Tiên Y

Chương 50: Đến Nhà Lâm Tử Mạn





“Biết.” Vưu Giai nói xong liền lái xe dựa theo đại chỉ mà Trương Văn Trọng vừa nói.

Trên đường đi, nàng tò mò nhìn phong cách trưng diện của Trương Văn Trọng, lại thấy một cái túi lớn, nên không khỏi hé miệng tủm tỉm cười: “Trương tiên sinh, xem cung cách ăn mặc trịnh trọng này, còn mang theo lễ vật, không phải là anh đang chuẩn bị đi bái kiến cha mẹ vợ tương lai đó chứ?” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
“Tôi ngay cả bạn gái còn chưa có, thế nào lại có cha mẹ vợ tương lai? Tôi chỉ là đang giúp một người đồng nghiệp mà thôi.” Trương Văn Trọng không giấu Vưu Giai chuyện gì, khẽ mỉm cười đem chuyện Lâm Tử Mạn nhờ mình kể cho Vưu Giai nghe.
“Hoá ra là như vậy.” Sau khi nghe Trương Văn Trọng kể xong, Vưu Giai đối với chuyện Lâm Tử Mạn mắc phải cũng sinh ra cảm giác ưu tư trong lòng.

Thật ra nàng cũng gặp phải tình huống tương tự Lâm Tử Mạn.

Chỉ khác là Lâm Tử Mạn do mẹ buộc thân cận, còn nàng lại bị cha mẹ cưỡng bức gả cho một kẻ đáng ghét.
“Bộ dạng hiện tại của anh, thật sự rất giống với nhân vật quản lý cao tầng.” Vưu Giai dùng dư quang trong khoé mắt liếc nhìn Trương Văn Trọng một cái, hé miệng cười nhẹ nói: “Chẳng qua tôi chưa gặp một nhân vật quản lý cao tầng nào trong khi tới nhà bạn gái lại đi bằng xe buýt nha!”
Trương Văn Trọng nhún vai cười khổ: “Cũng không có biện pháp, một giáo y nhỏ nhoi như tôi, nếu muốn mua xe quả thật như là chuyện cổ tích nghìn lẻ một đêm.

Đến khi đó tôi cũng chỉ còn cách nói dối rằng xe của tôi gặp phải sự cố ngoài ý muốn, đưa đi bảo dưỡng đinh kỳ.”
“Anh nghĩ rằng cha mẹ của Lâm Tử Mạn có tin hay không?” Vưu Giai hỏi.
“Ai biết.” Trương Văn Trọng bất đắc dĩ cười khổ nói.
Vưu Giai trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói: “Anh biết lái xe không?”

“Biết.” Trương Văn Trọng thành thật đáp, sau đó lại nói: “Sao lại hỏi vậy?”
Vưu Giai chỉ vào vô lăng nói: “Nếu không tôi cho anh mượn chiếc xe này dùng một bữa, để anh giữ lại chút thể diện?”
“Chiếc xe này của cô chỉ sợ hơi mắc tiền?” Tuy rằng Trương Văn Trọng biết lái xe nhưng hắn đối với xe hơi đời mới cũng không có nghiên cứu gì, chỉ biết dòng xe BMW mui trần này thật sự rất mắc.

Hắn nghiên đầu nhìn sang Vưu Giai nói: “Chẳng lẽ cô không sợ tôi mượn xong, sẽ không trả lại sao?”
“Có gì mà phải sợ? Nếu như anh dám mượn không trả, tôi sẽ báo cảnh sát bắt anh.

Dù sao tôi đã biết địa chỉ nơi anh công tác, chẳng lẽ còn sợ anh chạy trốn sao?” Vưu Giai phụng phịu nói, nhưng vừa nói xong, nàng nhịn không được cười hì hì: “Nói giỡn với anh chút thôi, tuy rằng hai chúng ta quen biết chưa lâu, nhưng tôi tin tưởng vào nhân phẩm của anh.

Cho nên chiếc xe này anh cứ lấy mà dùng đi, ngày mai tôi đến bệnh viện tìm anh lấy xe sau cũng được.”
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Được, một khi đã như vậy tôi cũng không khách sáo.

Tôi mượn chiếc xe này một đêm, ngày mai tôi sẽ đổ đầy xăng cho cô.”
“Không cần đổ xăng cũng được mà.” Vưu Giai cười nói: “Như vậy buổi trưa ngày mai tôi sẽ đến tìm anh, nhân tiện hai chúng ta đi tham dự buổi tiếc sinh nhật của ông nội tôi luôn thể.”
“Được.” Trương Văn Trọng gật đầu đáp ứng.
Hơn 20 phút sau, Vưu Giai dừng xe ở bên ngoài tiểu khu Ung Thuý, cầm theo túi xách thời trang của mình bước xuống, nhường ghế lái cho Trương Văn Trọng.
Chuyển ghế lái xong, Trương Văn Trọng nhìn Vưu Giai đứng bên ngoài hỏi: “Cô đưa xe cho tôi thì cô về bằng cách nào?”
Vưu Giai cười đáp: “Tôi gọi taxi không được sao? Được rồi, anh mau đi đi, phỏng chừng bác sĩ Lâm hiện giờ đang rất khẩn trương đó.” Đối với tâm tình hiện giờ của Lâm Tử Mạn, có thể nói nàng hiểu rất rõ.
Sau khi tạm biệt Vưu Giai, Trương Văn Trọng lái chiếc BMW chạy vào trong tiểu khu Ung Thuý, đậu xe đối diện ban công nhà của Lâm Tử Mạn.

Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
Bước xuống chiếc BMW, Trương Văn Trọng bỏ chìa khoá vào túi quần, mang theo túi lễ vật cực lớn rảo bước lên nhà Lâm Tử Mạn.
Đứng ở trước của nhà Lâm Tử Mạn, Trương Văn Trọng giơ tay gõ cửa.
Rất nhanh của được mở ra, Lâm Tử Mạn thần tình lo lắng xuất hiện.

Trông thấy người gõ cửa là Trương Văn Trọng, vẻ lo lắng trên mặt Lâm Tử Mạn cũng giãn ra nhiều, nhỏ giọng oán hận nói: “Làm sao giờ này anh mới đến hả?”
Trương Văn Trọng mỉm cười nói: “Từ lúc cô gọi cho tới giờ cũng chỉ mới khoảng 20 phút mà.

Giờ đến đây là nhanh lắm rồi đó.” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "

“Quên đi, không nói chuyện này nữa.

Anh mau vào trong đi, tôi bị cái gã thích khoe khang kia làm cho phiền sắp chết rồi!” Lâm Tử Mạn nghiên người, nhường lối cho Trương Văn Trọng vào nhà, đồng thời nàng cũng hướng vào trong hô lớn: “Cha, mẹ, Trương Văn Trọng đến rồi đây nè!”
Lâm Tử Mạn đóng cửa xong, liền khoác tay Trương Văn Trọng đi vào, giả bộ làm ra kiểu tình tứ thân thiết.
Lúc này cha của Lâm Tử Mạn đang ngồi ở phòng khách, đây là một người đang ông khoảng 50 tuổi, hơi có chút vạm vỡ.

Bỗng nhiên thấy Trương Văn Trọng xuất hiện, hắn chợt ngẩng người ra.

Sau đó lại thấy con gái của mình cùng Trương Văn Trọng tựa hồ rất thân mật, biểu tình trên mặt liền trở nên quái dị.
“Văn Trọng? Cậu nào là Văn Trọng?” Mẹ của Lâm Tử Mạn chạy từ trong bếp ra, ngang hông bà vẫn còn quấn một chiếc tạp dề.

Ngay lúc thấy bộ dạng thân mật của con gái mình và Trương Văn Trọng thì bà cũng không khỏi ngây người.
Thấy hai người phản ứng như thế, Trương Văn Trọng hơi sững sờ, sau đó ngoảng mặt sang nhìn Lâm Tử Mạn, nghẹ giọng hỏi: “Như thế nào? Không thông báo cho cha mẹ cô biết là hôm nay tôi đến sao?”
Lâm Tử Mạn hắc hắc cười gian một tiếng khẽ nói: “Không có, tôi chỉ nói rằng hôm nay sẽ cho họ một điều kinh hỉ!”
“Kinh thì có, nhưng mà không có hỉ đâu! Tạm thời không tinh toán với cô.” Trương Văn Trọng buồn bực nói.
Vốn định mở tiệc giới thiệu đối tượng thân cận cho con gái mình nhưng thật không ngờ ngay lúc quan trọng này người bằng hữu trong miệng con gái lại xuất hiện …
Ông Lâm ngồi ở trên ghế salon, ngước mắt nhìn Lâm Tử Mạn kéo tay Trương Văn Trọng, lại nhìn Nguỵ Nhạc ngồi ở bên cạnh mình.

Đột nhiên ông cảm thấy đau đầu, vươn tay nhu nhu huyệt thái dương một chút, sau đó đứng dậy đi tới chỗ bà Lâm, kéo bà vào trong bếp.
Lâm Tử Mạn kéo Trương Văn Trọng ngồi xuống ghế salon, đối diện với Nguỵ Nhạc.


Hành động này của nàng thật sự là có chút điểm thị uy: “Tôi đã có bạn trai rồi, thức thời thì nhanh chóng rời đi đi.”
Nguỵ Nhạc đại khái khoảng gần 30 tuổi, thoạt nhìn bộ dạng tư văn nhã nhặn, đầu tóc chải ngược ra phía sau bóng loáng, trên sống mũi còn gác một gọng kính mắt mạ vàng.

Bộ dạng trông rất giống diễn viên điện ảnh Phùng Miễn Hằng trong phim của Châu Tinh Trì.

(Phim đội bóng thiếu lâm, cái tên kính cận giấu cờ lê với búa trong quần chính là nó.)
“Tử Mạn, em không giới thiệu vị này cho anh biết một chút sao?” Lúc này vẻ mặt của Nguỵ Nhạc có chút xấu hổ, đồng thời cũng có chút âm trầm.

Hắn gác kính mắt trên sóng mũi, đôi con ngươi toát ra một đạo lệ quang.
“Đây là bạn trai của em, Trương Văn Trọng!” Lâm Tử Mạn không nhận thấy ánh mắt của Nguỵ Nhạc, nên cố tình lớn tiếng trả lời.
“Cậu ta có phải bạn trai của con hay không thì còn phải được sự đồng ý của mẹ và cha con.

Bây giờ thì chưa biết được …” Bà Lâm từ trong phòng bếp ló đầu ra trừng mắt nhìn Lâm Tử Mạn quát: “Con bé kia, buông tay ra!”
Lâm Tử Mạn vội vàng buông ta



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.