Người ta vẫn thường hay khuyến cáo không nên ra khỏi nhà sau 11h đêm. Vì thời gian đó là lúc thích hợp cho những tên côn đồ đàu đường xó chợ hành nghề của mình. Chúng sẽ lang thang lai vãng trên những tuyến đường vắng để tìm mồi. Sau khi đã xác định được con mồi béo bở, chúng sẽ nấp ở cột đèn hoặc gốc cây để chờ khoẳng khắc hành sự…… Đó là một trong những lời răn đe của các bậc phụ huynh dành cho con cái mình với mục đích không cho chúng đi chơi khuya
Còn đối với một kẻ tự do tự tại như Tsubaki, một kẻ không còn chịu sự bảo hộ giám sát của nhà Minamiya, càng không thuộc hai nhà Tsuchimikaido lẫn Kurahashi thì muốn làm gì là quyền của hắn. Ngay thời điểm đêm khuya ít xe ít người trên đường cao tốc, chiếc Jaguar chở Tsubaki băng qua xa lộ ngã tư đèn xanh đèn đỏ. Vào giờ này các anh cảnh sát thi hành công vụ đi ngủ hết rồi nên hắn mặc sức lạng lách phóng nhanh vượt ẩu, miễn sao không gây ra tai nạn đáng tiếc là được
Nhưng giữa đêm hôm thế này Tsubaki lại lái xe đi đâu? Câu trả lời chính là trường trung học It. Harm Sokyuran. Phải, là ngôi trường trung học được nhận sự đầu tư quan tâm đặc biệt bởi tiềm lực nhà Tsuchimikaido, là nơi Mikazuki và Tsubaki cùng theo học để có thể hoàn thành quãng thời gian của tuổi học sinh
Nếu xét về thời gian thì It. Harm Sokyuran đóng cửa từ lâu rồi, cả giáo viên lẫn học sinh sẽ không còn bất kỳ một gương mặt nào còn sót lại trong trường đâu….. À, cũng không hẳn, vẫn còn một bộ phận luôn trực cả ngày lẫn đêm không nghỉ ngơi dù chỉ là một phút, đó chính là phòng bảo vệ
Chưa hề có ai dám khẳng định rằng trường trung học sẽ không bao giờ bị ăn trộm vào ban đêm. Với lại, ngôi trường này được nhận kinh phí từ nhà Tsuchimikaido để tân trang hết tất cả những thiết bị công nghệ tối tân phục vụ cho việc học, nên đương nhiên không thể thiếu lực lượng bảo vệ đêm. Có khi phải đến cả chục bảo vệ là chuyện bình thường
Tsubaki ung dung lái chiếc Jaguar của mình đến cổng trường thì dĩ nhiên là bị các chú bảo vệ chặn lại. Họ đứng bên ngoài đưa tay gõ cộc cộc vào cửa kính, buộc Tsubaki phải dỡ kính xe xuống nói chuyện đàng hoàng
_ Đồng phục này, là học sinh của It. Harm Sokyuran phải không? Đêm hôm đến đây làm gì?
Tên đó không nói không năng gì hết, gương mặt lạnh lùng của hắn cứ hướng thẳng phía trước như kiểu không muốn phải nhìn trực diện vào mấy tay bảo vệ trường
_ Này, luật của trường là toàn bộ học sinh phải ra về sau 6h chiều, chỉ trừ một số trường hợp đặc biệt……………
Chưa nói hết câu, ông bác bảo vệ bị chặn ngang họng khi Tsubaki mở ví trình chứng minh nhân dân cho họ xem
_ Cái gì đây…… trời tối quá chẳng thấy gì……. để xem…….. Tsubaki…… Minamiya. Tsubaki Minamiya của gia tộc Minamiya!
Cái tên ấy quá xá nổi tiếng đối với hơn 1/3 dân số Nhật Bản, đặc biệt là giới trẻ hiện nay. Một họa sĩ trẻ nổi tiếng sau khi để lại bức họa “ Hoa anh đào đỏ” đáng giá cả trăm triệu dollar Mỹ bỗng dưng mất tích không chút tin tức. Không chỉ dừng lại ở cái danh “họa sĩ thiên tài”, Tsubaki còn là người nhà gia tộc Minamiya danh tiếng không kém Tsuchimikaido. Đó là lời giải thích vì sao khi thấy dòng chữ “ Tsubaki Minamiya”, ông bác bảo vệ bắt đầu chảy mồ hôi hột căng thẳng như thể vừa gặp phải một thánh nhân. Dấu ấn được khắc ở cuối chứng minh thư hoàn toàn không phải giả mạo…… điều này chứng tỏ, người đang ngồi trong chiếc xe Jaguar sang trọng, mặc bộ đồng phục nam sinh cao trung trường It. Harm Sokyuran đích thị là thiên tài mất tích Tsubaki Minamiya
Chưa biết phải phản ứng thế nào, Tsubaki bất ngờ thò tay kéo cổ áo ông bác bảo vệ sát về phía mình. Đôi mắt hoang dại tàn nhẫn của hắn cứ trừng trừng trong đêm khuya thật khiến người khác không khỏi rùng mình đáng sợ
_ Mở cửa rồi giao chìa khóa phòng giáo viên ra đây nhanh. Còn nữa, khôn hồn thì dặn mấy tên kia ngậm mỏ lại và xem như chưa từng gặp ai tên Tsubaki Minamiya đêm nay. Nếu không….. thì xác định đơn xin nghỉ việc đi là vừa!
_ Vâ…… vâng……
Thả nhân viên bảo vệ ra, ông ta hốt hoảng nhanh chóng ra lệnh cho toàn lực lượng phụ trách tuần tra đêm nay tuyệt đối phải giữ bí mật nếu không muốn bị mất việc. Quyền lực của nhà Tsuchimikaido cũng giống như nhà Minamiya thôi, tốt hơn hết là đừng bao giờ coi trọng bên này mà xem nhẹ bên kia. Ông bác bảo vệ tội nghiệp bị hăm dọa đến mức không dám cãi lại nửa lời. Ông ấy nhanh chóng mở cổng trường để chiếc Jaguar của Tsubaki đường đường chính chính vào trong. Sau đó còn mang cho hắn chìa khóa phòng giáo viên đúng theo yêu cầu
_ Của cậu đây, thưa Tsubaki – dono!
Hắn nhận lấy chùm chìa khóa, bước ra khỏi xe và trừng trừng nhìn ông chú
_ Chỉ duy nhất đêm nay các người gọi tôi là Tsubaki Minamiya. Bắt đầu từ ngày mai, không được bép xép cái tên ấy trước mặt các học sinh và giáo viên khác. Và cũng không được gọi tôi là Tsubaki Minamiya!
_ Vậy…… chúng tôi phải gọi cậu như thế nào ạ?
_ Cứ đơn thuần là Kazuto thôi…… Kazuto Minamiya, tên học sinh cặn bã của khối năm nhất!
Phòng hiệu trưởng, đương nhiên là nơi làm việc của hiệu trưởng, người đứng đầu cấp cao quản lý cả một ngôi trường cũng như việc chịu trách nhiệm về chất lượng giáo dục mà ngôi trường đó đạt được. Không phải ai cũng có thể bước chân vào phòng hiệu trưởng được đâu. Đối với học sinh, thì nó giống như một thế giới chưa từng được khám phá và gần như là một khu vực cấm vào
Chứ còn đối với phòng giáo viên, nơi giáo viên tụ họp lại vào mỗi buổi sáng, cùng nhau bàn các cuộc họp và thậm chí là trao trả các chìa khóa của phòng học khác thì học sinh ra vào là chuyện bình thường. Chỉ cần có trong tay chiếc chìa khóa định mệnh, thì phòng giáo viên cũng như phòng ngủ ở nhà mình thôi
Mục đích khi Tsubaki nhắm đến là phòng giáo viên mà không phải phòng hiệu trưởng là vì… hắn để ý đến những chiếc chìa khóa các phòng học khác. Tsubaki ung dung tự tại bước đi trên tuyến hành lang vừa dài vừa rộng được thắp sáng bởi các bóng đèn trần xung quanh do chính các tay bảo vệ bật cho rõ. Hắn dừng lại trước cánh cửa phòng CLB hội họa đã được khóa kín từ lâu và dùng chiếc chìa mình “thò” được ở phòng giáo viên để mở
Tsubaki với tay sang phải để bật công tắc điện trên tường khiến cho căn phòng sáng lên. Mọi thứ nơi đây vẫn nguyên như thế, vẫn chiếc bàn gỗ vuông được đặt giữa căn phòng, những chiếc giá để tranh được xếp gọn gàng sát bên tường. Những lọ dụng cụ đựng cọ đựng bút chì và những vật dụng để vẽ khác trên những tủ sách ngăn nắp. Và một điều không thể thiếu trong CLB hội họa là mùi sơn từ những thùng sơn màu được xếp xó ở góc phòng….. Ở trong một căn phòng như thế này, làm cho Tsubaki có cảm giác như mình đang quay trở lại khoảng thời gian ở học viện mỹ thuật bên Anh Quốc. Con người chỉ có thể sống chung với tranh màu thôi….. nhưng đó chỉ là chuyện của quá khứ
Điều Tsubaki quan tâm thật sự khi bước vào căn phòng này chính là cái bức tranh được che phủ bởi tấm vải trắng chưa được dỡ xuống khỏi giá. Hắn từ từ tiến đến gần, dùng tay kéo tấm phủ ấy xuống và chiêm ngưỡng nó bằng đôi mắt phiền muộn xa xăm
Những vệt màu loang lổ lem luốc trên đó đã khiến cho bức tranh “ Hoa anh đào đỏ” mang hương sắc hồng phấn yêu đời trở thành một tuyệt phẩm thất bại thảm hại. Bức tranh Mikazuki đã bỏ không ít công sức để vẽ nên sau khi chính cô đã tìm thấy được lý do để mình tiếp tục đặt niềm tin vào chính bản thân mình. Cho nên có thể nói “Hoa anh đào đỏ” này không chỉ đơn thuần bắt nguồn từ sở thích của Mikazuki, mà còn là lời nhắn nhủ về niềm tin và hy vọng của con người với con người…… Chỉ tiếc rằng bây giờ dù có nói thế nào đi chăng nữa, thì sau cùng, nó vẫn không thể cứu chữa được…. nó không thể được mang ra để mọi người cùng chiêm ngưỡng và sẻ chia niềm cảm xúc của mỗi người
……………………
Tsubaki bỗng nhiên lấy tất cả các khay màu đặt thành hàng với nhau ngay hàng thẳng lối. Hắn thậm chí còn lôi cả đống thùng sơn màu chưa khui sát góc phòng để mở nắp. Sau đó, Tsubaki còn trèo lên lấy tất cả dụng cụ vẽ tranh bao gồm cọ, bút chì, thước, tẩy v..v.... Kế đến, hắn dùng một chiếc bát sạch, cho nước vào khoảng tầm 1/3 đến lưng chừng thành và lấy trong túi áo ra một ống nghiệm có chứa đựng một loại dung dịch xanh thẫm trong đó. Tsubaki đổ thứ dung dịch xanh đó xuống chén nước và ngâm toàn bộ cọ vào đó khoảng tầm 3 đến 5 phút là tối đa
Sau khi mọi thứ đã được chuẩn bị đâu vào đấy hết, Tsubaki bắt đầu đổ sơn từ thùng ra khay. Cứ mỗi khay môt màu khác nhau, nhưng hắn sẽ chỉ tập trung vào các màu hồng, đỏ, cam, vàng, đen và trắng… nếu được thì thêm chút tím và lam thì tốt
Tsubaki dùng cả hai tay với lấy 2 cây cọ cùng một lúc từ trong bát nước kia. Đôi mắt hắn nhìn thẳng vào bức tranh một cách quyết tâm, quyết liệt và cực kỳ nghiêm túc từ trước đến nay
_ “Hoa anh đào đỏ” về cơ bản là một bông hoa anh đào được nhuộm bởi máu của người đã khuất để rồi dần biến thành một bông hoa chết…. Một bông hoa héo tàn rụng đi sẽ trở thành dấu hiệu của một bông hoa khác sẽ sớm nở trong tương lai. Đó chính là sự tái sinh……. Phải “ Hoa anh đào đỏ” không chỉ đơn thuần là biểu tượng của cái chết, mà còn là sự tái sinh…… tái sinh với niềm tin và hy vọng được dâng trào một cách mãnh liệt!
Tsubaki hai tay hai cọ cùng nhấm xuống khay sơn màu hồng và quẹt thẳng lên bức tranh để biến cả khung tranh loang lổ trở nên hồng trơn tru tuốt tuồn tuột. Sau đó, hắn dùng bút chì để đồ lại những nét bị mờ mà mình đã cố ý chừa ra cho rõ. Tsubaki tiếp tục dùng những màu còn lại với những dụng cụ vẽ khác để quẹt lên bức tranh hỏng của Mikazuki.
Tốc độ vẽ của hắn chi ly nhanh như chớp và cực kỳ chính xác đến từng chi tiết. Với khả năng vẽ, trí tưởng tượng phong phú, và quan trọng nhất là cảm xúc của người họa sĩ. Tsubaki đã đạt đến trình độ sử dụng cả 8 cây cọ được chấm vào các màu khác nhau bằng hai tay và liên hoàn phết vào bức tranh như một tên bác học điên đang cho tùm lum thứ vào phương trình chế hóa chất của mình. Nhưng ánh mắt của Tsubaki hoàn toàn tỉnh táo, nó không mang dấu hiệu của kẻ hóa rồ. Giống như hắn cố tình để cho linh hồn mình bị kích động thì đúng hơn
_ Không phải…….. không phải thứ cảm xúc này, phải mãnh liệt hơn nữa, quyết đoán hơn nữa, tàn khốc hơn nữa, để cho tất cả những tên ngu ngốc khi nhìn vào đều có thể hiểu rõ được bản chất tái sinh của “Hoa anh đào đỏ” lớn như thế nào!
Tsubaki vẫn không ngừng tốc độ khi xoay người quẹt cọ lên bức tranh một cách thô bạo đến mức cả khung tranh muốn rớt ra khỏi giá. Nhưng đây là trận chiến của Tsubaki, một trận chiến về niềm tin lẫn hy vọng. Chỉ cần vượt qua nó, Tsubaki sẽ biết chính xác mình là ai….. mình đang làm gì và kết quả thu được sau khi hoàn thành được việc đó là gì
Bỗng dưng, một trong tám cây trên tay Tsubaki gẫy mất phần đầu. Có thể là trong lúc vẽ, nó đã bị bong ra do tốc độ và sức mạnh của Tsubaki. Một phần cũng do cây cọ này quá cũ rồi, nên hỏng là chuyện hiển nhiên. Nhưng Tsubaki sẽ không lấy nguyên nhân đó để kiềm hãm con mãnh thú đang gào thét trong tim mình. Nếu gãy cây này thì ta sử dụng cây khác. Hắn nhanh chóng rút cây cọ của riêng mình trong túi áo nhấp vào khay sơn màu hồng và đồ thẳng lên bức tranh. Vậy là một lần nữa, cây cọ của Tsubaki đã có thể cùng chủ nhân của nó tiếp tục cuộc chiến dai dẳng mà hắn đã bỏ cuộc từ lâu
4strong3 phút sáng ngày hôm sau. Qua 12h đêm thì chắc chắn là đã qua ngày mới rồi, nhưng bóng tối bao trùm cả đất nước Nhật Bản vẫn còn hiện hữu trên bầu trời cao kia……. Dù sao thì vẫn còn sớm đối với một gia đình đang ngon giấc trên những chiếc giường êm và tấm chăn ấm áp. Còn đối với Tsubaki, đây cũng là khoẳng khắc mà cuộc chiến đã đến hồi kết thúc
Quẹt thêm một đường cuối cùng trên bức tranh. Bàn tay Tsubaki từ từ chậm dần và thả lỏng xuống 90 độ so với sàn nhà. Dường như, bàn tay ấy không còn đủ sức…. đến nỗi làm rơi cả cây cọ lộc cộc xuống đất. Toàn cơ thể Tsubaki, từ tóc tai mặt mũi đến bộ đồng phục nam sinh của hắn không chỗ nào là sạch sẽ hết. Tất cả đều dính sơn màu khác nhau nhìn không khác chi một chú hề trong gánh xiếc
Tsubaki lùi lại mấy bước, ngắm nhìn thành quả của mình thêm chút nữa thì ngồi phịch xuống sàn đất với tiếng thở dồn dập không ngừng. Có lẽ, cuộc chiến này đã khiến cho Tsubaki phải vắt toàn bộ sức lực vốn có của mình. Từ trước đến nay, Tsubaki chưa phải chiến đấu cực nhọc dai dẳng như thế, dù đấy có phải là cuộc thi hội họa quốc tế được diễn ra ở Anh Quốc. Còn bây giờ, Tsubaki không thể không cảm thấy khó khăn, mệt mỏi chỉ vì một bức tranh hỏng của ai đó khiến mình phải dày công dày sức đến cùng cực….. Nhưng nhìn nụ cười hiếm hoi trên gương mặt hắn đủ để hiểu rằng: Tsubaki hoàn toàn mãn nguyện với những gì mình đã bỏ ra….. những thứ hắn nhận được hoàn toàn xứng đáng với khả năng của chính mình
_ Giờ thì mình hiểu rồi…….. hiểu rất rõ….. Thứ mình đang có, thứ mình nên trân trọng, thứ mình đã đánh mất, thứ khiến mình phải hối tiếc…… Và kể cả thắc mắc mình thực sự là ai!
Tiếng sóng biển cứ tràn bờ không ngừng, mang theo biết bao nhiêu âm thanh hòa nhã từ biển mẹ và niềm hân hoan khi có ai đó lặng yên thưởng thức….. Vào thời gian này thì có lẽ đa phần mọi người vẫn còn chưa chịu thoát khỏi cơn mơ của mình trong chiếc chăn ấm áp. Nhưng đối với cuộc sống của người dân sống tại ven biển Kyuushi thì khác…. Họ sống với biển nhiều năm nay nên biết rằng Kyuushi đẹp nhất vào lúc sáng sớm, và sẽ tuyệt hơn thế nếu có thể chiêm ngưỡng cảnh mặt trời ở phía cuối chân trời. Thành thử ra, mặc dù chưa đến 6h sáng, nhưng đã xuất hiện một vài người trên con đường mòn quen thuộc. Họ cùng bước đi, cùng gặp gỡ, cùng nở nụ cười chào ngày mới tốt lành trông chẳng khác chi một đại gia đình thật sự
Nhìn chung thì đó là viễn cảnh cuộc sống người dân ngoài vịnh Kyuushi. Ở đây, ai cũng xem nhau như người thân cùng chia vui sẻ ngọt từng khoẳng khắc
Còn về riêng cá nhân, chàng trai ngoại quốc William hiện đang ngồi bắt chân lên chiếc ghế Sofa giữa phòng khách. Một tay nâng tách cà phê nóng để thưởng thức, một tay cầm tờ báo của ngày hôm qua xem tin tức. Dẫu sao thì bay gần 24h đồng hồ nên William không thể cập nhật thông tin trong ngày. Thành thử ra bây giờ, nhân cơ hội Tsubaki đi vắng, anh ấy có khoảng thời gian tự do ưa thích muốn làm gì thì làm
Ngồi nhâm nhi ly cà phê, mở cửa sổ để cơn gió ngoài biển thổi vào mát lồng lộng. Mắt đeo kính đọc báo một cách từ tốn. Tai nghe những bản nhạc giao hưởng được phát ra từ chiếc máy chạy đĩa cổ của Tsubaki. William thật biết cách hưởng thụ cuộc sống nhân gian
_ Etude Opus 25, Nocturne Number 1 Opus 9, Dieu Tristesse…… những bản nhạc giao hưởng không lời đình đám của nhà soạn nhạc thiên tài người Ba Lan Frédéric François Chopin. Những bản nhạc không lời của ông khiến người nghe phải lắng lòng và chìm đắm trong thế giới âm nhạc lý tưởng của Chopin…… Cũng giống như khát vọng được sống trong thế giới riêng mình của Kazuto – kun………… Mà cậu ta cũng thật kỳ lạ khi chấp nhận bỏ ra gần 300 Bảng Anh chỉ để mua cái máy chạy đĩa cổ này. Sau đó còn mua hàng tá đĩa nhạc của Chopin về trữ trong phòng. Thời gian đầu mình cũng có hơi khó chịu khi sáng nào cũng phải nghe cậu ta mở loa gần 1 tiếng đồng hồ…… Nhưng dần dần mình lại trở nên đam mê nhạc Chopin từ lúc nào không hay……. Kazuto – kun quả là một người kỳ lạ!
Nếu ai đó đã quên thì xin được nhắc lại rằng: Tsubaki thi thoảng cũng có vài sở thích khá đỗi khác thường, chẳng hạn như dựng lều ngoài sân ngủ trong khi có phòng có giường có chăn đàng hoàng mà không dùng. Hắn lấy lý do muốn được nhìn cảnh bình minh thật sớm nên cố tình ngủ lều như tên ăn mày….. khiến Chisaki lần đầu tiên đến không khỏi ngạc nhiên
Và sở thích thứ hai là nghe nhạc giao hưởng không lời của Chopin vào buổi sáng sớm. Hắn từng nói với Chisaki rằng: nếu như không nghe nhạc vào sáng sớm, thì nguyên cả một ngày hắn sẽ không làm ăn được gì hết…… Những người thiên tài không ai biết trong đầu họ đang nghĩ đến điều gì….. đôi lúc còn có mấy sở thích kỳ lạ chẳng thể lý giải nổi
……………………………………………
Chỉ tầm vài phút sau đó, tiếng động cơ xe hơi vang lên trước cổng căn biệt thự. Chỉ cần thoáng nghe qua là đủ hiểu: Tsubaki vật vờ đâu đó suốt đêm và giờ thì đã trở về
_ Oh my, cậu ta về rồi!
Lục đục một chút sau thì tiếng bước chân ngoài cửa đến phòng khách mỗi lúc một gần hơn. William ngoái cổ lại với nụ cười nhe răng
_ Welcome home Kazuto – kun……. Ô la, what’s wrong with you? How dirty! ( Mừng về nhà Kazuto – kun, ôi giời, chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Trông cậu cứ như vừa lội bùn về ấy!)
Tsubaki bì bõm bước vào phòng khách khi toàn bộ cơ thể dính sơn màu đầy không chừa một chỗ. Nhìn hắn bây giờ không khác mấy gã hề trong rạp xiếc thật sự. Đỏ trắng vàng cam xen lộn lẫn nhau tạo thành một Tsubaki đủ màu trông khá ngộ nghĩnh
Tsubaki tự hiểu rõ tình trạng của mình không cần đợi ai đó nhắc nhở. Chỉ có điều, để tay William kia cười nhạo mình thì cũng có chút ê mặt khó chịu
_ Im miệng đi William. Giờ tôi chỉ muốn đi ngủ thôi. Đúng 7h tôi sẽ dậy đưa cậu đi thăm thú vịnh biển Kyuushi vào sáng sớm. Đừng có làm phiền tôi đó!
_ Roger, chúc chủ nhà ngủ ngon!
Nói xong, Tsubaki quay lưng bước lên tầng hai mà chẳng thèm nói rõ xem mình đã đi đâu, làm gì suốt nguyên một đêm dài, bỏ mặc cả bạn phương xa ở nhà bơ vơ một mình. Nhưng William cũng giữ ý tứ không mở miệng hỏi làm gì. Tsubaki không còn là đứa trẻ tiểu học, cứ hở một chút là lo lắng thái quá như mấy bậc phụ huynh cứ nôn nao hết cả ruột khi hay tin cậu con trai lần đầu tiên tự đi học về. Sống cùng một phòng chung cư với Tsubaki khi cả hai còn ở bên Anh, William hiểu con người của Tsubaki thế nào……. Một tên nhóc cứng đầu bướng bỉnh già đời, không thích sự rằng buộc bởi bất kỳ thứ gì…… Hắn đủ thông minh tỉnh táo để nhận thức được mọi hành động của mình sao cho hợp tình hợp thế… Nếu như Tsubaki làm một điều gì đó vượt ngoài mức sống hàng ngày, thì tức là hắn thật sự cần phải làm thế….. cũng giống như việc ra ngoài đêm nay
_ Oh my oh my!
……………………………
……………………………
Khẽ mở cửa và bước vào căn phòng tối thui của Tsubaki. Khung cửa hành lang bên ngoài để mở cho cơn gió biển thổi qua mang theo hương vị của biển
William rón rén tiến đến gần chiếc giường êm ấm, nơi Tsubaki đang nhắm mắt chìm đắm vào giấc mơ sâu nhất một cách bình yên thanh thản. Nhìn gương mặt lúc ngủ của Tsubaki, trông hắn cứ như một đứa trẻ hiền lành chất phát. Cái ánh mắt chứa đựng sự u uất, phiền muộn thường ngày nay đã biến mất…. để lại đây một Tsubaki dễ thương nhất từ trước đến nay
Hắn ngủ rồi….. có lẽ thức cả đêm để hì hụi vẽ tranh đã lấy đi rất nhiều sức của Tsubaki. Nên khi vừa về đến nhà thì lăn lên giường ngủ ngay. Đến nỗi không thể thay nổi bộ đồng phục dính sơn lem luốc
_ Cậu lúc nào cũng vậy Kazuto. Lúc nào cũng biến mất đến gần sáng mới về. Và khi về thì trên người cậu không bao giờ thiếu mùi sơn màu của tranh vẽ. Ngay cả khi trở lại Nhật Bản, cậu vẫn giữ thói quen ấy……. vẫn hành hạ bản thân mình đến nhường này mới chịu nổi!
William nhẹ nhàng kéo chiếc chăn phía dưới chân giường trải ra đắp cho hắn khỏi bị lạnh. Đi suốt đêm rồi nằm đây để gió biển thổi thẳng vào mặt thì trước sau gì cũng bị cảm cho xem
William khẽ nhìn Tsubaki ngon giấc, trên miệng anh chàng ngoại quốc nở một nụ cười nhe răng
_ Kazuto – kun, bình thường thì tôi rất nóng lòng khi cậu nói là sẽ chở tôi đi thăm thú Kyuushi vào sáng sớm. Nhưng chắc lần này tôi sẽ tự thân vận động vậy….. Hãy mơ những giấc mơ thật đẹp vào đi nhé. Cậu đã cố gắng hết sức và xứng đáng được hưởng những điều như vậy!
Đúng là thế thật, ngay khi đồng hồ chỉ điểm 7h sáng, cũng là thời gian mặt trời đã mọc hoàn toàn, tỏa ánh nắng ngày mới chiếu khắp nhân gian nhằm sưởi ấm toàn vịnh Kyuushi khỏi cơn lạnh rét đêm qua. Nhưng âm thanh sóng biển vỗ bờ rì rào vẫn còn đó… lôi cuốn con người không nên bỏ qua khoảng khắc tuyệt đẹp của biển
Đáng lý ra đúng giờ này, thì Tsubaki sẽ đưa William đi thăm thú một vòng xung quanh vịnh biển. Nhưng William đã để yên cho hắn ngon giấc trên giường, và sẽ tự thân dạo bước vào buổi sáng. Coi như kết hợp cả hai việc, vừa đi thăm quan, vừa tập thể dục cho sức khỏe dẻo dai
Chàng trai tóc nửa vàng nửa đen rời khỏi biệt thự Tsubaki, bắt đầu chuyến ngao du một mình trên con đường mòn trải dài trước mắt. Bên phải là đồi núi cao với hàng cây xanh hai bên đường rì rào trước gió. Bên phải không đâu xa chính là biển xanh và cát trắng. Hai vùng hoàn toàn khác nhau nhưng lại có một thứ gì đó trông rất hài hòa
Vài bước chân thì dừng lại, William ngước ánh mắt sang nơi màu xanh của biển. Một màu sắc nhẹ nhàng thanh bình cùng tia nắng ban mai tạo nên vẻ lấp lánh trên phần mặt nước
Anh ta khẽ nhắm đôi mắt lại, để có thể cảm nhận hương gió, âm thanh sóng vỗ…. tất cả những món quà biển mẹ mang lại
_ Oh my, từ bỏ giây phút đỉnh cao của sự vinh quang. Trở lại Nhật Bản để tìm một lối thoát cho con tim lầm lạc trong bóng tối. Xem chừng Kazuto – kun đã không uổng công khi chấp nhận đường đầu với quá khứ thêm một lần nữa…. Cậu ta không cô đơn….. không bao giờ cô đơn. Phải, Kazuto sẽ không cô đơn…… vì cậu ấy chính là Kazuto Minamiya….. và cũng là Tsubaki Minamiya!
Để cho cơn gió biển cuốn đi những phiền muộn trong tâm trí mình thêm lần nữa,William tiếp tục chuyến du ngoạn của mình với niềm tin: nếu vào thị trấn thì chắc sẽ còn gặp nhiều điều thú vị đến nỗi một kẻ khó tính khó gần như Tsubaki chấp nhận có một cuộc sống tại đây
Ngày mới lại đến sau đêm dài, và đôi khi mọi thứ vẫn cứ diễn ra bình thường như bao ngày khác khi Chisaki diện bộ trang phục nữ tu đền thờ chiếc áo kimono trắng đi đôi với váy quần hakama đỏ và đôi bít tất tabi. Trên tay còn cầm theo một cây chổi tre cũ được dùng để quét những chiếc lá rơi trên những ngọn cây cao tối qua
Tại sao Chisaki lại có thói quen ăn mặc như những nàng vu nữ và quét dọn vào mỗi sáng sớm. Nếu xét về mặt nhân sự thì đáng lý những việc thế này đều thuộc về quản gia lẫn người hầu thì đúng hơn. Một cung chủ quyền quý mà lại như thế thì chắc hẳn phải có một nguyên do nào đó…… Câu trả lời ở ba lý do. Một là do Chisaki thích công việc này, cứ phải sống tù túng suốt trong gia trang không phải là điều mà Chisaki muốn. Nên đôi khi cô ấy cũng cần phải ra ngoài hoặc làm một việc gì đó cho cơ thể được vận động. Hai là vì trong tư trang nhà Tsuchimikaido có đặt một ngôi đền thờ thần Amaterasu tối cao. Với thân phận môn đồ của ngài, một trinh nữ như Chisaki nên thường xuyên chăm lo và dọn dẹp cho sạch sẽ. Và nguyên nhân cuối cùng…..là vì Chisaki cũng thích được chiêm ngưỡng cảnh biển sáng sớm tuyệt đẹp như thế nào. Giống như một cách lấy vận may vào ngày mới vậy
Dù rằng đang nhận việc quét lá ngoài sân. Nhưng sâu trong đôi mắt của Chisaki lại hiện rõ lên một nỗi niềm chút lo lắng phiền muộn. Làm sao có thể không u phiền khi hai người bạn thân nhất của mình. Một người vẫn còn chưa tỉnh lại sau cú shock ngày hôm qua. Và một người vẫn đang chìm đắm trong cái bóng đêm của sự hối hận day dứt… Cô lo cho Tsubaki lẫn Mikazuki, lo rằng không biết hai người họ có sớm tìm được những gì mình đã đánh mất hay không. Đồng thời trong trái tim Chisaki vẫn còn giữ một lòng tin vô cùng mãnh liệt…. chắc chắn, cả Tsubaki và Mikazuki….. sẽ trở lại thôi
…………………………………………..
_ Oh my oh my. Cũng may nhờ những lần đi thực tập trên mấy đỉnh đồi hồi còn ở Anh nên mình mới có thể sống sót nổi. Đường đi lên núi thế này thật sự cũng thốn quá. Nếu không quen thì chắc mình gục ngay giữa đường rồi!
Đường lên tư trang nhà Tsuchimikaido nằm cách biệt trên một ngọn đồi. Nếu đi bộ mà chỉ dựa vào sức bình thường thì có hơi đuối chút xíu. Thế mà ngày nào Mikazuki cũng phải chạy thục mạng từ gia trang Tsuchimikaido xuống đồi đến trạm xe vì trễ giờ và từ chuyến xe buýt về nhà
Và bây giờ, William đang thử thách bản thân bằng cách đi dạo lên đỉnh đồi. Chả hiểu thế nào nhưng sau khi đến nơi, chàng trai ngoại quốc tóc nửa vàng nửa đen cứ không ngừng thở hồng hộc mệt mỏi. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên mặt và trán là đủ biết tình trạng hiện giờ của anh ta
_ Oh my, oh my, xem chừng mình lại đẩy người khác vào tình huống khó xử rồi!
William nói như thế là bởi vì khi anh ta ngước cổ lên thì bắt gặp ngay Chisaki đang quét lá trước cổng tư trang nhà Tsuchimikaido. Chisaki cũng không biết nói gì trừ việc tròn mắt nhìn anh chàng ngoại quốc và ráng tìm cách lý giải một số câu hỏi mà cô tự đặt ra trong đầu.
Từ trước đến nay, việc có người đến ghé thăm nhà Tsuchimikaido ngoài các thành viên từ hai nhà còn lại thì mới đây còn có Tsubaki mới chuyển đến sống tại vịnh Kyuushi này. Những người dân bình thường hay người lạ đều không dám tự ý đến bởi đây là gia tộc quyền uy không kém vị trí thủ tướng chính phủ Nhật Bản. Vậy thì tại sao một nhân vật kỳ lạ này lại xuất hiện ở đây? Nhìn dáng vẻ của người đó chắc chắn anh ta là người nước ngoài…. Nhưng Chisaki chắc chắn bản thân mình trong đời chưa từng quen ai là người ngoại quốc
_ Excuse me lady, I just passing unwittingly. I’m not stranger, so please be calm and don’t call police ok?
Chisaki cứ tròn mắt nhìn William như nhìn một sinh vật lạ. Và điều này khiến cho chính William mới trở thành người khó xử
_ Oh my, cô ấy không biết tiếng anh sao…… Thế thì mình chuyển sang tiếng Nhật vậy!
_ Oh, my apology, I will not call the police, so please relax!
Chisaki cất tiếng trả lời lại bằng một câu tiếng anh nghe rất bùi tai và phát âm chuẩn xác đến từng chữ. Điều này là hiển nhiên thôi, một cung chủ nhà Tsuchimikaido phải được thừa hưởng một nền giáo dục vượt bậc bao gồm những vấn đề trong nước và ngoài nước, bao gồm các loại ngôn ngữ khác nhau. Tính đến thời điểm này Chisaki đã thông thạo 5 thứ tiếng: Anh, Pháp, Nga, Hàn Quốc và Trung Quốc. Nên việc giao tiếp với người nước ngoài là quá đỗi bình thường…. chỉ mong đó không phải người Đức hay người Ý là được
William cũng có chút bất ngờ khi biết Chisaki khá thông thạo tiếng Anh. Sự việc hôm nay khiến cho chàng William hơi chút xấu hổ về bản thân. Người Nhật phần lớn đều là những người cần cù chăm chỉ, thích tiếp thu tri thức và đa phần đều rất thông minh. Nay William mới được chứng kiến tận mắt
_ Thành thật xin lỗi, vì do thói quen nói tiếng Anh từ nhỏ nên cứ hễ một chút là lại xổ tiếng Anh. Nhưng tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi nghe cô có thể nói tiếng Anh một cách thông thạo như vậy…. Xin bỏ qua cho sự vô phép của tôi!
Chisaki cũng cúi đầu thành lễ
_ Xin đừng bận tâm, tiếng Anh của tôi cũng chỉ đạt mức đủ dùng chứ không hề giỏi giang gì…… Nhìn anh có vẻ như không phải người Nhật…… Anh là khách du lịch ngoại quốc phải không?
_ À vâng, tôi đến từ Anh Quốc, mới sang Nhật Bản du lịch ngày hôm qua thôi. Nghe cậu bạn tôi giới thiệu vịnh biển Kyuushi này rất đẹp vào buổi sáng, nên tôi quyết định tản bộ một chuyến để mở mang tầm mắt. Xui rủi thế nào, tôi lại đi lạc đến tận đây…. Bây giờ quay lại chắc cũng phải mất 30 phút!
_ Từ đây ra tuyến đường chính theo chân sườn đồi thật ra chỉ mất có 5 phút. Có lẽ là do anh đã đi lạc vào rừng nên mới kéo dài ra đến 30 phút……. Dù sao thì anh cũng đã mất công đến đây rồi. Nếu không chê, mời anh ghé qua ngừng chân một chút dùng cốc trà nóng cho lại sức rồi về!
_ Nếu được vậy thì tốt quá, cảm ơn cô rất nhiều!
………………………………………………….
………………………………………………….
Và thế là được lời mời của Chisaki, chàng trai đẹp mã nửa Tây nửa ta William dành thêm ít phút để ngồi nghỉ trên một chiếc ghế bành trước cổng tư trang Tsuchimikaido. Loại ghế này thường có kích thước dài, cho phép tối đa từ 2 đến 4 người cùng ngồi ở hai hướng đối lưng vào nhau. Chúng hay được đặt trước các gian hàng bán Yakisoba, Dango, hoặc Takoyaki vào các dịp lễ hội hè. Bên cạnh đó đôi khi cũng được cắm một chiếc dù để khách đến thăm không phải chịu sự hành hình của ánh nắng mặt trời gay gắt
William đã từng nghe Tsubaki kể thoáng qua một vài lễ hội mùa hè. Nhưng do tên họa sĩ tự kỷ đó cứ ấp a ấp úng trả lời không rõ ràng, thành thử hình ảnh mường tượng về mọi thứ liên quan đến lễ hội mùa hè ở Nhật Bản khá mông lung. Cho nên, cảm giác đầu tiên khi được ngồi trên kiểu ghế này thật kỳ lạ. Nó không có chỗ tựa lưng như mấy cái ghế trong phòng làm việc ở Anh, không êm, không dễ dàng di chuyển bởi dưới bốn góc chân không có xe kéo. Thậm chí là không có chỗ để tay……. Nhưng trông cũng đỗi thú vị
Được ngồi thế này, William có thể lắng nghe được âm thanh tiếng sóng tràn bờ từ phía xa xa…. Có thể nghe được tiếng lá cây xào xạc trên cao khi có cơn gió mát thổi qua….. Có thể cảm nhận được hơi ấm từ tia nắng ban mai đã được chính những cành cây ấy làm giảm đi cường độ… biến một chùm nắng thành những hạt nắng li ti dịu dàng. William chống hai tay ra phía sau để ngước mặt lên
_ Yên bình ghê…. Mình thật ghen tỵ với Kazuto – kun khi được sinh ra ngay chính tại Nhật Bản này…… Có lẽ sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, mình sẽ xin gia đình cho phép mình quay trở lại Nhật để định cư lập nghiệp, lấy một cô vợ người Nhật, sinh vài đứa con rồi an phận đến tuổi già…… Một giấc mơ thật thú vị!
Giấc mơ sẽ không bao giờ chỉ đơn thuần là một giấc mơ nếu như ai đó biết cố gắng. Đối với William, với khả năng và con đường tương lai của anh ta thì điều đó hoàn toàn có thể xảy đến. Nhưng chàng trai tóc vàng này dường như khao khát được sống tự do ở Nhật như Tsubaki hơn là chuyện lập gia đình. Có lẽ….. khi trong tay vẫn còn chưa có gì, William sẽ chưa tính đến chuyện kết hôn với một cô gái nào đó dù rằng trong đầu đã lập sẵn dự định…… Nhưng cũng thật không ngờ rằng lại có một người Anh lại yêu Nhật Bản thiết tha đến như thế
_ Xin lỗi vì đã để anh chờ lâu!
Chisaki từ từ bước đến bên William với một phần trà dành cho khách ghé chơi, đồng thời còn đi kèm theo một dĩa bánh quy hai màu trắng nâu nhai cho vui mồm
_ Oh my, cảm ơn quý cô!
William từ tốn nâng cốc trà nóng lên tay. Nhưng do chưa từng uống trà theo phong cách Nhật bao giờ nên chỉ vừa mới chạm vào mà William phải nhanh chóng rụt tay lại ngay tức khắc
_ Ai cha, nóng dữ!
_ Có lẽ do anh chưa từng uống trà theo thói quen của Nhật bao giờ. Đầu tiên là cầm trên miệng cốc, dùng tay phải đặt dưới đáy thì sẽ đỡ nóng hơn. Nhưng trước đó, anh nên ăn một chiếc bánh trước để làm tăng hương vị của trà. Còn khi uống, anh thổi một hơi nhẹ vào trà. Sau đó thì nghiêng một góc 30 độ và tiếp tục thổi ba lần cho trà nguội dần…. Anh thử xem!
William làm theo từng bước Chisaki hướng dẫn. Một phần do “cô giáo” giải thích quá dễ hiểu tận tình. Và một phần cũng do người “học sinh” quá đỗi thông minh ham học hỏi về văn hóa Nhật Bản. Nên chẳng mấy chốc, William đã sớm dần thích nghi được với tục uống trà xanh ở đây
………………………….
………………………….
_ Thật tuyệt vời, vừa uống trà vừa thưởng thức âm thanh của biển xanh. Xem chừng ra cậu bạn tôi đã không giới thiệu nhầm chỗ…… À mà cho hỏi, nơi này là…….
_ Vâng, nơi đây là nhà Tsuchimikaido, tòa thành anh đang thấy chính là tư trang nhà Tsuchimikaido!
_ À…. gia tộc Tsuchimikaido…. Thật không ngờ lại có ngày tôi được diện kiến một trong những gia tộc hùng mạnh nhất Nhật Bản. Cậu bạn thân của tôi cũng xuất thân từ Nhật, nên biết khá nhiều thứ về gia tộc Tsuchimikaido và có kể đôi chút cho tôi nghe!
_ Thế ư…. Đây quả thật là một điều vinh dự cho nhà Tsuchimikaido khi được khách ngoại quốc biết đến…… Chỉ là gia tộc chúng tôi cũng bình thường như bao gia tộc khác. Chẳng qua là được phước lành của các vị thần tối cao, nên chúng tôi làm ăn buôn may bán đắt….. chứ cũng không hẳn là to lớn gì đâu!
Bỗng nhiên, William chợt phì cười với ánh mắt có sự xa xăm chút đỉnh. Giống như anh ta đang có một nỗi niềm gì đó được chất chứa sâu trong lòng
_ Một gia tộc lớn, có sức ảnh hưởng đến cả một nền kinh tế nước nhà. Chắc lẽ người chủ ở đây ắt hẳn phải gặp rất nhiều áp lực và căng thẳng phải không?
Chisaki chợt nở nụ cười nhẹ
_ Cũng tùy vào tình hình thôi. Mỗi người chúng ta từ khi được sinh ra đều mang trên vai số phận riêng biệt. Có người mang số phận thành công thì chắc chắn sau này sẽ thành công. Có người số bất hạnh thì nỗi bất hạnh ấy sẽ kéo dài đến khi họ nhắm mắt. Có người số cơ cực thì dù có sống hết cuộc đời thì vẫn bám dính lấy sự cơ cực…… Nhưng tôi tin, các vị thần không bao giờ để ai phải thiệt thòi. Nếu như ta cố gắng, tiếp tục tin tưởng vào chính bản thân mình, tiếp tục hy vọng vào một tương lai tốt đẹp. Thì chắc chắn, ta sẽ điều khiển vòng xoáy số phận theo ý ta mong muốn. Cuộc đời này vẫn còn nhiều điều bí ẩn chưa ai nói trước được điều gì mà!
Tiếp tục tin tưởng vào chính bản thân mình, tiếp tục hy vọng một tương lai tốt đẹp sẽ đến….. như thế thì tâm hồn con người mới trở nên thanh thản yên bình thật sự….. có lẽ, đây là câu nói hay nhất trong ngày mà William nghe được từ chính cô gái thuộc tộc Tsuchimikaido mà lần đầu tiên mình được gặp…… Từ đó, William nhận ra rằng, nếu như những lời này được truyền đến tai Tsubaki…. Thì không biết cậu ta sẽ suy nghĩ thế nào…. Không biết…. Tsubaki có thể thoát ra khỏi cái bóng tối day dứt hối hận suốt thời gian qua hay không
Trong căn phòng của riêng mình, Mikazuki từ từ mở mắt sau giấc ngủ dài. Giống như một giấc mơ đẹp trong cô đã đến lúc phải chấm dứt, trả cô nàng tóc tím dài trở lại với cuộc sống thường ngày của mình
Hơi chói và hơi ồn, đó là những cảm nhận đầu tiên khi Mikazuki mở mắt. Chói là vì tia sáng mặt trời chiếu vào căn phòng qua khung cửa sổ. Còn ồn là khi những chú chim non trên những ngọn cây không ngừng cất tiếng ca vang hót ríu rít chào ngày mới với âm thanh sóng biển tràn bờ ngoài vịnh Kyuushi…. Nhưng Mikazuki không ghét điều đó… trái lại, cô luôn mong muốn sau khi thức giấc thì quang cảnh đầu tiên mình nhìn thấy sẽ là biển xanh vẫy gọi… sẽ là ánh bình minh chiếu sáng lấp lánh phần bề mặt của nước
Mikazuki kéo chiếc chăn bông của mình sang một bên, xoay cơ thể sang trái để hai chân chạm vào đôi dép đi trong phòng đã được trực sẵn ở đó. Cô nàng tóc tím lặng lẽ rời khỏi chiếc giường êm để tiến đến kéo khung kính cửa sổ qua một bên. Một cơn gió nhẹ mang theo hư âm của biển và hương vị của biển khẽ thổi qua mái tóc cô để rồi sau cùng thì dừng chân trong chính căn phòng này
Mikazuki khẽ nhắm đôi mắt lại, để có thể cảm nhận những gì biển xanh mang đến như một món quà chào ngày mới
_ Cậu bạn của tôi tuy là một chàng trai tốt, nhưng hình như lại đang vướng phải một chuyện gì đó khiến cậu ấy luôn phải sống trong đau khổ thù hận. Lần đầu tiên tôi gặp cậu ta là ở khu chung cư cao cấp thuộc quyền sở hữu của học viện mỹ thuật bên Anh Quốc. Khi ấy, trông hắn cứ như một kẻ vừa đi giết người về, người ngợm dính đầy sơn màu đỏ, đôi mắt lạnh lẽo vô hồn không bày tỏ chút cảm xúc. Đôi tay vẫn còn chai sạn vì cầm cọ vẽ suốt cả ngày không khác chi đã từng cầm dao. Thỉnh thoảng vào ban đêm, cậu ta còn cất lên những tiếng gào thảm thiết làm khuấy động cả một khu tập thể. Mọi người cứ nói cậu ta không bình thường….. cứ nói cậu ta bị ác quỷ nhập vào mà không hề nghĩ rất có thể cậu ấy đã gặp phải chuyện gì đó không may…. Tôi thì không biết thế nào, cũng có giao tiếp nói chuyện với hắn đôi lần thì thấy “ Bình thường mà” Những lúc cậu ta bình tĩnh thì cũng như bao người khác thôi, mặc dù trong đôi mắt vẫn còn hiện hữu một chút lạnh lùng và cô đơn….. Nhưng cậu ấy thật sự là một người tốt. Cậu ấy giúp rất nhiều cho tập đoàn chứng khoán của mẹ tôi, làm cho công ty phát triển một cách vượt bậc. Chỉ có điều…. nếu cứ để cậu ấy lao đầu vào công việc thì sẽ trở thành một cái máy mấy. Nên tôi đã đưa một đề nghị hãy trở về Nhật Bản sau thời gian tốt nghiệp học viện mỹ thuật….. Và khi trở lại Nhật Bản, trông cậu ấy có vẻ đỡ hơn chút rồi!
Nghe về người bạn William nói, Chisaki có một chút mường tượng đến Tsubaki. Mặc dù không chắc chắn lắm, nhưng có lẽ cậu bạn William nói đến cũng gặp phải hoàn cảnh giống Tsubaki. Có những thứ không thể lý giải bằng lời, mà phải dùng đến lý trí và con tim để giải thích. Và khi đã hiểu được cốt lõi của sự việc, thì ta hoàn toàn có thể trở nên mất hết niềm tin vào cuộc sống nếu như sự thật quá đỗi phũ phàng. Không phải ai cũng vượt qua được….. sẽ mất rất nhiều thời gian….5 năm, 10 năm, hay thậm chí là cả cuộc đời họ cũng không bao giờ quên được những thứ mà mình không hề muốn nhớ đến nữa
_ Xin lỗi, tự dưng lại bắt cô nghe những chuyện của bạn tôi thế này. Thật vô phép quá!
_ Không sao đâu. Tôi thông cảm những điều anh nói, vì thật ra…. Tôi cũng có một người bạn thân gặp phải tình trạng tương tự. Chỉ là sau khi nghe câu chuyện của anh, làm tôi có chút liên tưởng đến người ấy!
William chợt nhe răng cười
_ Xem chừng chúng ta cũng có chung một hoàn cảnh nhỉ, đều có những người bạn rắc rối phiền phức đến mức không thể không quan tâm đến!
_ Vâng, nhiều khi đây chính là cái duyên mà các vị thần trên cao đã dành cho chúng ta. Vừa mới gặp nhau hôm nay, nhưng lại dễ nảy sinh sự đồng cảm vì một ai đó!
_ Ha ha, duyên số thú vị thật. Nhân tiện đang trong thời gian du lịch tại Nhật, có lẽ….. tôi nên tìm hiểu thêm một chút về tín ngưỡng các vị thần xem sao…….. À mà phải rồi, tôi cứ thắc mắc mãi…… tại sao vịnh biển này lại có tên là Kyuushi? Tôi biết nó đã có từ rất lâu….. từ lúc nước Nhật hình thành…… nhưng chắc phải có lý do gì mới đặt tên như thế đúng không?
Chisaki khẽ đưa tay phải giữ cho mái tóc của mình không bị thổi bay đi khi có cơn gió thoáng qua. Cô ấy từ từ trông sang nơi tiếng sóng biển không ngừng vẫy gọi
_ Nơi đây khi xưa chỉ là một vùng biển bình thường không tên. Nhưng đây cũng nơi bắt đầu một mối tình trái ngăn để rồi tất cả đều chìm đắm trong sự đau khổ luyến tiếc. Kyuushi là cách nói thông thường của tiếng Nhật, còn theo tiếng Anh thì nó có nghĩa là Rest. Vịnh Kyuushi còn được gọi một cái tên khác là Vịnh Yên Nghỉ. Một hình thức đặt tên để tưởng nhớ đến người đã khuất!
_ Vịnh Yên Nghỉ…… nơi an nghỉ của một người nào đó khi họ đã kết thúc cuộc sống của mình và trở về với biển xanh. Sự mất mát xảy đến một cách bất ngờ không ai có thể lường trước. Cho đến khi không thể bảo vệ những gì mình trân trọng, thì cái cảm giác hối hận day dứt sẽ khiến lương tâm ta không được tự do. Đời người không phải lúc nào cũng đẹp như cánh hoa hồng!
_ Vâng, không phải ai cũng như ai, khi vòng xoáy số phận đã được định đoạt sẵn. Nhưng chẳng phải sẽ tốt hơn biết bao nếu như con người vẫn còn đặt niềm tin vào bản thân, đặt niềm tin vào tương lai tươi sáng đang chờ phía trước. Nếu như cuộc đời ta không đẹp như cánh hoa hồng, thì ta hoàn toàn có thể tự tay bôi hồng cánh hoa ấy. Số phận có thể được định sẵn……. nhưng cũng chính chúng ta là người sẽ thay đổi số phận của mình!
Số phận là thứ con người được quyết định ngay khi con người được sinh ra. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể thay đổi được số phận nếu ta có lòng tin vào bản thân. Chisaki vẫn tin vào tương lai, tin rằng các vị thần sẽ luôn phù hộ cho những ai luôn cố gắng hết mình….. tin rằng một ngày nào đó….. cuộc sống của Tsubaki, của những người quan trọng đối với mình sẽ thay đổi theo chiều hướng tốt hơn
………………………………
_ Hây dà, có lẽ đến lúc tôi phải về rồi. Nếu như đi lâu quá, thì chắc cậu bạn tôi sẽ làm ầm lên cho xem!
William thở phào một hơi rồi từ từ nhấc mông lên khỏi chiếc ghế dài. Anh ta quay lại nhìn Chisaki cùng nụ cười lãng tử
_ Hôm nay rất cảm ơn cô vì những chiếc bánh ngon và cốc trà nóng. Được ngồi đàm đạo trò chuyện với cô quả thật rất thú vị. Tôi mong sẽ có một ngày chúng ta có duyên gặp lại!
_ Vâng, có duyên thì dù có đi đến cuối chân trời đi chăng nữa thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại nhau. Khi ấy, tôi sẽ mời anh một cốc trà hương vị khác và những chiếc bánh ngon hơn bây giờ. Trong khoảng thời gian ở Nhật, nếu có nhã hứng, xin anh hãy ghé thăm tư trang Tsuchimikaido nhiều hơn!
Gia tộc Tsuchimikaido nổi tiếng không phải ai cũng có thể bước chân đến. Hôm nay đối với William quả thật rất may mắn, chỉ đi lạc lên rừng chút xíu mà bây giờ được cơ hội trò chuyện với một thành viên trong gia tộc Tsuchimikaido. Đã thế còn được mời lui đến thường xuyên như một khách viếng thăm danh dự…… Vừa bước chân xuống đất Nhật chưa được hai ngày, mà mọi thứ đến với William thật suôn sẻ
_ Thật vô ý khi chưa tự giới thiệu. Tôi là William, William D. Saotome, một người Anh nhưng đồng thời cũng mang ½ dòng máu Nhật Bản. Hân hạnh được biết cô!
_ William D…. Saotome???
_ À xin lỗi, tôi quên chưa nói rõ. Chữ D trong tên tôi là viết tắt của chữ Doyle. Tên đầy đủ của tôi là William Doyle Saotome!
_ Doyle Saotome…… đây là lần đầu tiên tôi nghe đến một họ kỳ lạ như thế. A….. nếu tôi nói gì không phải xin được mạn phép bỏ qua!
_ Oh my, không không, trước đây cũng có rất nhiều người thắc mắc về họ của tôi chứ không riêng gì cô. Điển hình là tên đó………
William nhớ lại lần đầu tiên mình bắt chuyện làm bạn với Tsubaki. Lần đầu tiên William giới thiệu tên họ đầy đủ của mình cho hắn thì bị tên tự kỷ đó phán một câu khá shock. “ Nghe có cảm giác như nắm cả một nắm sỏi cho vào mồm. Nó cứ lục cà lục cục đau hết cả mồm mà cứ như đấm vào tai”. Khi ấy, William có chút ngần ngại khi tiếp xúc với hắn, lần đầu tiên gặp mặt lại bị bêu xấu như thế thì còn nhuệ khí đâu mà kết bạn. Nhưng chỉ vài câu nói sau đó, William đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Tsubaki. Hắn đã nói “ Nhưng cái họ Saotome nghe cũng khá là oách. Còn họ Doyle thì làm tôi nhớ đến một nhân vật nổi tiếng của Scotland. Nói chung, tên của cậu cũng thuộc tầm quyền quý đấy chứ!”
Kể từ ngày hôm đó, William nhận ra Tsubaki tuy lạnh lùng cay mồm, nhưng ẩn sâu trong trái tim hắn luôn suy nghĩ đến những thứ ngược lại. Bề ngoài thờ ơ vô cảm trông cứ như không cần bạn….. nhưng khoảng khắc ấy chính là lúc Tsubaki cảm thấy cô đơn và muốn được trò chuyện cùng ai đó để nỗi buồn trong mình vơi đi phần nào. Chính vì thế, William luôn bám dính theo Tsubaki như hình với bóng và dần dần trở thành người bạn thân nhất của hắn ta
_ Từ Doyle của tôi bắt nguồn từ tên của nhà viết sách nổi tiếng xứ Scotland: Arthur Conan Doyle. Bố tôi là một người Anh, còn mẹ tôi là người Nhật, nên mang thêm họ Saotome. Thành thử tên đầy đủ của tôi là William Doyle Saotome!
_ Arthor Conan Doyle. Đó là cha đẻ của bộ tiểu thuyết trinh thám nổi tiếng Sherlock Holmes. Phải chăng, anh là hậu duệ của ông ấy?
_ Có thể đúng có thể sai, đó là chuyện cách đây mấy trăm đời, đến thế hệ ông nội tôi cũng không chắc chắn. Chỉ biết rằng bên nội tôi, ai cũng mang họ Doyle trong tên của mình. Nên chắc là đúng rồi!
Không cần nói nữa chắc ai cũng biết Arthor Conan Doyle là một nhà văn người Scotland nổi danh với tiểu thuyết trinh thám Sherlock Holmes, tác phẩm được xem là một sáng kiến lớn trong lĩnh vực tiểu thuyết trinh thám. Nhưng vào tháng 7 năm 1930, Conan Doyle qua đời vì căn bệnh nhồi máu cơ tim ở độ tuổi 71, để lại một sự mất mát vô cùng to lớn cho toàn bộ người dân xứ Anh
Về chuyện con cháu trong gia phả của Conan Doyle vẫn chưa được công bố cụ thể. Rất có thể, họ đã mai danh ẩn tích đã lâu và trở lại cuộc sống bình thường với một thành viên hậu duệ của ông ta đang đứng ngay trước mặt Chisaki. Được gặp gỡ đời sau của Sir Arthur Conan Doyle, có vẻ như hôm nay cũng là một ngày may mắn với Chisaki
_ Tôi đã giới thiệu xong rồi. Liệu….. tôi có được trao tặng sự may mắn được biết tên cô không?
_ À vâng, xin lỗi…… tên tôi là Chisaki, Chisaki Tsuchimikaido. Tôi là cung chủ hiện tại của nhà Tsuchimikaido. Hân hạnh được biết anh!
********************************
_ Oi Kazuto – kun, kể cho tôi nghe thêm một chút về nhà Tsuchimikaido đi. Một chút thôi!
_ Chẳng có gì để kể hết. Phân gia Tsuchimikaido với hai phân gia còn lại cũng đều như nhau thôi. Đều giữ khư khư cái khung luật chán ngắt cổ hữu. Tôi không muốn quan tâm đến chi nữa cho mệt xác!
William nằm vật lộn trên chiếc giường trong căn phòng chung cư dành riêng cho hai người với gương mặt bí xị
_ Èo èo, nhưng chẳng phải cậu đã từng nói rằng khi xưa cậu chơi thân với một cô gái tóc tím được cột sang một bên ư? Tôi thật sự muốn biết trông cô ấy như thế nào….. chẳng biết có xinh không nhỉ?
_ Vậy thì cứ để trí tưởng tượng của cậu bay xa đi. Dù tôi có miêu tả bằng lời cũng không thể nói hết được vẻ đẹp của cô ấy một cách chính xác. Với lại, dù có gặp được nhưng cậu cũng không có cửa tán tỉnh cô ấy đâu. Một người con gái vừa thông minh, tài giỏi, hiền thục nết na…… một người hoàn hảo như thế, đương nhiên là không rảnh rỗi dư hơi như cậu!
_ Ehhh, nghe cậu giới thiệu làm tôi thấy hưng phấn quá. Nè nè, nói tôi nghe đi Kazuto – kun, cô gái bạn thời thơ ấu của cậu tên gì?
Tsubaki thở dài ngán ngẫm, tạm thời rời mắt khỏi chiếc laptop của mình để xoay chiếc ghế lại nhìn William đang làm xiếc trồng cây chuối trên giường
_ Cô ấy là Chisaki Tsuchimikaido, cung chủ hiện giờ của nhà Tsuchimikaido danh giá không thua kém gì hai nhà Kurahashi và Minamiya. Nhớ cho kỹ cái tên đó nếu sau này có ý định đến Nhật Bản có ai hỏi thì còn biết đường trả lời!
******************************************
Trước đây khi còn sống trong chung cư ký túc xá, Tsubaki đã từng kể một chút về người đứng đầu nhà Tsuchimikaido, đã từng kể một chút về cô bạn thân chơi với mình lúc còn nhỏ xíu. Nhưng không ngờ rằng, người Tsubaki từng nhắc đến hiện đang đứng ngay trước mặt mình đây. Cung chủ của nhà Tsuchimikaido mà William thường hay tưởng tượng qua những lần miêu tả của Tsubaki quả nhiên là một cô gái vô cùng trẻ đẹp và thùy mị. Đúng một hình mẫu Nadeshiko ở Nhật
William khẽ nở một nụ cười nhẹ
_ Thì ra là thế, vậy cô là bạn của cậu ta!
_ Eh?
William quay lưng rời khỏi nhà Tsuchimikaido, anh ta còn đưa hai ngón tay lên ngụ ý tạm biệt
_ Quý cô nhà Tsuchimikaido. Chắc chắn chúng ta sẽ còn gặp lại. Khi ấy, tôi rất mong được thưởng thức vị trà tiếp theo của cô!