Tiên Y

Chương 280: Một Màn Điên Cuồng





Hai ngày âm u cuối tuần đã qua, sớm thứ hai đầu tuần mặt trời lại chiếu sáng rực rỡ, khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Trong một ngày mùa thu hiu hiu lạnh như vậy, có thể sưởi nắng ấm áp, thực là một việc vô cùng dễ chịu.
Lúc này là bảy giờ mười lăm phút.

Trước kia vào giờ này viện y học đại học Ung Thành có thể nói là hoàn toàn yên lặng.

Nhưng hôm nay, sự yên lặng này đã bị phá vỡ.

Vô số nam nữ như thủy triều vỡ đê, tràn vào sân viện y học đại học Ung Thành.
Ngẫu nhiên có gặp người quen, không hẹn mà cùng hỏi đối phương: "Có biết ở đâu không?"
Sau đó bọn họ lại hết sức ảo não lắc đầu: "Thế nào, các cậu cũng không biết à?"
Sau đó, bọn họ lại tiếp tục đi tìm những người quen khác, lặp lại một màn không khác trước là mấy.
Một màn ly kỳ như vậy, tự nhiên là được các sinh viên của viện y học đại học Ung Thành nhìn thấy, những người này đều chạy về phòng ký túc, gọi những người bạn cùng phòng còn chưa dậy: "Các anh em (chị em), dậy mau lên.

Đại sự không ổn rồi!"
"Làm sao vậy?" Mấy người bạn ham ngủ bị đánh thức dậy, dụi mắt ngáp dài, khó hiểu hỏi.

Người báo tin trả lời: "Cũng không biết là có chuyện gì xảy ra, đột nhiên có rất nhiều sinh viên trường khác, chạy đến trường chúng ta."
"Ân? Cái gì?" Mấy người tham ngủ kia nhất thời hoàn toàn tỉnh ngủ, lòng hiếu kỳ thôi thúc, đều từ trong chăn chui ra, dùng tốc độ nhanh nhất mặc quần áo vào, chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn ra khu dạy học của trường.

Quả nhiên, cả học viện đã bị một rừng người vây chặt như nêm cối, phóng mắt nhìn không thấy khe hở.
"Ông trời của ta! Đây là chuyện gì? Mới sáng sớm, thế nào lại có nhiều người tiến vào trường chúng ta như vậy?"
"Ta nói, bọn họ không phải tới gây sự chứ?"
"Ta van ngươi, ngươi đừng đùa nữa.

Gây sự? Ngươi bớt xem phim cổ trang đi.

Những người này sáng sớm đã chạy đến học viện chúng ta, chẳng lẽ là hôm nay có một minh tinh muốn mở buổi trình diễn trong trường ta?"
"Đừng nói giỡn, làm gì có minh tinh nào đến trường ta biểu diễn.

A, ta biết bọn họ tới đây làm gì rồi.

Chết tiệt, những người này thế nào đều biết cả rồi, lại còn chạy tới đây? Không được, ta nhất định phải đuổi theo họ, nếu không sẽ không còn chỗ ngồi nữa!" Dứt lời, người này sắc mặt đại biến, thậm chí ngay cả đánh răng rửa mặt cũng không quan tâm, quay người chạy về phía phòng ký túc vơ nhanh một quyển sổ tay và một cái bút, sau đó nhanh chóng chạy xuống sân, có khi còn vượt qua cả quán quân thế vận hội.
"Uy, đừng vội thế chứ.


Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy, cậu tốt xấu gì cũng nên nói cho bọn tôi biết đã chứ!" Những người khác nhất thời nóng nảy, đều kêu lên với hắn.
Người này cấp tốc chạy như điên, thở hồng hộc, cũng không quay đầu lại đáp: "Trương giáo sư, Trương giáo sư hôm nay sẽ giảng bài công khai! Nhìn tình hình này, chỉ sợ là chậm chân sẽ không còn chỗ ngồi, cho nên các cậu cũng đi nhanh lên, tôi cũng không biết có thể giữ mấy chỗ cho các cậu được không nữa."
"Trương giáo sư, Trương giáo sư nào? Không phải chỉ là giảng bài công khai thôi sao? Sao lại phải thể hiện quá mức như vậy?" Những người vừa bị đánh thức có chút ngây ngốc, phản ứng chậm chạp.
Người kia đã chạy xuống tới sân trường, nghe các bạn hỏi, hắn cuối cùng cũng quay đầu lại, cao giọng trả lời: "Còn có thể là Trương giáo sư nào nữa? Ngoài Trương Văn Trọng Trương giáo sư ra, trong đại học Ung Thành chúng ta còn ai có sức hiệu triệu thái quá đến vậy chứ?"
Sau khi nghe được lời giải thích, nhất thời mọi người mới phản ứng, kêu lên:
"A, đúng rồi! Trương Văn Trọng Trương giáo sư hôm nay giảng bài, chúng ta thế nào lại quên mất chứ?"
"Chết tiệt, nhìn tình hình này, sợ là tất cả các sinh viên y trong Ung Thành đều tới mất."
"Lực hiệu triệu của Trương giáo sư cũng quá cường hãn đi! Không được, chúng ta cũng phải mau đi."
Những người này lập tức tỉnh táo, nhanh chóng chạy về phòng, lấy sổ tay và bút, chạy về phía phòng học mà Trương Văn Trọng sẽ giảng, hy vọng có thể tới nơi trước khi những sinh viên từ các trường khác tìm thấy, chiếm lấy một chỗ đứng.

Lúc này, bọn họ cũng không còn hy vọng xa vời có được một chỗ ngồi nữa, mà chỉ hy vọng có thể có chỗ đặt chân, để nghe Trương Văn Trọng giảng bài.
Việc này, ngay lúc này, diễn ra trong tất cả các phòng ký túc của viện y học đại học Ung Thành.
Vô số người chạy như điên về phía phòng học mà Trương Văn Trọng sắp giảng bài.

Trong phòng trong nháy mắt chật như nêm cối, thậm chí lối đi bên ngoài phòng học cũng chật ních người, không thể thấy bài giảng, nhưng cũng không chịu rời đi.

Những sinh viên này, phần lớn là được xem bài giảng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú lần trước của Trương Văn Trọng, khiến họ thu được lợi ích rất lớn.

Càng huống chi, sau khi trải qua việc chữa bệnh cho nữ hoàng Anh, ba chữ Trương Văn Trọng này, trong giới giáo dục y học nghiễm nhiên trở thành một tấm biển vàng.

Hiện tại ai dám hoài nghi y thuật của Trương Văn Trọng, không nghi ngờ gì sẽ là mục tiêu cho mọi người cười nhạo.

Mà trong viện y học đại học Ung Thành, càng có không ít sinh viên vì Trương Văn Trọng, xin đổi sang học đông y.
Sau khi thu được tin, Ngô Thủ Chí và các lãnh đạo viện y học đại học Ung Thành vội vã chạy tới, cũng bị cảnh tượng điên cuồng trước mắt dọa đến giật mình.

Mặc dù trước đó, bọn họ cũng đã đoán lần giảng bài này của Trương Văn Trọng, sẽ gây ra chấn động, nhưng tình cảnh điên cuồng trong học viện lúc này, đã vượt xa dự đoán của họ.
Trung tầng lãnh đạo của học viện khiếp sợ há hốc miệng, bất lực nhìn Ngô Thủ Chí, hỏi: "Ông trời của tôi, thế nào mà nhiều người như vậy? Bọn họ đều tới nghe Trương giáo sư giảng bài sao? Viện trưởng, ngài nói đi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Ngô Thủ Chí cũng bị một màn này dọa sợ, nhưng rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại, quay sang phân phó: "Các cậu còn lo lắng cái gì, nhanh nghĩ cách đi.

Nối loa trong phòng ra ngoài hành lang, để mọi người đều có thể nghe được nội dung Trương giáo sư giảng.

Còn nữa, mau cho người cản lại những sinh viên này, đừng để họ cố chen lấn.

Lỡ xảy ra thương vong thì không tốt chút nào."
Có người đưa ra dị nghị: "Nếu như nối loa ra ngoài hành lang, vậy chẳng phải là sẽ ảnh hưởng đến tiết dạy của những người khác sao?"
Ngô Thủ Chí cười khổ nói: "Cậu cho rằng, dưới tình huống này, còn có người chịu đi nghe người khác giảng bài sao?"

Lời này của Ngô Thủ Chí, khiến tất cả mọi người hiểu ra, cũng đồng ý.
"Vâng, chúng tôi đi làm ngay." Mọi người chia nhau ra, chạy đi làm việc theo phân phó của Ngô Thủ Chí.
Ngô Thủ Chí đưa tay lau mồ hôi trên trán, lắc đầu cười khổ, cảm thán thở dài: "Mặc dù ta đã có nhận thức về lực hiệu triệu của Trương Văn Trọng, nhưng sau khi thấy một màn này, ta mới biết được, thì ra ta còn đánh giá thấp lực hiệu triệu của hắn.

Thực sự không ngờ, một buổi giảng công khai cư nhiên cũng có thể tạo ra hiệu ứng oanh động đến vậy."
Những nhân viên trong viện y học đại học Ung Thành có hiệu suất làm việc tương đối cao, rất nhanh đã nối hệ thống loa ra ngoài hành lang, hơn nữa qua hệ thống loa thông báo tới các sinh viên không phải chen chúc nhau trong hành lang, có thể ở nguyên chỗ đứng vẫn nghe được giảng bài.
Sau khi nghe được thông báo này, những sinh viên đến trễ rốt cuộc cũng dừng chân, không liều mạng chạy về phía phòng học nữa.

Thấy một màn như vậy, các nhân viên của viện y học đại học Ung Thành nhất tề thở phào một hơi.
Ngay khi tất cả mọi người vừa thở phào, có một phó viện trưởng học viện đột nhiên nhíu mày, chần chừ nói: "Bây giờ hành lanh đã chật như nêm cối, lát nữa Trương giáo sư tới, làm thế nào để vào giảng đây?"
"Đúng vậy, hiện tại không chỉ có hành lang của phòng học bị vây kín, ngay cả tòa nhà giảng dạy số hai cũng đã bị vây kím xung quanh rồi, Trương giáo sư đi vào thế nào đây?"
"Nếu không, chúng ta hãy sắp xếp một phòng khác để giảng bài đi."
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy lãnh đạo của học viện đều đưa ra nghị luận.
Mà ngay khi bọn họ thảo luận, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đã bước vào viện y học đại học Ung Thành.
Sau khi thấy tình huống như vậy, Tô Hiểu Mai kinh ngạc há hốc miệng, hít một ngụm khí lạnh, nói: "Oa, những người này ở đâu ra vậy? Em thế nào không biết trong trường lại có nhiều sinh viên như vậy? Lão sư, những người này vây chặt tòa nhà giảng dạy số hai rồi, chúng ta đi vào thế nào đây?"
"Đi thế nào? Cứ đi thẳng vào thôi." Trương Văn Trọng cười trả lời, cất bước đi về phía tòa nhà giảng dạy số hai.

Khi hắn tới trước người một sinh viên đang đứng chắn trước mặt, hắn đưa tay nhẹ vỗ vai thân hình cao lớn phía trước, đợi khi người kia quay lại, cười nói: "Cậu sinh viên này, có thể cho tôi đi nhờ một chút không?"
Cậu sinh viên thân hình cao lớn này, sau khi thấy rõ dung mạo của Trương Văn Trọng, kinh hô: "A, thầy...!Thầy là Trương giáo sư?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.