ này sao?"
Trương Văn Trọng đáp: "Ta phải ra ngoài một chuyến để làm chút việc."
"Thầy muốn đi đâu?" Tô Hiểu Mai tò mò hỏi.
Trong đôi mắt của Trương Văn Trọng đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, trầm giọng nói ra một địa danh: "Viện bảo tàng Anh quốc."