Tiếng Gọi Trái Tim

Chương 28



Giọng nó cất lên thật ấm áp, dưới ánh đèn nhiều màu, nó toát lên một vẻ đẹp thánh thiện, làm cho ai đó xao xuyến một lúc, bài hát nói về vẻ đẹp của người con gái việt nam dịu dàng đằm thắm trong tà áo dài trắng đang ngày càng chứng tỏ vị thế của mình trên mọi lĩnh vực, nó cũng gợi lên cho cả ngân và hắn biết bao nhiêu kỉ niệm của thời học trò ấu thơ, nhớ ngày nào có một cô bé tung tăng trong tà áo dài tinh khôi, hồn nhiên, vui cười, trong mắt ai đó cô bé ấy như một thiên thần bé nhỏ .

Nhưng ở đời ai lường trước được chữ “ngờ” 16 tuổi cái tuổi còn đang được sự che chở của ba mẹ thì cô đã tự mình lo cơm áo gạo tiền , cuộc đời tất éo le , đáng thương thay cho cô một mảnh đời bất hạnh, biết bao nhiêu đứa trẻ sống trong niềm hạnh phúc vô biên của gia đinh , nhưng các em vẫn nói rằng mình bất hạnh, là một ngôi sao xấu xí còn những đứa trẻ khác là những tinh tú tỏa sáng kiêu hãnh trên trời , thật buồn cười phải không? . Bài hát tuy vui nhưng thật lắng đọng đưa nó và tuấn tìm về những kí ức xưa , kết thúc bài hát được sự vỗ tay giòn giã từ mọi người, nó lặng lẽ ngồi xuống , dường như tâm trạng nó đang chùm xuống , đối diện trước mặt cô là một cốc bia, nó cầm và uống một hơi, cứ thế hết ly này đến ly khác , trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu nhân viên .

- Đúng là uống bia như nước lạnh thế kia mà bảo ta đây không uống được,

- Người ta ra vẻ ngoan hiền đó mà, nhưng chẹp chẹp tiếc là lộ diện rồi . thôi nào hát tiếp đi.

Tuấn thấy ngân hơi quá chén , bèn tiến tới nhắc nhỏ:

- Cô uống ít thôi, một chút không ai đưa cô về đâu.

- Cảm ơn sếp tổng, tự tôi biết khả năng của mình.

Nhưng ai biết được, tàn cuộc nó say mèm , mọi người ai nấy cũng tản về , nó cố gượng dậy nhưng vừa ra khỏi cửa là đã ngã , tuấn thấy vậy liền lại đỡ nó nhưng nó ngủ khò khò rồi, bó tay với cô bé này luôn , nếu hắn không đỡ nó dậy chắc tối này ngân tạm trú ở đây qua đêm luôn quá, tuấn bế nó lên ra xe , may là mấy nhân viên đã về hết nên không ai biết cái chuyện động trời này , chứ biết thì mấy nàng thơ vỡ mộng , mà nó sống chắc cũng không yên ổn.

Hắn không biết nhà nó nên thôi đành đưa nó về khu chung cư luôn , tuy gia đinh của tuấn có nhà riêng nhưng hắn muốn tự lập nên xin bố mẹ chuyển ra ngoài , cứ cuối tuần về thăm là được, còn một chuyện nữa, tuy thảo và hắn trên danh nghĩa là đang yêu nhau và có tin là chuẩn bị tiến tới hôn nhân nữa nhưng dù thảo cố viện cớ để ở lại nhà hắn qua đêm nhưng đều bất thành và không được động chạm đến cái giường hay đồ đạc của tuấn, một người ưa sạch sẽ , đơn giản theo hắn nghĩ chưa là gì của nhau mà ở lại mắc công ông nói gà , bà nói vịt thì mệt lắm. Hắn ghét phiền phức, nói xấu sau lưng đặc biệt là trong quan hệ nam nữ , nhưng sao một người tự sắp đặt cho mình biết bao nhiêu là tiêu chí để phòng thủ thế , ấy vậy mà hôm nay lại một lần nữa cái ranh giới ấy bị bỏ đi, đưa nó về nhà, đặt nó lên chiếc giường của hắn , ngắm khuôn mặt ngân một tí rồi đóng cửa lại , chắc là đêm nay hắn phải ngủ ở ngoài phòng khách rồi.

M

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.