Tiếng Dương Cầm

Chương 8: Chương 8+9




Chương 8+9: Hai lần ra đi
Chương 8
Đính hôn?
Hàn Ngọc tay cầm tờ báo, nước mắt lăn dài, miệng nhuếch lên một nữa nhìn chằm chằm vào hình ảnh Trần Khánh Minh đang đứng khoát tay với một cô gái khác. Vẫn là ánh mắt lạnh lẽo thường lệ, vẫn là nụ cười đó, khuôn mặt đó, nhưng bây giờ nó không thuộc về cô nữa rồi.
Hàn Ngọc cảm giác thật mỉa mai. Anh sẽ về bên cạnh cô ngay sau khi giải quyết công việc? Ngày hôm đó anh cứu cô? Tất cả là giả dối hết sao?
Hóa ra bấy lâu nay, cô không là gì trong mắt anh cả. Đúng vậy, anh từng không tiếc sinh mạng của cô cơ mà. Chỉ là cô ngốc nghếch, tự cô suy tâm vọng tưởng đến anh mà thôi. Sáu năm, thời gian không ngắn, không dài, nhưng đủ có thể làm vật đổi, sao dời. Họ đã đính hôn rồi, xem như cô mất trắng tất cả. Phải chăng đó là cái giá cho sự ngu ngốc.
“Nghi…” Phương Nghi nhấc điện thoại lập tức hóa đá, Hàn Ngọc đang khóc, khóc rất nhiều. Cô cũng cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy. Hơn hai tháng Hàn Ngọc nằm viện, cô không dám tiếc lộ nữa lời, vì sợ Hàn Ngọc không chịu đựng được kích động. Nhưng mà giấy không gói được lửa, dù là sớm hay muộn thì Hàn Ngọc cũng biết, rồi cô cũng sẽ đến lúc đối diện với nó. Trong thâm tâm của Phương Nghi, cô chỉ mong Hàn Ngọc sẽ vượt qua mà mạnh mẽ đứng lên.
Hàn Ngọc sau hai tuần không nói không rằng lặng lẽ xách hành lý đến một đất nước khác.
Cô sẽ lặng lẽ rời xa nơi đầy đau khổ này. Âm thầm quên đi những nụ cười, nước mắt và cả hình bóng ai đó bên cây dương cầm. Mãi mãi quên tất cả.
Nhưng mà…
Buổi sáng, Hàn Ngọc dậy sớm khoát lên mình bộ vest công sở màu đen thanh lịch, cô giơ tay lấy chiếc áo khoác mà nâu sẫm trên ghế rồi lái xe ra ngoài. Hôm nay là ngày phỏng vấn xin việc làm ở công ty mới, đây là công ty của của người Việt kiều làm giám đốc, dù chỉ là chi nhánh của một tập đoàn lớn nhưng rất phát triển.
Hàn Ngọc từ lúc Trần Khánh Minh bỏ đi không một tin tức, cô cũng sang Đức du học, một thời gian nghiên cứu ngôn ngữ trên thế giới, trong tay lại đang cầm tấm bằng cử nhân, quả thật xin một công việc không có gì là khó khăn, huống hồ, cô còn nhận được sự giúp đỡ của Liễu Phương Nghi.

Buổi phỏng vấn rất suông sẻ, cô được nhận vào với vai trò thư ký giám đốc, qua thời gian thử việc, cô sẽ ký hợp đồng, chính thức làm nhân viên của công ty. Nghĩ đến việc ngày ngày bận rộn, dần rồi cũng sẽ quên những ngày tháng đau khổ trước kia. Cô sống một cuộc sống bình thường, viên mãn, quên đi mọi ưu tư, phiền não lòng liền cảm thấy thanh thản.
Cô cứ sống như vậy, buổi sáng dậy sớm đến công ty làm việc. Chiều tan sở liền về nhà. Những ngày cuối tuần đi dạo, mua sắm. Hàn Ngọc hoàn toàn quên đi thói quen dường như đã được lập trình trước đó. Cô không còn chìm đắm trong những bản dương cầm réo rắt, không còn u muội trong nước mắt. Trước mắt cô chỉ còn là công việc, là cuộc sống bình thường nhất trong cái thành phố xinh đẹp này.
Nữa năm trôi qua thật nhanh, Hàn Ngọc ngày càng gầy guộc, xanh xao, có lẽ thời gian qua cô đã dùng hết tâm sức vùi đầu vào công việc. Sáng nay, cô nhận được tin giám đốc phải chuyển đến một chi nhánh khác liền cảm thấy hụt hẫng. Dù sao cô và chị ta cũng từng làm việc một thời gian dài, tình cảm thân thiết, nhưng mà đó là lệnh của cấp trên, hai người họ hoàn toàn không thể làm gì được.
Bốn ngày sau, giám đốc mới đến bàn giao công việc, sổ sách, ngay cả cô cũng bị “bàn giao” cho người mới. Hàn Ngọc đối với vấn đề sếp mơi này quả thật không quan tâm, cô chỉ biết làm tốt công việc của mình, cuối tháng nhận tiền lương, như vậy đã rất thõa đáng rồi.
“Ngọc, cô đi pha cà phê, giám đốc tân nhiệm sắp đến rồi.” Alina cầm một chồng hồ sơ bận rộn bước vào phòng giám đốc, mắt không nhìn mà gọi Hàn Ngọc đang ngồi sắp xếp văn kiện. Cô cũng bận tối mặt, tối mũi cho nên chỉ lặng lẽ đi mà không nói. Đến khi cô quay trở lại thì giám đôc tân nhiệm đã ở trong phòng. Hàn Ngọc đến gõ cửa như thường lệ, nghe Alina gọi, cô lập tức bước vào.
Là anh? Tại sao lại là anh?
“Ngọc, cậu ta đi Paris giải quyết công việc, ngoan…”
Paris? Khánh Minh?
Trên Trái Đất muôn vạn nơi, tại sao cô không đi lại vác thân đến Paris.
Là xúc động, nhưng chỉ là nhất thời. Nữa năm rất ngắn, nhưng nó toi luyện cô trở nên mạnh mẽ cứng rắn. Hàn Ngọc bình tĩnh bước đến đặt hai tách cà phê xuống bàn gật đầu xem như chào, sau đó, cô bước nhanh ra ngoài. Vì sao ư?
Cô đi nhanh để ai đó không thể nhìn thấy cô một lần nữa nhu nhược, yếu đuối. Để nhìn thấy bộ dạng hèn hạ này, người nào đó sẽ nghĩ cô cần thương hại mà anh nhất định sẽ ban phát cho cô. Bao nhiêu đó đã quá đủ rồi. Cuộc sống yên bình với cô ngắn ngủi vậy sao?
Hàn Ngọc lấy khăn giấy lao nước mắt, hít một hơi thật sâu. Sau đó, cô cầm xấp văn kiện mang vào phòng giám đốc rồi lại trở ra ngoài, lặng lẽ vùi đầu vào công việc, mà không mảy mai chú ý đến Trần Khánh Minh. Thật ra có chú ý đến anh thì sao chứ? Dù sao vẫn là “người lạ đã từng quen”… thôi thì tránh càng xa nhau càng bớt đau khổ.

Hàn Ngọc ngồi trên ghế đặt tay xuống, lại thôi. Lại đặt tay xuống bàn phím gõ bốn chữ “Đơn xin nghỉ việc”. Cô tựa lưng vào ghế, hai mắt nhắm nghiền. Đây là công việc của cô, cuộc sống của cô, tại sao cô nhu nhược như thế. Đáng lẽ ngay từ đầu, một khi đã hạ quyết tâm thì cô nên biết rằng, cho dù bất cứ ai cũng không có thể ảnh hưởng tới cuộc đời cô một lần nào nữa.
Đúng vậy, không ai có thể ban phát thương hại cho cô, bởi vì cô không cần điều đó.
Chương 9
Ánh ban mai nhàn nhạt chiều vào cửa sổ, Hàn Ngọc ngồi thẫn thờ, dù sao công việc vốn đã hoàn thành từ lâu, chỉ cần đợi Trần Khánh Minh ký duyệt nữa là xong. Nhàn rỗi quá, cô ngồi trên ghế chân vắt tréo Nghĩ một lúc, Hàn Ngọc đeo headphone, bật bản nhạc “Loser”.
Cô ngồi trầm ngâm lắng nghe từng giai điệu. Dường như đã lâu rồi cô không nghe nhạc nhỉ? Đây là một bài hát rất hay, cô cảm thấy nó rất buồn, buồn da diết.
“Tôi chỉ là một kẻ thất bại”
Qua bao năm tháng, cuối cùng cô cũng chỉ là một kẻ thất bại trong trò chơi của người khác, hóa ra từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nhận ra bản thân mình hèn kém đến mức độ nào.
Điện thoại dần chuyển qua những bản nhạc không lời, nhưng trong khối óc đã mơ hồ kia, từng câu, từng chữ, thậm chí là giai điệu của “Loser” vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cô. Những giai điệu thắm thiết, cả đời khó có thể quên. Những giai điệu làm cho cô lần đầu xúc động trong suốt nữa năm sống trong cô đơn.
Một lúc sau, hai mắt cô khép lại, chìm vào trong những nốt nhạc du dương, cô lại bật bản nhạc “Loser” một lần, hai lần, thậm chí là cả hàng chục lần, cô nghe mãi, nghe mãi. Dường như cô đang tự nhốt mình vào một thế giới tâm tối khác.
Cho đến khi hai bên tai cô đau nhói, cô mới chịu mở mắt. Trần Khánh Minh đang cầm headphone của cô. Gương mặt lạnh lẽo chỉ liếc sang cô một cái rồi lặng lẽ mở miệng: “Công ty tôi không trả lương cho những kẻ ăn không ngồi rồi.”
“Tôi làm xong hết rồi, trả lại cho tôi.” Hàn Ngọc lạnh lẽo liếc anh một cái. Có lẽ đây là lần đầu tiên từ khi Trần Khánh Minh nhậm chức, cô mới mở miệng nói chuyện với anh. Nhận thấy sự khác thường của cô, gương mặt Trần Khánh Minh ửng đỏ rồi bước vào phòng.

Dạo gần đây, Hàn Ngọc không thích mùi cà phê, thậm chí là ngửi thôi cô cũng cảm thấy khó chịu. Buổi sáng, buổi trưa cô đều đặn pha ình một tách trà nóng đặt bên cạnh bàn làm việc của mình, quả nhiên điều đó làm cô thấy dễ chịu hơn.
Trần Khánh Minh có hẹn với đối tác trong phòng làm việc. Anh gọi cô pha cà phê, cô không buồn mở miệng, đây vốn là trách nhiệm. Hàn Ngọc bình thản đặt hai tách cà phê lên bàn, chuẩn bị quay ra để hít thở không khí trong lành thì bị anh kéo lại, bảo này, bảo nọ. Hàn Ngọc rốt cục không chịu được nữa, cô bèn giả bộ nói chóng mặt, muốn ra ngoài nghỉ ngơi.
Nhận thấy thái độ bất thường của cô, Trần Khánh Minh hơi lo lắng, anh nhìn theo bóng Hàn Ngọc cho đến khi cánh cửa đóng lại mới quay sang Lưu Vân. Anh ta hơi mỉm cười nhìn Trần Khánh Minh khẽ thì thầm: “Cô ấy hình như không thích mùi cà phê.”
Bắt đầu ngày hôm đó, ngày nào Trần Khánh Minh cũng gọi cũng bốn năm lần mang cà phê lên. Lúc trong phòng còn cố ý giữ cô lại mè nheo thứ này, thứ nọ. Anh thật là thâm độc.
Mấy ngày gần đây, Hàn Ngọc cảm giác mình giống như một đứa sai vặt chính hiệu của Trần Khánh Minh, mặc dù đội lớp thư ký nhưng thực chất cũng là sai vặt, nhưng anh càng ngày càng quá đáng với cô.
Mỗi lần ký duyệt văn kiện nào đó, Trần Khánh Minh đều bắt cô ngồi trước mặt anh đọc cho anh nghe rồi mới chịu ký. Hoặc là anh ăn trưa không tự mình vác xác đi mà bắt cô bụng đói đi mấy cây số mua về cho anh. Kết quả vừa vặn về đến nơi đã hết giờ nghĩ trưa.
Anh là giám đốc quyền cao chức trọng, còn cô chỉ là thường dân thấp cổ bé họng làm sao dám so đo. Cô có hôm bụng đói cả ngày không được ăn uống mà phải đi làm một đống việc. Hơn cả một tuần nay, đến mùi tra như thế nào, cô còn không biết nữa là.
“Alo, giám đốc.” Cô đã đắp chăn đi ngủ, vậy mà Trần Khánh Minh vẫn không buông tha giờ nghỉ ngơi của cô, đúng là bốc lột sức lao động quá mà.
“Tôi cần sổ sách chi tiêu tháng trước, cô nhanh chóng mang đến công ty, tôi cho cô hai mươi phút.”
Hàn Ngọc lặng lẽ mang sổ sách đi mà không chút than phiền, đây chính là cuộc sống cô lựa chọn cơ mà. Sau đó, cô lập tức vác xác đi đến công ty. Trong công ty, vẫn còn một số nhân viên làm ca đêm đi đi lại lại, Hàn Ngọc bước lên văn phòng giám đốc, tay xoay đấm cửa. Trong phòng tối đen như mực, cô với tay bật đèn, không có ai cả.
Cô lập tức gọi xuống văn phòng bảo vệ mới biết, thì ra Trần Khánh Minh không hề đến công ty. Hóa ra cô bị anh xỏ mũi dắt đi. Hàn Ngọc đương nhiên tức giận, nhưng cô mặc kệ, chơi xong anh sẽ chán, cuộc sống bình yên vcủa cô sẽ nhanh chóng trở lại thôi.
Một lần khác, cô đang ở siêu thị mua sắm vào cuối tuần, Trần Khánh Minh lại bảo cô đem văn kiện đến. Hàn Ngọc trong lòng còn ấm ức chuyện lần trước, cô mỉm cười: “Được”. Rồi tiếp tục dạo quanh siêu thị tận năm vòng. Sau đó về nhà bảo Phương Nghi nấu một bữa cơm ngon lành. Cuối cùng là trèo lên giường ngủ một giấc thật đã.
Kết quả cuối tháng nhận lương, tiền lương của cô mất đi một nữa. Đúng là chèn ép quá rồi.

Hàn Ngọc nhớ đến có một lần viết đơn xin nghỉ việc. Cô trong lòng tức tối, lập tức thu dọn đồ đạt lái xe về nhà lục tìm cái đơn, sau đó hùng hổ đến công ty quăng tờ đơn vào mặt Trần Khánh Minh. Thái độ vẫn lạnh nhạt như thường lệ: “Đây là đơn xin nghỉ việc của tôi thưa giám đốc.”
Trần Khánh Minh đương nhiên mặt biến sắc, giơ tay cầm lấy tờ đơn viết bằng tiếng Việt rành rẽ, nội dung ngắn gọn, hàm xúc. Sau đó, anh mỉm cười, thản nhiên quăng tờ giấy vào sọt rát, miệng nhuếch lên đầy thách thức: “Đây là Pháp, cô viết bằng tiếng Việt đương nhiên không chấp nhận được.”
Hàn Ngọc đương nhiên tức giận, cô giận đến mức trong đầu hiện lên cảnh tượng cô dùng tay xé Trần Khánh Minh ra hàng trăm mãnh. Thật ấu trĩ, đã từng yêu anh tha thiết, tại sao lại đến nông nỗi này, rốt cục là tại sao?
Hàn Ngọc mỉa mai trong lòng, cô quay lại bàn làm việc thì nghe tiếng anh oang oang vọng tới: “Cô bỏ làm giữa chừng, vi phạm quy định của công ty, lương tháng này trừ một nữa.”
Lại trừ lương? Đi trễ bị trừ lương, không muốn làm thêm giờ bị trừ lương, không pha cà phê cho giám đốc đại nhân bị trừ lương. Thậm chí mở miệng nói lí lẽ, bị anh cho là trả treo với cấp trên cũng bị trừ lương. Con người này…. Muốn dùng tiền ép chết cô đây mà.
Hàn Ngọc không quan tâm, lần này, cô ngồi xuống bàn, viết rành mạch đơn xin nghỉ việc bằng tiếng Pháp, sau đó trở vào phòng quăng lên bàn anh. Tờ giấy vừa đặt xuống liền bị quăng vô sọt rác, cô định mở miệng hỏi lý đo, anh lập tức nhấc điện thoại giả bộ có người gọi tới mà không quan tâm cô.
Hàn Ngọc đương nhiên không muốn mất thời gian dây dưa với anh, cả ngày đó cô phô tô hàng chục tờ đều bị anh ném cho đầy sọt rác. Trần Khánh Minh quả thật quá khốn kiếp..
Đây chính là cuộc sống bình yên mà cô đã lựa chọn sao? Cô thật sự ình là đúng sao?
Khoảng thời gian trước, Hàn Ngọc dằn vặt suy nghĩ suốt nữa tháng liền. Trần Khánh Minh? Đã bao lâu rồi anh không còn ý nghĩa trong lòng cô, dường như là chưa bao giờ thì phải. Cô thừa nhận mình trốn tránh. Vì sao ư? Sáu năm của cô chỉ trong một ngày là đổ bể hết, cô liệu còn can đảm để bước tiếp nữa không?
Cô đến Pháp, là muốn quên đi anh. Bao nhiêu năm qua yêu anh sâu đậm như vậy. Không thể một lời nói bỏ đi là có thể bỏ được. Cô cũng muốn mạnh mẽ như những người phụ nữ khác, hoặc là bất chấp tất cả giành lại Trần Khánh Minh, hoặc là tuyệt tình hủy bỏ anh và hạnh phúc của anh.
Nhưng, cô không làm được những điều đó. Anh quay về bên cô, cho cô một niềm hy vọng quá lớn. Nhưng rồi thì sao, kết quả trèo càng cao ngã càng đau, tất cả niềm tin của cô, trong những ngày ngắn ngủi đều sụp đổ, đều tan biến như những dòng bọt biển trắng xóa, có rồi lại mất, thử hỏi, cô có đau không.
Đối diện với nó, cô cảm giác mình quá mệt mỏi, cô nhận ra trước giờ, chung quanh cô chưa hề yên tĩnh như cô nghĩ. Lúc này đây, cô cần sự bình yên hơn tất cả, cần tránh xa anh, tránh xa những thứ làm cô đau đớn, chỉ có như vậy, cô mới cảm nhận được, những ngày tháng vô lo, vô ưu mới có thể quay trở về bên cạnh cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.