Tiên Y

Chương 417: Tiên Khí





Lý phụ và các thôn dân, cùng các lão sư trường trung học thôn Long Hóa sau một phen tỉ mỉ kiểm tra, tất cà mọi người không khỏi thờ phào, trái tim căng thẳng cũng thả lỏng xuống tới.

Bời vì trong lúc kiểm tra, bọn họ vô cùng vui mừng phát hiện, thôn dân và các lão sư học sinh của thôn Long Hóa, đều được chuyển dời qua vùng an toàn.

Mà những người bị tuyết lở vùi lấp cũng đều được cứu ra toàn bộ, không ai bời vì tai nạn thình lình xảy ra lần này mà phải chết.
Sở dĩ có được kết quà như vậy, không chỉ vì trận tuyết lở được phát hiện đúng lúc, càng nhiều là nhờ Trương Văn Trọng ở trên sườn núi dùng hết linh lực toàn thân triệu hồi ra Huyền Thổ Thạch Tường, làm chậm băng tuyết tan cùng đất đá gào thét tuôn xuống.

Có thể nói, nếu không phải có mặt Trương Văn Trọng, chỉ sợ tối hôm nay thôn Long Hóa sẽ nghênh đón tai ương ngập đầu.

Thậm chí, thôn dân ở đây toàn bộ đều bị băng tuyết đất đá vùi lấp trong giấc ngủ mà không hề hay biết!
Thôn dân cùng các lão sư học sinh, sau khi nghe được tin tức này không khỏi thở ra một hơi, đều nói: “Không ai từ vong, không ai mất tích, đây chính là tin tức tốt nhất hiện nay!”
“Không sai, chỉ cần người còn sống, thì còn có hi vọng.

Tuy rằng trong thôn có nhiều nhà cửa cùng với trường học đều bị tuyết lở vùi lấp, phá hủy, thế nhưng chỉ cần người còn sống, vậy còn cơ hội để xây dựng lại!”
ờ trong đám người, có vài người nhìn ra đống phế tích xa xa, yên lặng lau nước mắt.

Những người này là những thôn dân bị băng tuyết đất đá hoàn toàn vùi lấp nhà cửa, phá hủy toàn bộ.

ờ thòi gian giá lạnh này, đã tới cuối năm vào đông, bọn họ đều có nhà mà không ở được, thảo nào họ không bi thương rơi nước mắt.

Lý phụ đi tới trước mặt một thôn dân đang lau nước mắt, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nói: “Yên tâm đi, chúng tôi sẽ giúp đỡ anh tạo lại nhà cửa.

Trước khi nhà cửa xây dựng xong, gia đình anh cứ đến nhà tôi ở.” So sánh với các thôn dân khác, nhà của Lý Minh Hiên còn khá rất nhiều, tuy rằng nhà cửa cũng bị phá hư, thế nhưng bị hư hỏng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần tu sửa một chút là có thể ờ lại.
Lời của Lý phụ vừa nói xong, thôn dân đứng bốn phía cũng có mấy người bước tới bên cạnh vài người đang khóc, quan tâm ồn ào nói:
“Lão Lý nói không sai, chúng tôi nhất định sẽ giúp.”
“Chuyện của gia đình mọi người, chính là chuyện của toàn bộ thôn dân chúng ta!”
“Chúng ta có tiền ra tiền, có lực xuất lực, bảo quản có thể mau chóng xây dựng lại nhà cửa cho mọi người!”
“Nhà của tôi còn mấy phòng trống, lão Dương, nếu nhà các vị không chê, thì tạm thời dời đến nhà tôi ở đi.”
“Nhà của tôi cũng còn phòng trống..
“Nhà của tôi cũng thế, có ai muốn dời đến nhà tôi ở?”
“Cảm ơn, cảm ơn mọi người, thật là cảm ơn.” Đối mặt sự quan tâm nhiệt tình của các thôn dân, mấy thôn dân có nhà cửa bị vùi lấp, đều cảm động lau nước mắt, không ngừng thốt lời cảm tạ.
Thậm chí còn có hai vị lão nhân tâm tình kích động, làm như muốn quỳ xuống tạ ơn các thôn dân.

Làm bọn họ sợ đến vội vàng dìu hai vị lão nhân đứng lên, liên thanh nói: “Hai vị, đừng làm như thế, không được a, hai người làm như vậy, sẽ làm chúng tôi giảm thọ nha.”
Vào lúc này, Đường Lam đi tới bên người Trương Văn Trọng, dùng ánh mắt tràn đầy vẻ thân thiết nhìn hắn từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: “Trương giáo thụ, thân thể của anh thực sự không có việc gì chứ? Tôi vừa nghe người ta nói, anh bị ói máu phải không? Có phải bị thương tới nội tạng hay không?”
“Làm gì đến nỗi nghiêm trọng như cô nói.” Trương Văn Trọng bị biểu tình khẩn trương lo lắng của nàng làm vui vẻ, mĩm cười hồi đáp: “Vừa rồi đại khái bị tảng đá lớn chấn ói máu, thế nhưng lúc này tôi đã không sao, không có việc gì, cô cũng không cần lo lắng.”
Lúc này Đường Lam mới yên lòng, vỗ nhẹ bộ ngực thở dài một hơi, trong miệng liên tục nói: “Như vậy tốt, như vậy thật tốt, vừa nghe tin tức anh bị ói máu, thật làm tôi lo lắng muốn chết, nếu như anh bởi vì tôi mà bị thương, tôi thật có lỗi vói anh vô cùng.”
Mấy lão sư trong trường đi tới bên người Đường Lam, đều khổ sở, trong đó có một người than thở nói: “Ai, trường của chúng ta đều bị tuyết lở hoàn toàn hủy diệt, kế tiệp nên làm gì bây giờ?”
Đường Lam suy nghĩ một chút, nói: “Hiện tại lúc này cũng đã sắp đến ngày cho nghỉ đông.


Thôi thì chúng ta cứ cho bọn nhỏ nghỉ đông sớm, để họ về nhà.

Sau đó chúng ta cùng hiệu trường đến cục giáo dục huyện, tranh thủ có thể mau chóng xin được khoản tiền xây dựng lại trường học.

Tranh thủ thòi gian có thể trong thời hạn nghỉ đông xây dựng lại trường.

Vô luận thế nào cũng không thể làm lỡ chuyện học hành của bọn nhỏ sang năm.”
Vị lão sư kia thở dài, nói: “Ai, cũng chỉ đành như vậy.

Cũng không biết đến khi nào cục giáo dục huyện mới có khà năng đưa số tiền xây dựng lại trường học, cũng không biết sẽ chi được bao nhiêu.”
Trong ánh mắt Đường Lam hiện lên một đạo tinh quang, trịnh trọng nói: “Vô luận như thế nào, chúng ta đều phải nghĩ biện pháp có được số tiền để xây dựng lại trường học! Không thể để cho những đứa trẻ miền núi không có địa phương để học tập đọc sách!”
“Chuyện xây dựng lại trường học, không bằng giao cho tôi làm đi.” Trương Văn Trọng đứng bên cạnh, nghe được Đường Lam và các lão sư nói chuyện từ đầu đến đuôi, đột nhiên chen vào nói.
“Anh?” Đường Lam và các lão sư quay người lại nhìn Trương Văn Trọng, có người kinh ngạc, có người không hiểu.

Nhưng càng nhiều chính lã vui mừng cùng hi vọng.
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Không sai, là tôi.


Thế nào, các vị không tin tôi sao?”
Đường Lam vội vàng nói: “Chủng tôi đương nhiên là tin tưởng anh, chỉ lã tài chính xây dụng trường học sợ rằng sẽ rất nhiều.”
Trương Văn Trọng còn chưa trả lời, Tô Hiểu Hồng cũng đã bước tới, cười hì hì nói: “Mọi người yên tâm đi, lão sư của tôi lã một người giàu có nha, nếu ông ấy đã đáp ứng sẽ xây dựng lại trường học, nhất định sẽ làm được.

Hơn nữa bảo đảm còn xây dựng thật đẹp, so với trước đây còn tốt hơn rất nhiều.”
“Ách?” Đường Lam và các lão sư nghe Tô Hiểu Hồng nói như thế, đều tin tường vào lời hứa hẹn xây dựng lại trường học của Trương Văn Trọng, đều kích động nói: “Cảm ơn anh, Trương giáo thụ, chúng tôi đại diện các em nhỏ của tám hương thôn trong vòng mười dặm cảm ơn anh.” Lúc này hiệu trưởng liền tỏ thái độ, nói: “Đợi khi trường học xây dựng xong, chúng tôi nhất định sẽ hướng cục giáo dục xin phép dùng tên của Trương giáo thụ để đặt tên cho trường, để bọn nhỏ ở chỗ này học hành đều có thể biết được ân tình của Trương giáo thụ!”
Những thôn dân chung quanh cũng đều nghe thấy được cuộc nói chuyện của Trương Văn Trọng và các vị lão sư, đều vây quanh tới, vừa biểu đạt cảm kích đối với việc làm từ thiện của Trương Văn Trọng, vừa vỗ ngục bảo chúng, lúc xây dựng lại trường học, bọn họ đều sẽ đến hỗ trợ, vì Trương Văn Trọng tiết kiệm được bao nhiêu tiền hay bấy nhiêu.
Sau khi cùng hiệu trưởng Và các lão sư hàn huyên vài câu về chuyện xây dụng lại trường học, Trương Văn Trọng kéo Tô Hiểu Hồng tỉm một lý do rời khỏi sườn núi mọi người đang tụ tập, nương theo bóng đêm yểm hộ, hướng đinh núi một đường chạy nhanh đi.
Con Minh Xà trên đỉnh núi một ngày không bị thu phục, nguy cơ vẫn không thể giải trừ.

Cho nên lúc này Trương Văn Trọng muốn cùng Tô Hiểu Hồng đi thu phục Minh Xà, đồng thời tìm ra kiện dị bảo giấu trong núi.
Tô Hiểu Hồng đi theo sát phía sau Trương Văn Trọng lại không biết hắn muốn đi đang làm gì, cho nên hiếu kỳ dò hỏi: “Lão sư, chúng ta đi đâu?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Lần này phát sinh tuyết núi lở, cũng không đơn giản chỉ là thiên tai bình thường.”
Tô Hiểu Hồng vừa nghe, liền nhanh miệng nói: “Lão sư, lời của thầy có ý tứ gì? Lẽ nào lần này tuyết núi lở là có người tạo thành sao?” Tuy rằng nàng có tu vi Kết Đan kỳ, nhung bởi vì vượt cấp mà bước vào, cho nên đối với linh lực, yêu lực những loại năng lượng cũng không cảm úng nhanh nhạy, cho nên không thể biết được cỗ yêu lực truyền đến từ trên đỉnh núi, tự nhiên cũng sẽ không biết, ở trên đỉnh núi có một con Minh Xà.

Trương Văn Trọng vừa chạy nhanh lên núi, vừa đem phát hiện của mình nói cho Tô Hiểu Hồng, nghe đến nàng kinh ngạc há to miệng, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Em đã nói mà, chín đạo sóng nhiệt quỷ dị không biết từ đâu toát ra.

Nguyên lai đều do con yêu quái Minh Xã làm ra! Hừ, lần này để em bắt được nó, nhất định phải đem nó nấu thành một nồi canh rắn, mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng của em!”
Trương Văn Trọng nói: “Đem Minh Xà làm canh rắn? Như vậy thật sự quá lãng phỉ.

Tôi dự đỉnh thu nó vào Càn Khôn Hồ, để nó trở thành yêu phó của tôi.


Nó phóng xuất ra yêu hỏa, độ nóng cực cao, dùng để giúp đỡ tu luyện đan dược hay pháp bảo sẽ rất không tệ.”
Tô Hiểu Hồng suy nghĩ một chút, nói: “Yêu phó? Vậy cũng không tệ.

Lão sư, đến lúc đó thầy nhất định phải cho em dằn vặt nó hai ngày.

Để em tiêu bớt sự tức giận, lần này cũng may có lão sư ở đây, nếu không những thôn dân thuần phác của Long Hóa thôn xem như đã xong lồi.”
Trương Văn Trọng không khỏi bật cười, gật đầu đáp: “Được, đến lúc đó, tôi cho nó bồi luyện với cô.

Hảo hảo rèn luyện năng lực thực chiến.” Nói xong tay phải hắn kháp một pháp quyết, trong miệng Tất nhanh niệm tụng chú ngữ, ba kiện pháp bảo bát phẩm bảo khỉ, nhất thời liền xuất hiện trong tay hắn.
Trương Văn Trọng giao ba kiện pháp bảo cho Tô Hiểu Hồng, nói: “Tiểu muội, ba kiện pháp bảo cho người, là nhằm vào ta vỉ cùng phương thức chiến đấu theo sở thích của cô luyện chế ra.

Phân biệt là Huyền Thổ Giáp dùng để phòng ngự, khi hạn chế sự hoạt động của địch nhân thì dùng Triền Ti Kim Xà, đem Lăng Phong Thương dung hợp cùng khẩu Desert Eagle, đã tăng thêm tốc độ công kích cùng tốc độ bắn.

Như thế này, có thể sẽ có một hồi ác chiến với Minh Xà, cho nên cô tốt nhất thừa dịp này mau nhanh quen thuộc cách dùng chúng nó!”
“Cảm ơn lão sư.” Tiếp nhận ba kiện, pháp bảo, gương mặt Tô Hiểu Hồng lộ vẻ kích động.

Nàng có thể cảm giác được, ba kiện pháp bảo phát ra lực lượng mạnh mẽ, đây chính là pháp bảo mạnh hơn pháp bảo hiện tại nàng đang dùng rất nhiều.
Dưới sự giáo dục của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng Tất nhanh liền nắm giữ cách dùng Huyền Thổ Giáp và Triền Ti Kim Xà, đồng thời cũng đem Lăng Phong Thương dung hợp vói khấu Desert Eagle, cường hóa uy lục của khẩn súng cực lớn.
Lúc sắp lên tới đỉnh núi, Tô Hiểu Hồng cuối cùng nhịn không được hỏi: “Lão sư, thầy nói dị bảo giấu trong núi này sẽ là gì vậy?”
“Không biết.” Trương Văn Trọng lắc đầu nói: “Thế nhưng nó có thể để cho một con rắn bình thường tiến hóa thành thượng cổ ác yêu Minh Xà, nó tuyệt đối không đơn giản! Nói không chừng, nó lã một kiện linh khỉ cao phẩm, thậm chỉ còn có thể lã tiên khí!”
Tô Hiểu Hồng khiếp sợ há to miệng, hồi lâu mới hộc ra được một câu nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.