Tiên Y

Chương 512: Long Phượng Họa Không Ngờ Là Sống





Khi sắc trời hoàn toàn tối sầm xuống tới, Trương Văn Trọng và chị em Trần Nhàn Trần Hi mới về tới huyện Ẩn Ngạc.
Lúc chia tay về nhà, Trương Văn Trọng nhìn hai chị em phân phó: “Đem chỗ hồ bơi tại Mục Mã Trưởng giữ lại cho ta, tối nay đừng cho người ngoài đến gần hay tiến nhập vào trong, đại khái lúc nửa đêm, ta sẽ đến đó luyện chế một kiện pháp bảo.” Từ lúc ở Phù Bảo Tông thu hoạch được Long Lân Thạch, hắn đã nghĩ dùng Long Lân Thạch và Phượng Hoàng Huyết Thạch hai kiện linh tài liệu thiên cấp luyện chế thành pháp bảo.

Chỉ tiếc, trước đó vẫn không có thời gian, hiện tại về tới huyện Ân Ngạc, hắn tự nhiên khẳn cấp muốn lập tức luyện chế ngay.
“Dạ, tôi sẽ thông tri người phụ trách hội sở cao cấp Mục Mã Trưởng, để hắn giữ lại hồ bơi cho ngài.” Trần Nhàn gật đầu đáp, sau một lát do dự, lại cẩn thận hỏi: Tông chủ, không biết lúc ngài luyện chế pháp bảo, chúng tôi có thể ở bên cạnh tham quan học tập được không?”
Trương Văn Trọng cũng không cự tuyệt lời thỉnh cầu này của nàng, nói: “Có thể, nhưng người đến tham quan học tập không thể quá nhiều, cũng không được ồn ào, càng không thể quấy rối ta.”
Chị em Trần Nhàn, Trần Hi quá đỗi vui mừng, cùng kêu lên tạ ơn: “Đa tạ tông chủ, chúng tôi bảo chứng tuyệt đối sẽ không ồn ào, lại càng không có người quấy rối ngài.” Từ sau khi được Trương Văn Trọng lãnh vào con đường tu chân, đệ tử Trần gia một mực khổ học thuật luyện đan cùng thuật luyện khí do hắn truyền thụ.

Đối với đệ tử Trần gia mà nói, ở tại hiện trường tham quan học tập quá trình luyện chế pháp bảo của Trương Văn Trọng, có thể trợ giúp bọn họ thu được kinh nghiệm luyện chế pháp bảo, đề thăng năng lực luyện chế pháp bảo.

Cho nên sau khi có được sự chấp thuận của Trương Văn Trọng, chị em hai người mới kích động như vậy.
“Được rồi, các ngươi trở về đi, tối nay gặp.” Trương Văn Trọng xua tay nói, sau đó xoay người đi vào tiểu khu, về tới trong nhà.
Trương Trạch Thụy và Vương Hân Di, còn có tiểu Liên Nam đều rất hiếu kỳ hai ngày này Trương Văn Trọng đã đi đâu làm gì, nhìn thấy hắn về đến nhà, liền lập tức vây quanh, lôi kéo hắn hỏi hắn.
Chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua, Trương Văn Trọng tạm thời không thể nói với người nhà, chỉ đầy cõi lòng áy náy dùng lời nói dối cho qua chuyện.
Trương Trạch Thụy cũng không hoài nghi lời hắn nói, chỉ hỏi: “Ngày mai đã là đêm ba mươi, con còn chạy loạn nữa không?”
“Đương nhiên sẽ không.” Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: “Con đã nhiều năm không mừng năm mới trong nhà, năm nay nhất định phải cùng mọi người qua năm mới.”
“Như vậy tốt lắm.” Trương Trạch Thụy hài lòng gật đầu, nở nụ cười.

Tiểu Liên Nam ngẩng đầu nhìn thời gian, nói: “Ba ba, cha hẳn còn chưa ăn cơm chiều phải không? Con đi làm chút thức ăn cho cha ăn.”
Trương Văn Trọng không khỏi có chút ngoài ý muốn: “Di, con còn có thể làm cơm sao?”
“Đương nhiên là biết, hơn nữa con làm ăn ngon lắm nữa.” Tiểu Liên Nam hồi đáp, sôi nổi chạy vào phòng bếp, thu xếp cơm tối cho Trương Văn Trọng.

Vương Hân Di lại vội vã đứng dậy, đi theo sát phía sau.
Trương Trạch Thụy vừa cười vừa nói: “Văn Trọng, con không biết thôi, chiều hôm qua dì Tiễn đã về nhà mừng năm mới, hai ngày nay đều do tiểu Liên Nam nấu cơm.

Đừng nói, tay nghề làm cơm của tiểu Liên Nam thật đúng là không sai, còn khá hơn cả chị con.”
Không bao lâu, hai món ăn cùng một món canh do tiểu Liên Nam và Vương Hân Di liên thủ làm ra được bưng lên bàn ăn.

Tuy rằng đều là món ăn thường ngày, nhưng làm Trương Văn Trọng ăn thật hài lòng, liên tục hô to “ngon miệng”.

Nhìn thấy vẻ thoải mái của hắn, tiểu Liên Nam cũng hài lòng nở nụ cười.
Sau khi ăn cơm xong, Trương Văn Trọng cùng người nhà ngồi trên sô pha trong phòng khách xem ti vi.

Cảm giác ấm áp đoàn tụ cùng người một nhà, Trương Văn Trọng vốn thích nhất.

Ngoài cửa thường vang lên tiếng pháo nổ, thỉnh thoảng còn hiện lên pháo hoa tịnh lệ, làm không khí Tết càng dày đặc mười phần, cũng làm tiểu Liên Nam say sưa chạy lên sân thượng ngắm nhìn pháo hoa mỹ lệ hoan hô nhảy nhót.

Khoảng mười giờ, tiểu Liên Nam đã được Vương Hân Di dỗ đi ngủ, lại qua thêm một giờ, Trương Trạch Thụy và Trương Thành Quý cũng tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Nhưng Trương Văn Trọng cũng không vội rời đi, mà đợi thêm một đoạn thời gian, sau khi biết cả nhà đều đã ngủ, lúc này mới lặng yên không một tiếng động rời nhà, đi tới hội sở cao cấp Mục Mã Trưởng ở phía đông huyện Ẩn Ngạc.
Ở trong hồ bơi tại Mục Mã Trưởng, Trần Nhàn, Trần Hi cùng tám đệ tử Phong Sơn phái am hiểu luyện khí đã sớm chờ đã lâu.

Lúc này nhìn thấy Trương Văn Trọng đã tới, bọn họ liền nhanh tiến lên đón, cung kính hướng Trương Văn Trọng hành lễ vấn an.
Trương Văn Trọng xua tay ý bảo bọn họ không cần đa lễ, nói: “Các ngươi ở một bên nhìn xem, nếu có gì nghi vấn, đợi khi ta luyện chế xong thì hỏi lại.”
Trần Nhàn, Trần Hi cùng tám đệ tử Phong Sơn phái cùng kêu lên đáp: “Dạ, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quấy rối tông chủ luyện chế pháp bảo.” Sau đó bọn họ đi tới một góc hồ bơi, im ắng chờ đợi , chỉ mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Văn Trọng, thậm chí mắt cũng không hề chóp một chút, sợ bỏ sót quá trình luyện chế pháp bảo của hắn.
Trương Văn Trọng thả người nhảy xuống hồ bơi.
Nước bên trong hồ bơi đã sớm dựa theo lời phân phó của hắn rút hết, lúc này hắn nhảy xuống, liền đem ra Hỗn Độn Lô, biến thành hình dáng vốn có của nó.

Đồng thời
Triệu hoán Mình Xà từ trong Càn Khôn Hồ, để nó phun ra Đại Tảo hung hỏa, trong nhay mắt đã đốt Hỗn Độn Lô thành màu sắc tịnh lệ.
Nhìn thấy tình cảnh này, có đệ tử che miệng nhỏ giọng kinh hô lên: “Hỗn Độn Lô linh khí cấp, Mình Xà có tu vi Hóa Thần kỳ, tông chủ dùng làm công cụ để luyện khí, thật đúng là mạnh mẽ đến mức làm kẻ khác líu lưỡi.

Nếu như tôi cũng có được “công cụ” luyện khí mạnh mẽ như vậy thì tốt rồi..
Mấy đệ tử khác cũng gật đầu lia lịạ, đối với công cụ luyện khí của Trương Văn Trọng ước ao không ngớt.

Trần Nhàn quét mắt nhìn bọn họ, hừ lạnh nói: “Công cụ luyện khí gì đó, đều chỉ là đường nhỏ mà thôi, tôi cho các anh đến, không phải để các anh ước ao công cụ luyện khí của tông chủ, mà cho các anh tham quan học tập toàn bộ quá trình luyện khí của tông chủ, nhất là thời gian ngài bỏ linh tài liệu vào, còn có mồi lửa, khống chế linh khí.

Hiện tại tu vi chúng ta đều rất thấp, muốn đến giúp tông chủ, cũng chỉ đành hạ công phu ở phương diện luyện đan cùng luyện khí mà thôi.

Đuổi theo tiêu chuẩn của tông chủ tuy rằng không có khả năng, nhưng chí ít chúng ta cũng phải đuổi kịp ngủ độc yêu chứ?”
Trần Hi cùng tám đệ tử Phong Sơn phái cùng gật đầu, đều nghĩ lời của Trần Nhàn rất có đạo lý, đều thu liếm tâm thần, đem lực chú ý đặt lên quá trình luyện chế pháp bảo của Trương Văn Trọng.
Sau khi đem Hỗn Độn Lô đốt thành đỏ bừng, Trương Văn Trọng cũng không vội vã đem Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch ném vào Hỗn Độn Lô, mà trước tiên xuất ra vài món linh tài liệu ngoài ngũ phẩm địa cấp ném vào Hỗn Độn Lô trước.
Dưới sự luyện chế của Đại Tảo hung hỏa, vài món linh tài liệu ngũ phẩm trong nháy mắt đã bị luyện thành một đoàn linh khí tinh thuần.

Đợi khi linh lực bên trong Hỗn Độn Lô bình ổn xuống tới, lúc này Trương Văn Trọng mới lấy ra Phượng Hoàng Huyết Thạch và Long Lân Thạch, cùng một thời gian ném luôn vào Hỗn Độn Lô.
Một đạo long ảnh màu vàng kim và một đạo phượng hoàng ảnh màu đỏ như lửa từ trong Hỗn Độn Lô bốc lên, phảng phất như có hai con long phượng đang nằm bên trong lô.
“Kim long hỏa phượng...Đây là hình dáng Long Phượng đó sao? Thật uy vũ, thật xinh đẹp a...”
“Hai kiện linh tài liệu thiên cấp dẫn phát dị tượng, Qủa nhiên không giống bình thường.”
“Thật không biết, tông chủ dùng hai kiện linh tài liệu thiên cấp, có thể luyện chế ra kiện pháp bảo như thế nào.”
Trần Nhàn, Trần Hi cùng tám đệ tử Phong Sơn phái nhỏ giọng nói thầm, nhưng ánh mắt bọn hắn đều chăm chú nhìn vào từng hành động của Trương Văn Trọng, rất sợ bỏ lỡ dù một chỉ tiết.
Mà ngay lúc này, Trương Văn Trọng đã phất tay để nắp Hỗn Độn Lô đậy xuống, hình ánh long phượng trên đỉnh lô nhất thời biến mất không gặp.

Mà hắn cũng nhắm hai mắt lại, dùng thần thức điều khiển linh khí biến hóa bên trong Hỗn Độn £0.

Lần này luyện khí, khác với ngày thường, chính là dùng hai kiện linh tài liệu thiên cấp cùng một đống linh tài liệu địa cấp cao phẩm, hơi có vô ý, sẽ không khống chế được linh khí trong lô.


Cho đến lúc này, luyện khí thất bại chỉ la việc nhỏ, đáng sợ nhất là nổ lô lây lan toàn bộ hội sở Mục Mã Trưởng, thậm chí toàn bộ nơi này vì nổ lô mà biến thành mây khói.
Cho nên Trương Văn Trọng phải khỏi lên toàn bộ tỉnh thần, cẩn thận điều khiển linh khí bên trong Hỗn Độn Lô, không thể có nửa điểm sai lầm.
Thời gian trôi qua từng giây, Đại Tảo hung hỏa do Mình Xà phóng xuất đã được Trương Văn Trọng nắm trong tay lúc lớn lúc nhỏ, tất cả đều biến hóa theo sự biến hóa linh khí bên trong Hỗn Độn Lô.
Kỳ thực vô luận là luyện đan hay luyện khí, đại bộ phận quá trình đều tương đối khô khan.

Nếu như đổi lại người khác, chỉ sợ sớm đã buồn ngủ.

Nhưng nhóm người của Trần Nhàn đều xem say sưa, thậm chí còn có người lấy ra giấy bút vẽ lại, đem một ít nội dung then chốt cùng cảm ngộ của mình ghi lại, tam gác sau này nghiên cứu.
Theo thời gian trôi qua, sắc trời sáng dần.

Ngay khoảng bảy giờ sáng, Trương Văn Trọng vốn đang khoanh chân ngồi, nhắm mắt điều khiển linh khí biến hóa trong Hỗn Độn Lô, đột nhiên mở mắt đứng lên, tay trái vung lên, nắp lô chợt bay lên, một đạo linh dịch vàng đỏ giao nhau từ bên trong bay vụt ra, chiếu sáng cả hồ bơi.
Tay phải Trương Văn Trọng tạo thành kiếm quyết, dùng tay làm bút, dùng lịch dịch vàng đỏ giao nhau làm mực, nhanh chóng vũ động lên.

Trong chớp mắt, một con kim long uy vũ bất phàm và một con phượng hoàng thánh khiết mỹ lệ xuất hiện ngay giữa không trung, trông rất sống động, như vật còn sống.
“Không phải đang luyện khí sao? Tông chủ sao lại dùng linh dịch vẽ tranh?” Nhóm người Trần Nhàn xem đến choáng váng, không giải thích được ý nghĩa cừ động của Trương Văn Trọng.
“Tông chủ dùng linh dịch vê tranh, hẳn cũng là một bộ phận trong luyện khí.” Trần Hi vội va đem chuyện Trương Văn Trọng cấu trúc Lão Từ Ngu Thiên trận nói ra.
“Thì ra là thế.” Nhóm người Trần Nhàn đầy vẻ ước mơ, hiển nhiên tưởng tượng tư thế oai hùng khi Trương Văn Trọng múa bút bày binh bố trận.
Ngay lúc này, một đạo long ngâm vang dội cùng tiếng phượng hoàng thanh thúy hót vang đột nhiên vang vọng lên, chắn đến màng tại mọi người nhói đau, cũng làm cho ánh mắt họ cùng nhìn về hướng thanh âm truyền đến.
Trần Nhàn, Trần Hi cùng tám đệ tử Phong Sơn phái hoàn toàn quên cả yêu cầu Trương Văn Trọng định ra không được ồn ào, thất thanh kinh hô lên: ‘Trời ạ, sống.., sống? Kim long và phượng hoàng do linh dịch vẽ tranh không ngờ lại sống?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.