Cậu thanh niên thân hình cao lớn, vẻ mặt kích động này tên là Thạch Đan.
Hắn không phải là sinh viên viện y học đại học Ung Thành, cũng không phải là sinh viên trong các trường đại học y ở trong thành phố Ung Thành này, mà là học về chuyên ngành y học lâm sàng ở đại học y thành phố Song Hỉ, cách Ung Thành hai trăm cây số.
Một tháng trước, Thạch Đan từng ôm hi vọng tìm kiếm một tâm thái mới lạ ở trên mạng thì coi được đoạn video Trương Văn Trọng truyền thụ "Tinh khí học thuyết".
Hắn vốn chỉ muốn tìm một việc gì đó để làm cho qua thời gian nhưng mà lập tức đã bị phong cách giảng bài với nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, dẫn chứng phong phú, của Trương Văn Trọng làm cảm phục sâu sắc.
Ngồi xem xong đoạn video chừng hơn hai tiếng, vậy mà vẫn còn có chút tiếc nuối.
So sánh Trương Văn Trọng với các vị lão sư giảng bài khô khan máy móc trong trường mình thì thấy hai bên hoàn toàn đối lập nhau, bởi thế hắn càng cảm thấy Trương Văn Trọng không giống như các lão sư bình thường, cũng càng thêm kính nể Trương Văn Trọng.
Cũng chính vì nhờ xem được đoạn video này mà Thạch Đan bắt đầu cảm thấy hứng thú với trung y, và từ đó hắn bắt đầu đi dự thính các lớp của hệ trung y khóa trước và trở về dùng phương pháp tự học mà học tập về trung y.
Càng học tập, hắn càng cảm thấy rằng trung y quả thật là bác đại tinh thâm.
Mà ngay khi tin tức Trương Văn Trọng đáp ứng lời mời đi Anh quốc chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth được truyền ra khắp cả Hoa Hạ thì Thạch Đan ngoại trừ sự kích động ra, lại càng thêm kiên định trong việc học tập trung y.
Mấy ngày trước tình cờ một forum y học, Thạch Đan nhìn thấy một bài viết, người viết là một sinh viên của viện y học đại học Ung Thành.
Trong bài viết này, người sinh viên dùng một giọng điệu khoe khoang nói rằng buổi sáng thứ hai tuần sau, Trương Văn Trọng sẽ mở một khóa học chung cho mọi người ở trong viện y học đại học Ung Thành.
Bài viết làm cho Thạch Đan nhất thời cực kì hưng phấn, hắn lập tức liên hệ với vài người bạn học cũng rất kính nể Trương Văn Trọng giống hắn, thương lượng một phen cuối cùng dứt khoát ngày hôm qua bắt xe chạy tới thành phố Ung Thành, hơn nữa hôm nay hắn đã bò dậy khỏi giường trong căn phòng trọ của mình từ sáng sớm chính là để có thể là người đầu tiên đến lớp học của Trương Văn Trọng.
Đáng tiếc là khi Thạch Đan và mấy người bạn của hắn chạy tới viện y học đại học Ung Thành thì trong khuôn viên rộng lớn của trường thế mà đã đầy nghẹt cả người rồi.
Hơn nữa những người này đều giống như bọn họ, cũng muốn là người đầu tiên đến lớp học của Trương Văn Trọng.
Xem ra người cùng ôm ý nghĩ giống bọn họ thật đúng là có không ít à.
Mặc dù viện y học đại học Ung Thành đã đem những bục giảng trong phòng học và nối loa ra hành lang để những sinh viên không thể vào giảng đường có thể thông qua hệ thống loa để nghe được lời giảng của Trương Văn Trọng.
Nhưng đối với những người từ nơi xa đến như Thạch Đan mà nói, không được ở khoảng cách gần, mặt đối mặt lắng nghe lời giảng của Trương Văn Trọng thì không thể nghi ngờ là một việc vạn phần tiếc nuối.
Song, Thạch Đan cũng không làm sao ngờ được đang lúc hắn có cảm giác tiếc nuối và thất vọng sâu sắc thì Trương Văn Trọng lại xuất hiện ngay phía sau hắn, hơn nữa lại nói chuyện với hắn.
"Chuyện này có thật không? Mình không phải đang nằm mơ chứ?" Trong khoảnh khắc, Thạch Đan thật sự đã bị choáng váng.
Nhìn Thạch Đan bị kích động quá mức, Trương Văn Trọng vẫn mỉm cười, lần nữa nói: "Cậu sinh viên này, phiền cậu mở đường giúp cho tôi được chứ?"
"Vâng, được, dĩ nhiên là được, có thể mở đường cho Trương giáo sư là vinh dự lớn của em." Thạch Đan lúc này cuối cùng cũng từ sự thất thần mà tỉnh lại, hắn cao giọng la hét: "Các bạn sinh viên làm ơn nhường đường một chút, Trương giáo sư đã tới, giáo sư hiện tại muốn đi lên giảng đài để giảng bài cho mọi người, phiền mọi người nhường một chút đừng cản trở."
Lại huy động hai cánh tay, dùng sức tách dòng người đông nghẹt trước mặt, mở ra một con đường cho Trương Văn Trọng.
Giờ khắc này, trước mặt thần tượng Trương Văn Trọng của mình, cánh tay của Thạch Đan đột nhiên trở nên mạnh mẽ chưa từng thấy.
Nhìn bóng lưng của Thạch Đan, Tô Hiểu Mai nhỏ giọng thầm nói: "Người này cũng thật khôn a, làm người mở đường cho lão sư như vậy là hắn có thể danh chính ngôn thuận tiến lên trước đi vào giảng đường rồi."
Trương Văn Trọng giơ tay phải lên nhẹ nhàng gõ một cái lên đầu cô, cười lắc đầu nói: "Được rồi tiểu muội, em đừng ở đó mà nói bậy nữa, mau đi nhanh thôi." Dứt lời, hắn cất bước hướng về hành lang phòng học đi tới.
Tô Hiểu Mai le lưỡi, vội vàng đi theo phía sau hắn.
Trong tiếng la hét của Thạch Đan, càng lúc càng có nhiều sinh viên đứng chen chúc trong khuôn viên phát hiện ra thân ảnh của Trương Văn Trọng.
Bọn họ cũng không cần biết Trương Văn Trọng có nhận biết mình hay không, mà cứ rối rít hưng phấn cao giọng gọi tên Trương Văn Trọng.
Trong chốc lát, ba chữ "Trương giáo sư" giống như là âm thanh biển gầm đinh tai nhức óc, vang dội lên khắp trong khuôn viên trường học.
Trương Văn Trọng cũng không làm cho những sinh viên đang kích động này phải thất vọng, vô luận là biết hay không biết hắn đều mỉm cười gật đầu chào lại.
Thái độ thân thiện không kiêu căng này của hắn làm cho đám người càng cao hứng và kích động hơn, tiếng hoan hô càng lúc càng vang dội hẳn lên.
Mặc dù trên mặt mỗi người bọn họ đều mang nét hưng phấn cùng kích động, nhưng là vẫn bảo trì được lý trí và sự không chế, không hò hét loạn lên, cũng không ào ào như ong vỡ tổ chạy về phía Trương Văn Trọng, cũng không vây lấy hắn mà ngược lại hai bên tự bản thân mỗi người đều lui về sau, chủ động nhường ra một lối đi thông vào giảng đường cho Trương Văn Trọng.
Thấy một màn như vậy, những người lãnh đạo trong viện y học đại học Ung Thành bao gồm cả Ngô Thủ Chí đều cảm thấy cực kì hâm mộ sức ảnh hưởng mạnh mẽ của Trương Văn Trọng đối với các sinh viên ở đây.
Bọn họ không hề hoài nghi rằng, nếu như đem Trương Văn Trọng đổi thành bất kì người nào trong bọn họ thì những sinh viên dưới kia tuyệt đối sẽ không cấp cho bọn họ mặt mũi như vậy, không cần nói tới việc chủ động tránh ra một lối đi mà sợ rằng những sinh viên đó toàn bộ đều quay mặt sang chỗ khác, xem bọn họ như là không khí vô hình mà không thèm nhìn đến một lần.
Giới lãnh đạo viện y học đại học Ung Thành trong sự hâm mộ và khiếp sợ, cũng là không nhịn được than thở:
"Mới vừa rồi chúng ta còn đang lo lắng không biết Trương giáo sư làm sao có thể vào được giảng đường để mà giảng bài.
Bây giờ nhìn lại sự lo lắng của chúng ta thật là dư thừa a."
"Thật là không ngờ, Trương giáo sư không chỉ đối với những sinh viên trong trường chúng ta có lực ảnh hưởng rất lớn, mà còn đối với cả những sinh viên ở các trường khác cũng không kém gì."
"Đây chính là sự chênh lệnh nha, aizz, người so với người sao lại kém xa như thế, thật sự là tức chết mà."
"Nếu như ta cũng có thể hưởng thụ một chút đãi ngộ giống như Trương giáo sư như vậy thì thật là tốt, khi đó cho dù có phải tổn thọ mấy năm ta cũng bằng lòng a."
Ngô Thủ Chí mặc dù cũng có chút ít hâm mộ và khiếp sợ đối với sức ảnh hưởng của Trương Văn Trọng nhưng cũng không dễ dàng biểu lộ ra, mà chỉ đứng ở bên liếc mắt nhìn vẻ mặt đầy hâm mộ của những đồng nghiệp.
Hắn lắc đầu nhẹ cười nói: "Được rồi, các vị cũng đừng đứng đó mà cảm khái nữa, chúng ta thừa dịp này hưởng một chút vinh quang của Trương giáo sư dọc theo con đường đặc thù này đi vào giảng đường thôi." Dứt lời, hắn cất bước đuổi theo Trương Văn Trọng, mấy vị lãnh đạo viện y học đại học Ung Thành cùng mấy lão giáo sư cũng vội vàng theo gót hắn.
Cứ như vậy, được các sinh viên nhường đường, Trương Văn Trọng một đường thuận lợi tiến vào giảng đường.
Ở bên trong giảng đường lúc này cũng đã sớm chật kín người, một cái ghế không chỉ là ngồi lên hai, ba người mà thậm chí là ở lối đi nhỏ và trong góc tường cũng đứng đầy người.
Một màn chật chội như vậy làm cho rất nhiều người không tự chủ được liên tưởng tới tàu hỏa vào dịp tết.
Mặc dù trong đường đi giữa các dãy bàn đầy ắp người nhưng không hề ồn ào, bởi vì mọi người đều đang an tĩnh đợi Trương Văn Trọng đến.
Mà khi Trương Văn Trọng vừa bước vào phòng học, một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất thời vang lên.
Những sinh viên này vừa dùng sức vỗ tay vừa dùng ánh mắt khâm phục và kính ngưỡng nhìn Trương Văn Trọng.
Trương Văn Trọng một bên mỉm cười gật đầu đáp lại, một bên vẫn đi về phía bục giảng.
Tô Hiểu Mai lúc này bước nhanh chân, giành trước mấy bước đi lên bục giảng.
Cô vốn muốn thay Trương Văn Trọng dọn dẹp bục giảng một chút, nhưng hiện tại cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Ngay cả cái bục cũng đã được lau chùi sạch sẽ không có một hại bụi, không chỉ như vậy mà ở trên bục cũng đã được đặt sẵn mấy chai nước.
"Bọn họ chuẩn bị cũng thật là quá đầy đủ đi?" Tô Hiểu Mai sợ hãi nói, không nghi ngờ chút nào, lau chùi bục giảng cùng với việc chuẩn bị mấy chai nước đều là do những sinh viên đã chuẩn bị sẵn cho Trương Văn Trọng.
Trong lúc này, ở một góc phòng không ai để ý tới, có mấy người không giống với những sinh viên chung quanh đang tụ cùng một chỗ nhỏ giọng rù rì.
Một người đàn ông trung niên thân thể hơi mập mạp, đầu trọc như quả dưa, dùng tiếng Hàn nhỏ giọng nói: "Thấy chưa? Chính là người này, hắn chính là Trương Văn Trọng! Ý của Park thiếu gia là trong lúc hắn giảng bài, các vị hãy bới móc những khuyết điểm của hắn, tốt nhất là có thể làm cho hắn bị nhục nhã trước mặt những sinh viên này.
Thế nào, các vị có thể làm được không?"
"Kao quản gia cứ yên tâm, tên tiểu tử này tuổi còn trẻ, có thể xem được bao nhiêu điển tịch y học? Lại còn dám bước lên bục giảng để giảng bài, thật là một tên không biết lượng sức mình!"
"Không sai không sai, tiểu tử này sợ rằng ngay cả điển tịch y học vĩ đại nhất thế giới "Đông y bảo giám" do người Hàn Quốc chúng ta vì nhân loại mà biên soạn ra cũng chưa từng được đọc qua, vậy mà lại còn dám đứng trên bục giảng giảng bài! Theo ta thấy, tin tức hắn sang Anh chữa bệnh cho nữ hoàng Anh chỉ sợ là do người Trung Quốc tự biên tự diễn mà thôi!"
Người đàn ông mập mạp, trọc đầu được gọi là Kao quản gia hài lòng gật đầu nói: "Ừ, rất tốt, vậy, tôi sẽ xem biểu hiện của mấy vị giáo sư đây, nếu các vị có thể làm cho hắn mất hết mặt mũi thì Park thiếu gia nhất định sẽ không bạc đãi các vị.
Không chỉ gia tăng kinh phí tài trợ cho Hàn y đại học các vị, mà đồng thời còn tặng cho mỗi người một phần đại lễ.
Cho nên tôi hi vọng các vị không làm cho Park tiên sinh phải thất vọng!"
Những người này vốn là giáo sư của Hàn y đại học, một người trong số họ là người ở tỉnh Thiên Nam, đi thành phố khác để tiến hành trao đổi y thuật nhưng dưới mệnh lệnh của Park Gong Won, toàn bộ bọn họ đều chạy tới Ung Thành chính là vì vào hôm nay, ở chỗ này làm cho Trương Văn Trọng một phen mất hết mặt mũi.
Giờ phút này dưới tác động của lợi ích, những người này lộ rõ nét vui mừng trên mặt, rốt rít vỗ ngực tỏ thái độ: "Kao quản gia yên tâm, chúng tôi nhất định làm cho tiểu tử này mất hết mặt mũi!"
Trong khoảng thời gian ngắn này, mấy vị giáo sư Hàn y đại học đã mài sẵn dao, chuẩn bị hạ thủ Trương Văn Trọng.