Vẫn như vậy nó đi tới công ty sớm , nó không lên sân thượng để hít cái không khí buổi sáng trong lành nữa để tránh gặp người đó, ngân hôm nay tâm trạng rất tốt nên vừa hát vừa làm trông rất là yêu đời, còn hắn hôm nay phải đi gặp đối tác từ sớm, mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ , bà mama tổng quản sáng giờ không chửi nó như mọi ngày, tưởng chừng sẽ là một ngày trôi qua thuận buồm xuôi gió , cuộc đời vốn không bình yên như ta tưởng, những con sóng dữ luôn luôn nổi lên mạnh mẽ mà quét qua bất ngờ , khiến cho con người chúng ra không lường trước hậu quả nó xảy ra.
Một tuần rồi, cái thời hạn mà bà cô kia giao kèo cho nó đã đến, nhưng nó không phải là không nhớ mà tưởng bã đùa thôi không thật, cô ta cũng vậy tính nói cho nó sợ thôi chứ cũng không có ác ý đòi tiền cái bộ quần áo đó, ý định ấy bỏ qua , cô ta không hề đá động đến nữa, nhưng không có một đối tượng không hề muốn kết thúc chuyện này đơn giản như vậy, liền gọi cho cô ta sắp xếp một cuộc nói chuyện riêng:
- hôm nay sao quý cô của công việc lại có thời gian hẹn tôi ra đây ngồi tám chuyện.
- à ừ bạn bè mà lâu lâu ra gặp mặt có gì đâu.
- ừ tui thấy hơi bất ngờ thôi
- à mà nghe nói hồi bữa bà có thắc mắc gì với con nhỏ nhân viên vệ sinh à.
- ừ,sao thông tin nhanh thế.
-hehe, thế bà tính thế nào?
- thôi tui bỏ qua chứ nhìn nó cũng chả phải là đối tượng để moi ra tiền đâu hehe.
-ừ..m tui đã từng kể cho bà nghe vụ một con nhỏ nhà quê mà được tuấn để ý đến phải không?
- ừ tui nhớ bà có từng kể cho tui nhưng sao, có liên quan gì?
- đứa con nhỏ đó chính là đứa mà hồi bữa làm vấy bẩn bộ quần áo bà đó, vì thế tui muốn nhờ bà giúp. không thể để sống tồn tại trong công ty này được, còn ngày nào thì mối đe dọa cho tôi với tuấn càng lớn.
- ừm tui hiểu, nhưng không thể quá nhẫn tâm với con nhỏ đó.
- bà chưa từng nghe, nhân nhượng với kẻ thù là tự giết chính mình à.
- ok để tui xử lí được chứ
- ừ cảm ơn bà không hổ là bạn tốt của tui
Nói rồi 2 người về công ty, nó đang hì hục làm thì cái bà cô hồi bữa lại đứng sừng sững trước mặt nó , cười, vỗ vai nó nói:
- này cô bé, tiền hồi bữa tôi nói cô, hôm nay đến kì hạn rồi đó nhé, trả đây chứ nhỉ?
nó giật mình” cái gì, tưởng đâu cho qua chứ, mình đâu có cố tình, mặt trên chớp mà đổ thừa người ta , đúng thật là quá đáng à, nhưng 6 triệu hả, mà hồi bữa gửi về hết cho má rồi chỉ còn tiền ăn với tiền phòng thôi lấy đâu ra mà trả , đúng là vô lí , ý mình hiền quá đây mà”
nó lấy lại dũng khí nói:
- dạ thưa tôi không có tiền, mà tại sao tôi phải trả cho chị rõ là chị không để ý chứ không phải tôi cố tình, chị còn xô ngã tôi nữa chị chưa xin lỗi một câu cho đàng hoàng mà bắt tôi trả tiền là sao , đừng có ỷ cô có quyền mà muốn bắt nạt ai bắt nạt.
- này mạnh miệng quá nhỉ, cô không muốn giữ công việc trông công ty này à, tiền lương cũng được gọi là cao so với các công ty khác đó.
- cái từ chức hay đi làm cần phải thông qua cô chăng? tôi nhớ không lầm thì mọi người nói là cô chỉ là một nhân viên bình thường trong cái công ty này thôi.nên cô không có tư cách để đe dọa tôi, xin lỗi , tôi đi làm việc hồi nãy giờ cô tiêu tốn tôi quá nhiều thời gian rồi.