Sáng sớm hôm sau, khi hắn vừa ra khỏi nhà, chợt nhìn thấy Trần Nhàn đã đứng bên ngoài chờ đợi từ lâu, bèn nhíu mày hỏi: “Sao cô không ở phòng y tế làm việc, sao lại chạy tới đây?”
Trần Nhàn đè thấp thanh âm, dùng thanh âm chỉ có Trương Văn Trọng nghe được nói: “Tông chủ, những tài liệu mà ngài cần, chúng tôi đã tim về đầy đủ, tôi đến để báo cho ngài biết việc này.”
Khi Trần Nhàn nói câu này, cũng không có ý tứ tranh công, mà lại còn rất khẳn trương và thấp thỏm.
Bời vì lần này tim kiếm tài liệu cho Trương Văn Trọng đã tiêu hao thời gian hơn một tháng, nàng rất sợ Trương Văn Trọng bởi vì vậy mà tức giận trách tội Trần gia.
Tiếp xúc với Trương Văn Trọng thời gian càng dài, Trần Nhàn càng phát hiện sự mạnh mẽ và đáng sợ của hắn.
Cũng càng không dám lẫn không nguyện ý làm hắn tức giận.
Để Trần Nhàn thở ra một hơi chính là Trương Văn Trọng cũng không có ý tứ muốn trách tội nàng, chỉ hỏi: “Đều đã thu thập đủ tài liệu sao? Đặt ở đâu?”
Trần Nhàn không dám có chút chậm trễ, vội vã nghiêng người chỉ vào một chiếc xe mười lăm chỗ đỗ ngay bên cạnh cửa tiểu khu Hoa Hàng, nói: “Trong xe này, bởi vì tài liệu của tồng chủ cần lần này tương đối nhiều, cho nên đành để lại trên xe.”
Trương Văn Trọng nói: “Đi, dẫn tôi đi qua nhìn xem.”
Trần Nhàn dẫn Trương Văn Trọng đi tới bên cạnh xe, nhưng khóe mắt lại nhìn ra sau, có chút chần chờ nhắc nhở: ‘Tông chủ, e rằng chỗ này...”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không sao.”
Trần Nhàn chợt nói: “Tông chủ, Tô Hiểu Hồng...”
Trương Văn Trọng quay đầu nhìn lại thấy Tô Hiểu Hồng đang đi đến, bèn nói: ‘Tiểu muội là đồ đệ của tôi.” Trương Văn Trọng nhìn ra tâm tư của Trần Nhàn, chỉ nhìn nàng nói một câu.
Trần Nhàn lập tức nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Trương Văn Trọng.
Đây rõ ràng cho nàng thấy, Tô Hiểu Hồng không chỉ theo hắn học tập y thuật, còn theo hắn học tập “võ thuật”, đương nhiên nàng không biết Tô Hiểu Hồng theo Trương Văn Trọng học tập cũng không chỉ là võ thuật mà thôi.
Không do dự, Trần Nhàn lập tức xoay người dẫn Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng vừa đến mở miệng chào hỏi Trương Văn Trọng xong, cả ba chui vào trong xe mười lăm chỗ đỗ ngay trước cửa tiểu khu Hoa Hàng.
Trong xe mười lăm chỗ, ngoại trừ em trai Trần Nhàn là Trần Hi, chính là vị trưởng lão Trần gia mà Trương Văn Trọng nhìn thấy trước kia.
Những băng thế sau xe đã được dời xuống hết, chỉ còn lại mấy chiếc rương lớn, vừa tiến vào trong xe Trần Nhàn liền mở hết nắp rương, để hắn có thể kiểm tra những tài liệu trong rương có phải hàng chính phẩm hay không.
Trương Văn Trọng vừa kiểm tra tài liệu trong rương, vừa hướng dẫn cho Tồ Hiểu Hồng biết sự đặc thù cùng công dụng của những loại tài liệu này, không chỉ có Tô Hiểu Hồng lắng nghe rất chăm chú, Trần Nhàn, Trần Hi cùng vị trường lão Trần gia cũng dựng lỗ tai nín hơi lắng nghe.
Một lúc sau, Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, nói: “Tốt, những tài liệu này đều là hàng chính phẩm, hơn nữa chất liệu đều thuộc trung phẩm.
Nghĩ đến các vị đã tốn hao không ít tâm tư và tài lực mới có thể tìm đủ những loại tài liệu này phải không? Theo lý mà nói, vì các vị đã vượt quá thời hạn một tháng quy định, công pháp truyền cho các vị sẽ bị bỏ đi ba chiêu.
Nhưng xem như các vị tim được những tài liệu này thuộc hàng trung phẩm, cũng không lấy thứ giả mạo kém cỏi để gạt tôi, cho nên xem như ngợi khen, tôi quyết định sẽ truyền hết công pháp cho các vị!”
“Thật tốt quá!” Không chỉ có Trần Nhàn, dù là Trần Hi cùng vị trưởng lão Trần gia cũng nhịn không được hoan hồ lên.
Trước đó người của Trần gia lo lắng nhất là lần này vì vượt quá thời gian quy định tim tài liệu mà làm Trương Văn Trọng tức giận, lỡ như làm hắn tức giận không chịu truyền thụ công pháp cũng chỉ là việc nhỏ, sợ chọc hắn nồi cơn giận dữ thì xem như Trần gia sẽ gặp xui xẻo lớn.
Nhưng dù đã chuấn bị tâm lý xấu nhất, bọn họ cũng không nghĩ tới Trương Văn Trọng không hề tức giận mà còn muốn ngợi khen bọn họ.
Trong sự vui mừng, Trần Nhàn dò hỏi: “Tông chủ, hiện tại đem những tài liệu này đưa vào nhà của ngài sao?”
Nhiều tài liệu như vậy, đặt trong phòng trọ của tôi cũng không được, thật có chút không tiện.” Trương Văn Trọng suy nghĩ một chút, nói: “Mà thôi, khoan hãy vội đưa vào nhà tôi, tạm thời để chúng trên xe.
Chờ tôi mua được nhà, lại đưa chúng về đó.”
Trần Nhàn nói: “Tông chủ dự định mua nhà sao? Không biết ngài muốn loại nhà thế nào, có thể tôi cung cấp được ý kiến cho ngài.
Gần đây tôi có nghiên cứu về nhà ở trong Ung Thành, đã nhìn qua một vài nơi, chuẩn bị mua một căn.” Căn phòng hiện tại nàng và Trần Hi đang ở chỉ thuê, vô luận là nhà hay hoàn cảnh chung quanh đều không thích hợp bọn họ.
Hơn nữa hiện tại cần phải thường trú trong Ung Thành, chỉ dựa vào phòng thuê mà không có nhà riêng của mình thật sự rất không thuận tiện.
“Ác, cô cũng có nghiên cứu về nhà ở sao? Thật tốt quá, tôi đang muốn tim một
người đến cố vấn một chút.” Trương Văn Trọng lúc này đem điều kiện mua nhà của mình nói ra: “Diện tích nhà ở phải lớn một chút.
Hay nhất là được độc lập riêng biệt hoàn toàn.
Ngoài ra hoàn cảnh chung quanh hay nhất phải nên vắng vẻ5 dù ở vùng hoang vu dã ngoại hẻo lánh cũng không thành vấn đề.” Nói xong yêu cầu của minh, vẻ mặt hắn chờ mong nhìn Trần Nhàn: “Thế nào, căn cứ những điều kiện của tôi, cô có kiến nghị gì hay không?”
Trần Nhàn nhất thời nở nụ cười khồ5 xấu hổ lắc đầu nói: “Tông chủ, nhà ở như ngài muốn phải là biệt thự rồi, hơn nữa theo những tiêu chuẩn của ngài, sợ rằng giá cả biệt thự cũng không thấp.
Tôi chỉ nghiên cứu loại nhà ở binh thường, không có nghiên cứu qua biệt thự a.” Nhìn biểu tinh thất vọng toát ra trên mặt Trương Văn Trọng, trong đầu nàng đột nhiên chợt lóe linh quang, vỗ đùi nói: “Tôi nhớ ra rồi! Tuy rằng chúng ta không hiểu nhiều về bất động sản của Ung Thành.
Nhưng có một người khẳng định hiểu rất rõ!”
Trương Văn Trọng thoáng sửng sốt, sau đó chợt phản ứng: “Cô nói tới Vưu Giai? Không sai, Vưu Giai nhất định rất hiểu biết về tin tức bất động sản Ung Thành.” Hắn lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Vưu Giai, đem chuyện minh muốn mua nhà cùng điều kiện toàn bộ nói cho nàng.
Cắt đứt điện thoại, Trương Văn Trọng bỏ vào túi, lại nhìn trưởng lão Trần gia ngồi ngay vị trí lái xe nói: “Lái xe tới tiểu khu Hải Vận.”
“Dạ.” Trưởng lão Trần gia đáp, không dám chậm trễ vội vàng khởi động xe, hướng tiểu khu Hải Vận chạy tới.
Hai mươi phút sau, chiếc xe mười lăm chỗ ngừng ngay cửa lớn vào tiểu khu Hải Vận ở khu nam Ung Thành.
Tiểu khu Hải Vận là một tiểu khu biệt thự tương đối nổi tiếng trong Ung Thành, những biệt thự ở nơi này khoảng cách nhau khá xa, rất phù họp với yêu cầu của Trương Văn Trọng.
Cho nên Vưu Giai mới đem khu biệt thự này đề cử cho hắn, đồng thời lái xe chạy tới trước, lúc này nàng đang đứng cạnh chiếc BMWs màu hồng rượu chờ Trương Văn Trọng đến.
Nhìn thấy dáng người mạn diệu của Vưu Giai, Trương Văn Trọng mỉm cười, dáng tươi cười tràn đầy vẻ hạnh phúc lẫn ngọt ngào.
Hắn đưa tay đẩy cửa xe bước xuống, còn chưa kịp mở miệng, Vưu Giai vốn có tâm linh tương thông đột nhiên quay người lại, nhìn hắn mỉm cười, bước nhanh tới bên cạnh hắn, nói: “Trọng ca, anh đã đến rồi.”
“Em ở chỗ này chờ thật lâu phải không?” Nhìn mồ hôi trên trán Vưu Giai, Trương Văn Trọng thương tiếc lấy khăn tay nhỏ trong túi, giúp nàng lau đi, yêu thương oán giận nói: “Anh không phải đã nói trong điện thoại sao, em cứ lo việc của em đi, không cần chạy tới đây.” Trên mặt Vưu Giai hiện lên vẻ ửng đỏ, nàng vừa cười vừa nói: “Hôm nay em cũng đâu có chuyện gì làm, nhàn rỗi cũng vậy5 cho nên chạy tới đây giúp anh tham mưu một chút về nhà ở đó thôi.”
Trương Văn Trọng cũng không tin lời nàng nói, đưa tay điểm nhẹ lên trán nàng, mỉm cười bảo: “Nói mò, em rảnh rỗi mới là lạ đó.
Nhưng nếu em đã tới, vậy cùng anh vào xem nhà đi, cũng cho anh chút ý kiến.”
“Tốt.” Vưu Giai ngọt ngào cười, gật đầu đáp.
Tô Hiểu Hồng đi theo sát phía sau Trương Văn Trọng bước xuống xe, nhìn thấy dáng dấp ân ái giữa Trương Văn Trọng và Vưu Giai, trong lòng nàng nhất thời dâng lên một cỗ ghen tuông ê ẩm, thậm chí nàng nhịn không được ảo tưởng nếu như người đứng trước mặt Trương Văn Trọng được hắn lau mồ hôi không phải Vưu Giai mà là chính nàng, thì sẽ là chuyện tuyệt vời đến thế nào.
Ngay lúc này, Vưu Giai nhìn thấy nàng, mỉm cười chào hỏi: ‘Tiểu muội cũng tới sao, chúng ta cùng nhau đi vào xem nhà ở của lão sư em chứ?” Vưu Giai cũng chợt nhìn thấy Trần Nhàn, không khỏi hơi sửng sốt, hiếu kỳ dò hỏi: “Di, vị tiểu thư này là ai?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “À, vị này là bác sĩ Trần Nhàn của phòng y tế của anh, hai người kia là em trai cùng chú của cô ấy5 bọn họ vừa mới đi ngang qua cho nên tiện đường cho anh quá giang tới đây.”
Vưu Giai gật đầu hỏi: “Thì ra là thế, bọn họ có cùng đi không?”
Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Không cần, họ còn việc phải làm.”
Trần Nhàn phản ứng cực nhanh, nàng lập tức tiếp lời nói: “Không sai, không sai, chúng tôi còn việc cần làm.
Hiện tại đi ngay, tiểu muội, cô cũng không phải còn chuyện cần làm sao, cùng chúng tồi đi thôi.”
Tuy rằng Tô Hiểu Hồng lòng mang ghen tuông nên rất muốn ở lại nơi này, nhưng lý trí nàng rốt cục chiến thắng sự xung động:“Nga.” Nàng chui vào xe, nhìn Vưu Giai và Trương Văn Trọng nói: “Lão sư, Vưu tiểu thư, em phải trở lại có chút việc, tạm biệt.”
Trần Nhàn cũng khách khí phất tay nói lời từ biệt: “Trương phó viện trưởng, Vưu tiểu thư, tạm biệt.”
Chiếc xe khởi động, chậm rãi rời khỏi nơi đó.
Đợi bọn họ rời đi, Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Đi thôi, chúng ta vào xem nhà ở mà em giới thiệu ra sao.”
“Được.” Vưu Giai nhu thuận lên tiếng, ôm lấy cánh tay Trương Văn Trọng, cùng hắn chậm rãi đi vào tiểu khu Hải Vận.