Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 38



_ Xin kính chào quý khách!

Tình hình hiện tại là Tsubaki cùng Chisaki tạm thời ghé qua một cửa hàng thời trang nào đó trên đường. Một cửa hàng nhỏ thôi, không quá sang trọng, nhưng xem chừng muốn tìm thứ gì thì có thứ đấy. Hai người họ vào đây cốt là để tìm cho Chisaki một bộ thường phục phù hợp khi đặt chân ra ngoài đường, thay vì bộ Kimono truyền thống rườm rà khó chịu kia. Chỉ có điều, nếu nói về trang phục hay phối đồ thì Tsubaki hoàn toàn mù tịt… đôi mắt và trí tưởng tượng của hắn không dành cho những việc như thế này. Nhất là khi đối tượng lại là Chisaki, một cô gái dường như quá hoàn hảo về vẻ bề ngoài… nên việc chọn đồ sao cho xứng tầm với cô ấy là một chuyện vô cùng khó khăn đòi hỏi kinh nghiệm trong nghề phải cực cao

Tên dở hơi tự kỷ nhìn thoáng qua một mớ trang phục được treo bầy bán trong tiệm, từ áo thun sơ mi đến loại công sở, từ loại dành cho người trẻ đến người già. Với hắn, trông cái nào cũng như cái nào, toàn màu sắc sặc sỡ đến nhức mắt mà chẳng biết cái gì mới thực sự phù hợp với Chisaki. Chỉ chớp mắt mấy cái mà hắn đã thấy đầu óc nhảy lộn loăng quăng hoa mắt hết cả rồi

_ Chết tiệt, cứ thế này chỉ chẳng làm ăn được gì cả. Nếu mà cái tên nửa Tây nửa ta kia có ở đây, thì chắc hắn sẽ cho mình một chút gợi ý về phục trang!

_ Tsu – kun, hay là thôi đi. Nếu được thì mình sẽ trở về Thiên Chiếu Gia Trang, hỏi mượn ngài Akifusa là được mà. Tuy sẽ mất chút thời gian và phải đối mặt với sự nghi ngờ của Akifusa – sama… nhưng chắc mọi thứ không quá phức tạp đâu!

Tsubaki đập tay cái tét lên mặt rồi kéo dài xuống, hắn không quên cất tiếng thở chán chường ngày nào. Tsubaki suy nghĩ, nếu mà để Chisaki quay lại Thiên Chiếu Gia Trang thì chắc chắn một vào không thể trở ra… ngài Akifusa lẫn mấy tên vệ sĩ vai u thịt bắp, tứ chi phát triển trong khi óc như hột nho kia sẽ giữ chân cô ấy ngay. Vậy thì kế hoạch ra ngoài đi chơi hôm nay xem như công cốc, đồng thời bản thân Tsubaki cũng không thể nói lời cảm ơn Chisaki vì những chuyện đã xảy ra

_ Đến tận đây rồi mà vòng về Thiên Chiếu Gia Trang thì hơi mất công. Chi bằng hai đứa cứ lượn một vòng xem có gì thú vị không, biết đâu lại tìm thấy một bộ trang phục phù hợp với cậu thì sao. Cất công đến đây rồi còn gì!

_ Liệu có ổn không? Nếu cậu thấy khó khăn thì tớ không ngại…

_ Đã nói là không sao mà. Hôm nay là ngày đặc biệt… một ngày đặc biệt mà tớ chỉ dành riêng để đi chơi với cậu. Đương nhiên là tớ muốn cậu được thư giãn, bỏ hết mọi trách nhiệm cũng như công việc sang một bên để có khoảng thời gian tịnh tâm yên bình… Thế nên Chisaki, hãy cứ giao mọi thứ lại cho tớ và tận hưởng ngày vui nhé… Tuy không hiểu lắm hẹn hò người ta thường làm những gì, nhưng tớ sẽ cố gắng hết sức để cậu được vui vẻ!

Trong thâm tâm, linh hồn Chisaki như đang mở cửa đón chào một tia sáng nhỏ nhoi nhưng đầy lòng tin và hy vọng. Một bông hoa tuyệt đẹp chớm nở trong trái tim cô ấy với niềm cảm xúc dâng trào khó tả. Quen thân với nhau từ bé, Chisaki luôn nhìn thấy một Tsubaki lúc nào cũng lạnh lùng, thờ ơ, vô cảm, gần như không còn cảm xúc. Hắn rất mạnh… một kiếm sĩ vô cùng mạnh khi đã đánh bại nhiều bậc thầy kiếm đạo lão luyện khi tuổi còn rất nhỏ. Hắn tàn nhẫn… vì lối đánh của hắn giống như luôn dồn hết sự căm thù nhà Minamiya vào đường kiếm và tẩn họ một trận không chừa chỗ nào là lành lặn. Nhưng Tsubaki chưa bao giờ bỏ rơi Chisaki… hắn chưa bao giờ làm lơ một cô gái nhỏ nhoi yếu đuối nhát gan có khả năng trở thành gánh nặng cho mình… Hắn vẫn để Chisaki nắm lấy vấu áo lẽo đẽo theo sau, làm một chỗ dựa vững chắc cho cô ấy để Chisaki không bao giờ phải rơi nước mắt. 

Phải… Tsubaki ân cần như vậy đấy… đến bây giờ vẫn thế. Sự quan tâm của hắn tuy không thể hiện ra ngoài mặt, nhưng luôn khiến cho Chisaki một cảm giác rất dịu dàng, yên tâm. Chỉ là bây giờ, Chisaki không còn là một đứa trẻ bám lấy vấu áo Tsubaki nữa… cô ấy đã có thể đường đường chính chính nắm lấy tay hắn với nụ cười tựa thiên thần trên đôi môi nhỏ hồng

_ Uhm, mình hiểu rồi… vậy mình sẽ giao mọi thứ lại cho Tsu – kun để được tự do tận hưởng ngày nghỉ. Trông cậy vào cậu!

Chisaki áp sát mình thế này, Tsubaki chẳng cảm thấy khó chịu gì hết. Chắc là do hai người là bạn thân thuở nhỏ nên khoảng cách không phải là vấn đề nghiêm trọng gì. Hơn nữa, trông thấy nụ cười của Chisaki lúc này, tên dở người tự cảm thấy trách nhiệm của mình là phải bảo vệ bằng được nụ cười đó không bị biến mất, ít nhất là trong ngày hôm nay phải làm cho Chisaki luôn được vui vẻ… Hắn thở dài thêm cái nữa

_ Ờ, cứ để mọi chuyện cho tớ lo liệu. Đừng vướng bận bất kỳ chuyện gì cả Chisaki!

……………………………

Nhờ sự trợ giúp, hướng dẫn tận tình sau khi Tsubaki nuốt bao nhiêu sĩ diện để chủ động hỏi nhân viên cho vài ý kiến. Cuối cùng thì Chisaki mới có trong tay một bộ đồ vừa chọn được. Mang bộ trang phục ấy trên tay, Chisaki bước vào phòng thử, nhưng trước khi đi, cô ấy còn ngoái cổ lại nhìn Tsubaki đang ngồi thở phì phò mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt

_ Đợi mình một chút nhé Tsu – kun, mình sẽ ra nhanh thôi… đừng có cố gắng nhìn lén mình đó, ngượng lắm!

_ Cậu có thể nói được mấy câu như vậy ư? Thật sự trong mắt cậu tớ biến thái đến mức đó à?

Chisaki nở nụ cười nhẹ rồi bước vào bên trong. Dĩ nhiên là cô cung chủ thừa biết Tsubaki sẽ không bao giờ làm những trò trái với lương tâm thế đâu, hắn không thuộc dạng thích quấy rối người khác như tốc váy, nhìn lén phòng thay đồ nữ sinh như mấy tên nam sinh tuổi mới lớn khác… Nhưng nói thẳng ra, thì dường như Tsubaki không hề có hứng thú với bất kỳ cô gái nào khác… Phải, hắn sẽ chẳng để tâm đến một cô gái nào khác ngoài người phụ nữ hắn yêu thật sự

Tsubaki lặng nhìn thẳng xuống nền gạch với ánh mắt khá đỗi phiền muộn xa xăm. Tại sao ư? Câu trả lời nằm ở chỗ hắn đang nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ… trong đó có mảnh gương in đè hình ảnh mình cùng Lumina đã từng trải qua chuyến mua sắm giống như vậy. Cũng bất lực khi không biết phải lựa chọn thế nào cho phù hợp trong khi Lumina đang trông mong vào mình. Phải nhờ đến nhân viên hướng dẫn mới chọn được duy nhất một bộ ưng ý. Lumina cũng hí hửng bước vào trong phòng thử, cũng hồn nhiên ngoái cổ lại nhìn cùng nụ cười pha chút tinh nghịch nhưng đỗi dịu dàng thân thương, cũng nói câu “ Anh mà nhìn trộm là chết với em”… Cảm giác khi đó và bây giờ sao khác xa nhau một trời một vực… Tsubaki tự hỏi, liệu có phải là do người đang đi với mình, cùng trải nghiệm lại cảm giác này với mình không phải là Lumina mà là Chisaki chăng?... Càng nghĩ càng nhức đầu và phiền muộn

Hắn… một lần nữa cất tiếng thở dài chán nản

_ Thiệt tình, càng ngày mình càng lún sâu và không thể rút chân ra giữa chừng… Đúng là hết thuốc chữa!

……………………

3 phút trôi qua, sự chờ đợi của Tsubaki đã được đền đáp xứng đáng khi cánh cửa của phòng thử đồ từ từ mở ra. Trong đó, là một nàng công chúa… không, một cô người mẫu… cũng không đúng, phải nói là một siêu mẫu trong chiếc áo thun kiểu thời thượng tím nhạt, chiếc quần cộc đen và một chiếc mũ kiểu nhỏ nhỏ xinh xinh trên đỉnh đầu để giữ cho mái tóc tím ấy không bị thổi xù trước gió… Đúng, một cung chủ truyền thống sau khi thoát khỏi bộ Kimono cổ xưa nay đã lột xác hoàn toàn thành một minh tinh màn bạc. Tưởng tượng thử xem, làn da trắng như sữa, đôi chân thon thả, vòng hai gọn gàng, gương mặt cân đối, đôi môi nhỏ xinh được đánh son nhẹ, đôi mắt long lanh với hàng lông mi dài… Không phải siêu mẫu minh tinh thì là gì… Cô ấy chỉ vừa mới mở cửa xuất hiện thôi, biết bao ánh mắt xung quanh đều phải tập trung hết vào không thể làm ngơ dù chỉ một phút một giây. Từ trẻ nhỏ đến người lớn, từ phụ nữ đến đàn ông đều bị nét đẹp ấy mê hoặc đến mất hồn… Nhưng cô ấy chẳng quan tâm… điều cô mong muốn là được nghe lời nhận xét từ một người duy nhất

_ Tsu – kun… trông mình thế nào? Có kỳ lạ quá không?

Ngay cả Tsubaki là người vô cảm cũng phải đánh mất lý trí trong vài giây bởi cô ấy quá lung linh như một vị thiên thần. Hắn lắc đầu mấy cái kiểu như linh hồn vừa trở về với thân xác

_ À… nói sao nhỉ… trông cậu rất… “đói”!

Rất “ đói”??? Nhận xét kiểu gì thế này? Có ai lại đi nhận xét người khác thử đồ bằng từ ngữ “ đói”?? Hay là, Tsubaki đang bị líu lưỡi, phát âm không được chính xác cho lắm??

Chisaki khẽ đưa tay lên che miệng cười khúc khích mấy câu. Cô ấy cũng cảm thấy chút ngỡ ngàng khi lần đầu tiên chứng kiến Tsubaki nói ngọng

_ Ý cậu là rất đẹp ?

_ Ừ, đúng vậy!

Chisaki bước đến gần Tsubaki, cô cung chủ nhỏ dịu dàng đưa hai tay kéo cho vạt áo hai bên của hắn chỉnh đốn lại vì có một bên không cân xứng

_ Nếu thế thì hôm nay trông cậu cũng rất “đói”, Tsu – kun, Tee hee!

Lại nữa, Chisaki lại nở nụ cười tựa thiên thần ấy, khiến cho Tsubaki luôn tự nhủ phải luôn để nụ cười ấy còn mãi trên gương mặt cô ấy. Nên hôm nay, hắn sẽ nhường nhịn Chisaki một chút vậy. Quay về chủ đề chính, hắn quan sát Chisaki từ đầu xuống chân thêm lần nữa… quả là có sự thay đổi khác biệt so với lúc bắt đầu đến đây… Nhưng đâu đến mức tuyệt trần mà mấy người kia cứ dán mắt mãi. Giờ họ vẫn còn nhìn chằm chằm vào Chisaki như đổ điếu trong khi Tsubaki đã thoát khỏi cơn mê hoặc ấy từ lâu rồi… Chisaki thật sự có sức cuốn hút đến rùng mình. Không phải tinh thần thép thì “toi” ngay

_ Thấy thế nào? Dễ di chuyển và cử động cơ thể hơn không?

_ Có chút hơi lạ, nhẹ hơn nhiều so với khi mặc Kimono. Tay chân cử động thoải mái mà không sợ bị gò bó gì nhiều!

_ Tớ cảm thấy phục cậu ghê ấy. Mặc Kimono, đồng nghĩa với việc mang trên người 12 lớp áo. Nặng nề nóng nực như thế mà cậu vẫn mặc mỗi ngày… mới nghĩ đến thôi là tớ đã tởn đến tận óc rồi!

_ Vì từ nhỏ, mẹ mình có dặn phải ra dáng một người phụ nữ mẫu mực Nhật Bản, nên đã bắt tớ mặc Kimono mỗi ngày, dần dần rồi quen luôn. Nhưng bây giờ thì không còn nữa, sau khi trở thành cung chủ, thì mình không còn bị ép buộc phải mặc Kimono hằng ngày, có thể đổi sang các loại trang phục hiện đại nếu muốn. Chỉ là do thói quen bắt mình mặc Kimono thôi!

_ Hầy, làm người phụ nữ mẫu mực đâu có nghĩa là phải hoàn toàn cổ trang. Giờ ai gặp cậu, cũng đều nói cậu là một kiểu hình Yamato Nadeshiko. Điều đó thì tốt thôi… nhưng mình vẫn chuộng cách cậu làm chủ tình thế và phá bỏ đi giới hạn của bản thân hơn!

Tsubaki đảo mắt sang trái sang phải, thật sự có một chút khó khăn khi biết bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía Chisaki thế này, làm bản thân hắn cũng không biết phải làm gì tiếp theo. Tốt nhất là nên “phắn” khỏi đây càng sớm càng tốt, còn chần chừ nấn ná ở đây, còn khó xử

_ Nếu cậu thấy bộ này ưng ý thì ra thanh toán rồi “té” gấp thôi. Cậu có còn muốn mua thêm cái gì nữa không?

_ Uhmm, không cần nữa đâu, chỉ bộ này là đủ rồi. Thật sự rất cảm ơn cậu Tsu – kun!

_ Hầy hầy, ơn với nghĩa cái gì, một món quà để khen thưởng cho những cố gắng mà cậu luôn gánh vác trên vai thế này có đáng là bao? Chẳng lẽ, tớ không được phép mua tặng cậu thứ gì ư?

_ Tee hee, không phải vậy… Chỉ là… đây là món quà thứ hai cậu tặng mình sau chiếc quạt giấy vào ngày sinh nhật 3 năm trước. Mình sẽ giữ nó thật cẩn thận, không làm rách hay để bị vấy bẩn đâu!

Tsubaki thở phì một hơi, Chisaki thật biết cách làm cho người khác cảm thấy ấm lòng yên bình. Hắn nghĩ mình tự nguyện mua tặng bộ trang phục này cho cô ấy, thì cứ để Chisaki làm bất cứ điều gì cô ấy muốn… chỉ cần cô cung chủ nhỏ này luôn vui vẻ là được

_ Thôi được thôi được, vậy giờ chúng ta đi chỗ khác chứ nhể!

_ Uhm

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Và rồi cứ tiếp tục như thế, chuyến vui chơi hẹn hò giữa hai người đều diễn ra một cách ổn thỏa tốt đẹp. Họ đi qua nhiều khu vực mua sắm khác, cùng xem nhiều thứ thú vị mà chỉ ở Yokohama mới có. Đối với Tsubaki, đi long nhong ở một chốn đông người chẳng khác chi cực hình… nhưng hắn luôn nhẫn nhịn, không lèm bèm khó chịu chỉ vì muốn Chisaki luôn giữ được nụ cười hồn nhiên như bây giờ trên gương mặt. Những cố gắng của Tsubaki không khiến hắn thất vọng vì bây giờ, trông Chisaki đang rất phấn khởi hạnh phúc

Nhưng được thứ này mất thứ kia, không phải Chisaki cứ hạnh phúc là người khác cũng cảm thấy vui lây đâu. Điển hình là ba người đang rình rập phía sau, cách họ một đoạn vừa đủ để quan sát, vừa không bị phát hiện một cách dễ dàng. Ngài Akifusa loli lại đeo cặp kính đen chuyên cải trang, bàn tay nhỏ siết chặt nát vụn cả lon nước có gas, đôi răng nhỏ cứ nghiến ken két không khỏi tức tối vì nhìn thấy cặp tình nhân đang vui hí trước mắt

_ Chisaki đồ mèo vụng trộm. Bấy lâu nay ta cứ nghĩ ngươi đứng về phe ta… thật không ngờ ngươi có chủ đích từ trước. Đúng là nuôi ong tay áo, thủ đoạn vô biên khó lường!

_ Akifusa – sama, Chisaki – hime đâu phải người của Thiên Chiếu Gia Trang, làm sao có thể gọi là nuôi ong tay áo được ạ - desu?

_ Nói tóm lại, Chisaki - bou dám qua mặt lừa gạt ta, đó là một sự xúc phạm không thể tha thứ… Gru gru, đợi đó Chisaki - bou, ta sẽ cho ngươi biết ở đây ai mới là “boss” cuối!

Mặc kệ hai người kia muốn làm gì thì làm, riêng Mikazuki thì lại có cái quan sát đặc biệt về Chisaki và cả cái người đi bên cạnh cô ấy. Đây là lần đầu tiên Mikazuki thấy Chisaki có thể nở một nụ cười rất đẹp. Nó khác hẳn với nụ cười thân thiết, trìu mến ngày thường… phải nói là một nụ cười cất lên từ chính niềm hạnh phúc riêng của Chisaki chứ không phải vì người khác. Làm bạn với nhau từ lâu, đến bây giờ Mikazuki mới nhận ra thiếu sót của bản thân… mình đã quá vô tâm khi không chịu nhìn về phía Chisaki, nên không bao giờ hiểu được Chisaki đang có vương vấn khúc mắc gì trong tâm trí

Nhưng còn về người con trai đi kế bên Chisaki, người con trai có thể khiến cho Chisaki cười thật sự kia… Vì hắn đang quay lưng nên Mikazuki không thể nhìn rõ được mặt. Có điều, tại sao Mikazuki lại cảm thấy tấm lưng đó, mái tóc đó thật quá quen thuộc. Dường như mình đã từng nhìn thấy hắn ở đâu nhưng không tài nào nhớ được

_ Anou, Akifusa – sama, Hanabi – chan, hai người có biết cái người đang đi chung với Chisaki là ai không?

_ Còn ai nữa, dĩ nhiên là Tsu…

Ngay lập tức, Hanabi nhanh chóng dùng tay chặn miệng ngài Akifusa không cho vị thần nhóc loli ấy nói hết câu. Vì nếu để ngài ấy mất kiểm soát mà tuôn ra một lèo thì chắc chắn kế hoạch che giấu tung tích của Tsubaki sẽ trở nên công cốc

_ Mikazuki – sama, người đang đi cùng cung chủ Chisaki chính là mặt nạ Kitsune – san đấy ạ - desu!

_ Eh? Kitsune – san??_ Mikazuki tỏ ra vô cùng ngạc nhiên _ Em không đùa đó chứ? Người đấy là mặt nạ Kitsune, kiếm sĩ bí ẩn mà Chisaki đã tin tưởng giao chức vụ vệ sĩ thân cận ư?

_ Vâng, Kitsune – san dù sao cũng là người bình thường như chúng ta thôi mà. Đương nhiên cũng phải có ngày để nghỉ ngơi chứ - desu. Chỉ là không ai ngờ rằng, Kitsune – san lại có hẹn với Chisaki – hime thế này – desu!

_ Nếu như vậy thì ắt hẳn anh ta với Chisaki rất thân nhau phải không?

_ Vâng, rất thân là đằng khác… Are, Mikazuki – sama, Chisaki – hime không nói với người điều này ư – desu?

_ Không… Chisaki chẳng nói gì với tôi cả… Cậu ấy không nói cho tôi biết rằng có quen thân với mặt nạ Kitsune – san!

Quả thật, xung quanh Chisaki vẫn còn nhiều bí ẩn chưa được giải đáp hết. Về tâm tư tình cảm, suy nghĩ cũng như những mối quan hệ ngoài xã hội. Không hiểu sao, nhìn người con trai đang khiến cho Chisaki vui vẻ, Mikazuki lại thoáng liên tưởng đến tay Kazuto Minamiya đáng ghét kia. Cô nhớ đến câu nói mà hắn đã từng thốt lên

********************************

Cô chỉ cần biết rằng… tôi và cung chủ nhà Tsuchimikaido có một mối quan hệ hơi phức tạp chút đỉnh. Dù sao thì cung chủ của cô cũng không hẳn là người chỉ thích ở mãi trong nhà mà!

********************************

Rất có thể Chisaki đã có mối quan hệ xã hội với hắn ta, nhưng nếu đặt trường hợp người đang đi bên cạnh Chisaki lúc này là Kazuto Minamiya… Mikazuki nhanh chóng lắc đầu như muốn dẹp phăng đi cái suy nghĩ ấy sang một bên

Không không, do mình tưởng tượng quá thôi, làm sao có thể… Kitsune – san làm sao có thể là Minamiya - san được. Do mình tưởng tượng… do mình tưởng tượng!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Chuyển đề tài. Tạm thời Chisaki và Tsubaki sẽ nghỉ chân tại một quán cà phê sau khi đã đi bộ được 30 phút. Có thể nói đây là khoảng thời gian để họ nghỉ mệt dùng bữa nhẹ bồi bổ lại sức lực bị tiêu hao cũng được. Mặt khác, cũng do Chisaki muốn được ngồi một chỗ, đưa ánh mắt quan sát hết mọi người xung quanh trên đường… điều này khiến cho cuộc sống của Chisaki thêm phần yên bình an nhàn( Không hiểu vì sao Chisaki lại có một sở thích như vậy)

_ Xin lỗi vì để quý khách đợi lâu. Một phần “Tam ca đá quý của thành phố Hoa” và một phần cà phê đen đây ạ. Chúc hai vị ngon miệng!

Ngồi trong quán cà phê thì đương nhiên phải sử dụng dịch vụ gọi món làm ngọt miệng. Cụ thể là cà phê, các loại bánh ngọt và kem ở đây là sự lựa chọn hoàn hảo để giải khát. Cà phê đen đắng ắt hẳn là món của Tsubaki rồi… nhưng còn cái được gọi là “ Tam ca đá quý của thành phố Hoa” kia… Dường như trông Chisaki rất thích thú với nó trong khi Tsubaki không khỏi đổ mồ hôi hột cùng cái nhìn chút miễn cưỡng thất vọng

_ Cái gì thế này? “Tam ca đá quý của thành phố Hoa” mà cậu gọi… một thanh Dango trong ba cục kem trà xanh, vài miếng thạch anmitsu, chút đậu đỏ và một nhánh cây hoa anh đào làm vật trang trí ư? Chỉ là kem thôi, có cần phải đặt cho cái tên sặc mùi Manga thế không?

_ Tee hee, mình thấy thú vị mà Tsu – kun. Tính ra thì chủ quán ở đây có trí tưởng tượng rất phong phú đấy chứ. Nghĩ ra được một cái tên hay như vậy không dễ dàng đâu. Hơn nữa, chỉ cần thoáng qua thôi là đã nghe thấy hương thơm hoa anh đào rồi này… Một sự kết hợp cực kỳ hoàn hảo!

Tsubaki cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Hắn lấy vài thìa đường cho vào ly cà phê đen của mình rồi từ từ nhấp. Xem chừng Tsubaki không đối lý với Chisaki nữa, cái món đó gọi bằng gì cũng được, miễn sao Chisaki thấy vui thì không cần phải bàn cãi làm chi cho mệt

_ Itadakimasu!

Trái với Tsubaki, ngay cả Chisaki cũng sử dụng câu nói “Itadakimasu” trước khi dùng một bữa ăn. Cô cung chủ nhỏ dùng thìa lấy một miếng nhỏ cho lên miệng. Vị nhạt của trà xanh, hòa với ngọt đậm của đậu đỏ tạo nên một vị ngọt thanh vừa phải, kết hợp với hương hoa anh đào tạo nên một hương vị riêng biệt. Chẳng biết nó trông ra sao… nhưng sau khi thử thìa đầu tiên, Chisaki chỉ muốn tiếp tục thìa thứ hai, thứ ba, cho đến khi hết ly kem này mới chịu ngừng

_ Ngọt thật. Mình không hề biết ở Yokohama lại có một quán cà phê làm kem ngon đến thế… Có lẽ, mình sẽ đưa Mikazuki đến đây thử một lần cho biết!

Tsubaki đặt tách cà phê trên tay xuống bàn cái cộp. Hắn lạnh lùng cúi người lấy trong chiếc túi ny long để dưới chân ra một cuốn tập khổ A4 và một cây bút chì ngòi

_ Ờ, mai mốt nếu dư thời gian, thì cậu cứ mang cô ta đến đây. Nhiều khi ăn vài thứ ngọt sẽ giúp cho trí não cô ta bớt đần hơn một chút. Đường là nguồn năng lượng quan trọng cho não để tư duy mà!

Chẳng là sau khi rời khỏi cửa hàng trang phục, Chisaki và Tsubaki có ghé vào một cửa hàng tạp phẩm chuyên bán mấy thứ dụng cụ học tập cho học sinh như sách vở, hay bút đại loại thế. Tsubaki đã mua một quyển tập khổ A4 cùng bút chì và thi thoảng cứ lấy cái thứ đó ra ghi ghi viết viết cái gì mỗi khi có thời gian rảnh. Chisaki tự hỏi, không biết có phải do hắn đang bận việc gì hay không. Nếu quả thật Tsubaki đang bận công việc thật thì chuyến đi chơi này vô tình đã gây phiền hà cho hắn… Mà Chisaki lại không muốn điều đó xảy ra

_ Tsu – kun, nếu cậu bận thì chúng ta có thể về Thiên Chiếu Gia Trang. Mình không ngại cuộc đi chơi này dừng tại đây đâu!

Tsubaki chợt ngước lên nhìn Chisaki chằm chằm. Hắn hiểu lý do vì sao cô ấy lại nói như vậy… lần này thì là lỗi tại hắn

_ Không có đâu Chisaki, khi đã quyết định đưa cậu đi chơi thế này, đương nhiên tớ phải sắp xếp mọi thứ để ưu tiên cậu hàng đầu. Đừng suy nghĩ vớ vẩn gì nữa hết. Như đã nói, cứ giao mọi thứ lại cho tớ, cậu chỉ việc tận hưởng thời gian nghỉ ít ỏi thôi… Dù sao cũng chẳng thể nào đoán được vòng 3 của Đêm Vũ sẽ bắt đầu lúc nào… Tốt nhất là nên tranh thủ được chừng nào hay chừng ấy!

Chisaki đặt chiếc thìa trên tay xuống bàn. Đáng lý ra cô sẽ không nói đến chuyện này… nhưng khi nghe Tsubaki nói về Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, Chisaki không thể không đẩy những suy nghĩ hiện tại ra khỏi đầu. Sự thắc mắc trong cô cung chủ cần phải được làm sáng tỏ

_ Tsu – kun, đặt trường hợp giả dụ, nếu như dành lấy ngôi vị cao nhất của Đêm Vũ, thì cậu sẽ làm gì tiếp theo?

Tsubaki dừng bút. Một câu hỏi được đặt ra làm cho Tsubaki không thể không trả lời. Nhưng trả lời như thế nào thì chính hắn cũng không rõ. Cho nên, hắn đành tìm một lý do để cho qua càng nhanh càng tốt

_ Thì cậu cũng biết mục đích tồn tại của Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư rồi còn gì nữa. Tớ nghĩ mình không cần phải trả lời câu hỏi này từ cậu!

_ Uh, phải nhỉ, Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư tồn tại là để bảo vệ cháu gái thần biển. Nhưng Tsu – kun, cậu thật sự muốn làm điều này ư? Trở thành Đệ Nhất và bảo vệ Nanami – san 24 trên 24. Cậu chấp nhận như thế ư?

_ Không biết. Chỉ là tớ còn đang phân vân… tham gia Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm dưới danh phận là gương mặt đại diện cho nhà Tsuchimikaido, đây đều là ý muốn của ngài Akifusa. Nhưng tớ hoàn toàn không biết kết quả sẽ ra sao… thắng hay thua? Nếu thua thì xem như chưa từng có gì xảy ra, chấp nhận kỹ kiếm bản thân bị hao mòn theo năm tháng… mọi thứ sẽ quay trở về điểm xuất phát như lúc tớ chuyển đến vịnh Kyuushi. Còn nếu thắng… không biết có giống Hanabi nói: Sẽ có cơ hội thay đổi những lỗi lầm trong quá khứ… Hay sai lầm trong quá khứ một lần nữa được lặp lại. Chính vì thế tớ rất phân vân Chisaki… tớ hoàn toàn không biết lựa chọn bên nào là đúng đắn nữa!

_ Đúng là khó khăn thật. Không phải cứ trở thành Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư, mang cái danh ấy đi khắp nơi là hãnh diện. Gánh vác trên vai một trọng trách nặng nề rồi nhận biết bao kỳ thị khi nhiệm vụ bất thành. Bây giờ, dù có cho thêm một cơ hội nữa, ta cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, nên làm gì… liệu kết quả sẽ thay đổi hay lại giống như những sai lầm trong quá khứ. Đây giống như một canh bạc liều lĩnh mạo hiểm vậy!

_ Phải, một canh bạc mà tớ phải sớm đưa ra quyết định. Đi tiếp hay dừng lại. Đi tiếp nhưng không biết con đường ấy sẽ dẫn mình đến đâu. Dừng lại thì mọi thứ sẽ chẳng bao giờ thay đổi… nhưng nếu dừng lại, tớ cảm thấy điều này không đúng, nói trắng ra thì dừng lại là một sự chọn lựa vô cùng sai lầm… Vậy thì chỉ còn con đường tiến lên mà thôi!

_ Nghe giống như cậu không có quyền lựa chọn vậy Tsu – kun. Không thể dừng lại nhưng cũng không có cơ sở để tiếp tục. Cậu phải đi tiếp nhưng không hề có lý do và mục đích trước mắt. Thật là khắc nghiệt!

_ Uh, tớ không có sự chọn lựa, cũng không có quyền quyết định mình sẽ làm gì tiếp theo… Nên sẽ để cho số phận đưa đến đâu hay đến đấy. Nếu có cơ hội, thì tớ sẽ không bỏ lỡ giây phút để tự thay đổi số phận của bản thân mình. Dù cho đó có phải việc làm vô nghĩa đi chăng nữa!

Chisaki bỗng nhiên nở một nụ cười phì nhẹ

_ Vậy thôi mình sẽ không bàn đến chuyện này nữa… Chuyển sang đề tài khác chắc thú vị hơn nhiều. Tsu – kun, cậu thấy Mikazuki thế nào?

Tsubaki tự dưng đè mạnh cây bút chì xuống trang giấy làm cho phần ngòi bị gẫy một đoạn. Hắn ngưới cổ lên nhìn Chisaki một cách chằm chằm khó hiểu

_ Thế nào là thế nào? Cậu hỏi như vậy muốn ám chỉ đến điều gì hả?

_ Mình chỉ muốn biết quan điểm nhận xét của Tsu – kun về Mikazuki thôi. Dù sao thì hai cậu cùng đi chung chuyến xe bus, cùng học chung một trường đúng không?

Tsubaki lần nữa cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Hắn dùng ngón tay cái nhấn phần đầu của cây bút chì để cho phần ngòi tiếp theo nhô ra. Sau đó lại dán mắt vào ghi ghi chép chép

_ Cô ta, đúng là một con phò não phẳng đứt không ít sợi thần kinh. Một đứa con gái lộn xộn không hết chuyện phiền phức. Suốt ngày chỉ biết mang đến rắc rối là giỏi… thi thoảng lại còn hay thích chọc ngoáy sâu vào đời sống riêng tư của người khác. Chisaki, cậu nên xem chừng lại vệ sĩ thân cận của cậu thì hơn. Ai mà biết con dở người như cô ta sẽ làm điều gì tiếp theo đây!

Chisaki đưa tay che miệng cười khúc khích trông thật đáng yêu. Cũng vì những câu nói dí dỏm của Tsubaki nhận xét về Mikazuki. Nếu như cô ấy có mặt ở đây, nghe thấy mấy câu này thì chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh là nhẹ. Thật chẳng hiểu nổi vì sao Tsubaki cứ hay thích gây sự với Mikazuki nữa

_ Mikazuki là một cô gái rất ngây thơ, sống rất hồn nhiên vô tư không phải vướng bận gì nhiều. Một người vui vẻ hòa đồng như cậu ấy luôn làm cho người khác cảm thấy năng động theo. Mình thì không cho rằng tính cách đó là phiền phức đâu. Cậu cũng nghĩ vậy đúng không?

_ Hên xui, tớ chẳng có ý kiến gì khi suy nghĩ của cậu trái ngược hoàn toàn với quan niệm của tớ. Có điều… xem chừng dù có ngược chiều nhau thì chúng ta vẫn sẽ đồng thuận tại một điểm nhỉ… Cô ta tuy hơi ngố, hơi đần độn, não hơi phẳng một chút… nhưng luôn là người sống rất chân thật. Những cảm xúc trong cô ta không chút giả dối lừa gạt. Và thi thoảng, tớ lại không thấy khó chịu phiền toái khi cô ta xen vào chuyện đời tư của mình. Cảm giác như có người đang quan tâm đến mình vậy!

_ Là Lumina hay Mikazuki?

Một câu hỏi bất ngờ khác khiến Tsubaki giật mình tròn mắt

_ Nói đến Mikazuki, suy nghĩ đến Mikazuki… thì hình ảnh trong tâm trí và trái tim cậu là của Lumina hay… cậu thật sự nghĩ đến Mikazuki. Đỏ thẫm hay tím đen?

Hắn buộc phải dừng lại để suy nghĩ đến hai màu sắc ấy, một màu đỏ thẫm như máu tựa như những cánh hoa anh đào đỏ, một màu tím đen như những bông hoa tuyết lặng lẽ rơi trong màn đêm sâu thẳm. Là bên nào, khi nghe đến cái tên Mikazuki thì Tsubaki liên tưởng đến ai??? Chẳng biết nữa… chỉ biết là hắn nhận ra rằng trên nền giấy trắng mình dùng bút chì ghi ghi chép chép đã hiện hữu một bản phác họa về một người con gái sở hữu mái tóc dài, đôi môi nhỏ xinh khẽ nở nụ cười… một cô gái mang hình dáng giống với Lumina như hai giọt nước… Đây chính xác là những gì Tsubaki đang nghĩ trong đầu

Hắn xé phăng bức họa ấy, vò nát và không ngần ngại quẳng đi chỗ khác. Rồi lại cầm bút chì vẽ lại từ đâu

_ Không biết, tớ không thể nói một cách chính xác được. Gặp gỡ phò tóc tím đen, giống như có một luồng khí mới thổi qua cuộc sống nhàm chán tẻ nhạt của tớ. Ở bên cạnh cô ta, tớ dường như có thể gác những gánh nặng khác sang một bên. Nhưng chắc vì cô ta giống Lumina… nên đôi lúc, tớ không thể không nghĩ đến cô ấy… không thể không nhung nhớ, không thể không nhói đau… Nghe như tớ đang sử dụng cô ta như vật thế chỗ cho Lumina nhỉ… Tớ đúng là một thằng tệ hại phải không?

_ Uhm, cậu quả thật là một người đàn ông tồi tệ xấu xa!

Tsubaki thở phì dài cùng tâm trạng hết sức thoải mái nhẹ nhàng khi nghe Chisaki vừa cười vừa nói câu đó với mình

_ Phải, tớ là một thằng xấu xa tệ hại. Thế nên bây giờ vẫn cứ luẩn quẩn chưa thể thoát khỏi nỗi day dứt trong con tim để tiến bước tiếp tục đây. Thật đáng đời!

_ Tsu – kun, trả lời mình thật lòng nhé: Bên cạnh Mikazuki, cậu có cảm thấy vui không? 

Tsubaki nhoẻn miệng nở một điệu cười rất nhạt… nhưng lại lột tả được một niềm vui chớm nở trong linh hồn heo quạnh lạnh lẽo kia. Một nụ cười thật sự hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng như băng ấy mà không phải ai cũng có cơ may được chiêm ngưỡng

_ Ờ, rất vui là đằng khác. Ở bên cạnh cô ta, tớ không bao giờ cảm thấy buồn chán… Ít nhất là như thế!

_ Uhm, điều này thật tốt!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Ngồi trong quán cà phê ngoài Tsubaki, Chisaki và những thực khách đi ngang qua ghé vào dừng chân, còn có sự xuất hiện của đội ba người rình mò theo dõi cuộc hẹn hò của họ. Ngài Akifusa loli, Hanabi và Mikazuki… ba người ấy chọn một chiếc bàn cách vị trí khá an toàn đủ để quan sát nhất cử nhất động của Chisaki lẫn Tsubaki. Và ngài Akifusa thì vẫn chưa hết nhõng nhẽo khó chịu dù rằng đã gọi món ngọt đúng theo sở thích của ngài

_ Muuuuu, Hanabi – bou, tại sao hai đứa kia lại cười với nhau vui vẻ đến như thế? Rút cuộc thì Chisaki – bou đã dùng bùa mê thuốc lú gì mê mẩn tên đệ tử của ta vậy?

_ Akifusa – sama, Chisaki – hime chỉ là người bình thường thôi, không phải Ayakashi hay Youkai đâu mà có khả năng mê hoặc người khác – desu. Hơn nữa, nếu ngài không ăn nhanh thì kem sẽ chảy hết đấy ạ - desu!

Ngài ấy thì vẫn giận dỗi như trẻ nít khi thấy Tsubaki ngồi chung với Chisaki, cùng cười cười nói nói trông chướng mắt thế kia. Còn Mikazuki, một phần cô ấy cũng không biết phải đối phó với ngài Akifusa thế này trừ việc chiều theo vị thần loli này trong mọi việc. Phần lớn thì cô vẫn thắc mắc về nhân vật mặt nạ Kitsune đằng trước. Ngồi ở vị trí này, chỉ toàn thấy gáy và lưng, Mikazuki không thể nhìn rõ được mặt nên không biết đó chính là Tsubaki( còn biết đến là Kazuto)

Không biết họ nói gì với nhau nhỉ. Ngồi ở đây chẳng nghe được gì hết. Nhưng quả thật là Chisaki đang hẹn hò với một người mà mình không hề hay biết… Làm bạn thân mà chẳng chịu để ý gì đến Chisaki… mình thật vô tâm quá!

_ Are, Akifusa – sama, hình như có ai đó đang đi đến chỗ hai người họ thì phải – desu!

_ Hả hả, đâu đâu? Đừng nói là một con nhóc tì nào khác có ý định đến tán tỉnh tên đệ tử yêu quý của ta đó nhé!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Về phía cặp hẹn hò, Tsubaki liếc mắt sang trái vài giây rồi lặng lẽ gấp quyển vở vẽ để sang một bên. Hắn khom lưng xuống lấy trong túi chiếc mặt nạ cáo trắng mà mình thường dùng để tham dự Đêm Vũ đeo lên mặt. Ngồi nói chuyện với nhau, tự dưng Tsubaki lại làm như thế, thật sự khiến cho Chisaki có chút khó hiểu nhẹ

_ Chisaki – hime, chút một ngày tốt lành!

Giọng ai đó bất ngờ cất lên từ sau lưng. Chisaki giật mình quay lại… cô cung chủ nhỏ tròn xoe đôi mắt khi thấy người đang bắt chuyện với mình

_ Nanami – san!

_ Vâng, đã lâu không gặp, trông Chisaki – hime dường như rất khỏe đúng không ạ?

Chưa dừng lại ở đó đâu, đứng sát ngay kế bên Nanami, còn có sự hiện diện của một nhân vật nữa không quá xa lạ. Một chàng trai mang mái tóc bạch kim, khoác trên người một bộ thường phục bình thường, thay cho chiếc áo Haori đen khi còn trong Đêm Vũ… Một chàng trai sở hữu ánh mắt lạnh lùng của sự phẫn nộ khi hướng thẳng vào mặt nạ Kitsune đang ngồi một cách ung dung tự tại

_ Hajima – kun!

_ Chisaki, tớ đã hỏi thăm một số người bên nhà Tsuchimikaido, nhưng họ đều nói không biết cậu đã đi đâu. Thì ra là đi dạo phố Yokohama cùng với tay vệ sĩ thân cận của mình… Cậu thật sự làm người trong gia tộc Tsuchimikaido lo lắng khi đi mà không nói một lời đó!

Vừa mới gặp nhau, Hajima đã quở trách… Tuy đây không phải là lời trách mắng nặng nề, nhưng cũng đủ làm cho Chisaki có một chút tổn thương nhẹ. Không đúng… nếu chỉ nói về trách nhiệm của một cung chủ thì Chisaki có thể chịu đựng được… Thứ thật sự khiến cho Chisaki không khỏi bồn chồn lo lắng chính là thái độ giận dữ của Hajima qua từng câu nói vừa xong… Hajima hiện tại đang rất phẫn nộ

_ Mình xin lỗi đã khiến cho cậu và mọi người lo lắng… Nhưng Hajima – kun, Nanami – san, hai người đang làm gì ở đây thế?

_ Thật ra, tôi cũng không có ý định đến Yokohama làm gì. Chỉ là Hajima – dono để quên một thứ nên tôi mang đến cho cậu ấy. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở gần đây… không ngờ lại gặp Chisaki – hime ngay tại quán cà phê này… đúng là duyên số mà nhỉ!

_ Vâng, đúng là ý trời, không ngờ lại có thể gặp lại Nanami – san ở đây. Nếu đã đến Thiên Chiếu Gia Trang rồi, sao chị không nán lại theo dõi Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm luôn? Hajima – kun đã vào được vòng thứ 3 rồi!

_ Uhm uhm, tôi cũng đang tính như vậy. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở Hajima – dono… đúng không ạ?

Quay sang Hajima, cậu ta chẳng thèm trả lời một câu. Tất cả những gì Hajima để tâm lúc này là dồn hết những ánh nhìn trừng trừng hình viên đạn thẳng vào cái mặt nạ cáo trắng đáng ghét kia. Nhìn từ bên ngoài thì chẳng biết nét biểu hiện trên gương mặt đằng sau thật sự là gì… nói chung, Hajima chỉ muốn xông đến tặng hắn một đấm làm quà. Thiếu chủ nhà Kurahashi từ từ bước đến chỗ Tsubaki. Anh ta đặt tay phải rầm xuống mặt bàn, mục đích là dằn mặt

_ Hagoromo Kitsune, rất cảm ơn khi cậu có nhã ý mời Chisaki cung chủ ra ngoài chơi. Quả thật, để cô ấy cứ ở mãi trong gia trang, lo toan hết mọi thứ trong gia tộc không phải là một điều tốt cho lắm. Nhưng xin lưu ý… cậu trước sau gì cũng chỉ là một vệ sĩ của cô ấy không hơn không kém… Cho nên, hãy biết vị trí của mình ở đâu một chút đi!

Tsubaki chẳng nói chẳng năng, vẫn giữ nguyên chiếc mặt nạ cáo ấy làm hình nền avatar. Đồng thời, phong thái ngồi của hắn cũng trông rất thản nhiên, chẳng hề nao núng, bị kinh động. Kiểu như hắn xem mấy lời cảnh cáo của Hajima như cơn gió thoáng bay từ tai này sang tai bên kia mà không thèm lưu lại trong tâm trí

_ Vao vao váo váo vào vao ( Giả tiếng cáo kêu)!

Đó là âm thanh duy nhất phát ra từ đằng sau chiếc mặt nạ Kitsune kia. Một thứ âm thanh kỳ lạ khiến Hajima đứng hình vài giây. Chẳng thể hiểu nổi đây là loại ngôn ngữ gì… chỉ biết nó làm cho Hajima càng thêm điên tiết phẫn nộ

_ Này, cậu đang cố tình trêu tức tôi đúng không? Tên khốn kia!

Hajima bất ngờ nắm lấy cổ áo Tsubaki kéo lên, tay phải tính đấm thẳng vào mặt hắn cho bõ tức. Nhìn Hajima nghiến răng như thế… thật sự cơn giận dữ của cậu ta lên đến đỉnh điểm rồi

_ Hajima – kun!

Trong tình thế trước mắt, người lo lắng nhất vẫn là Chisaki. Tự dưng Hajima đòi tấn công Tsubaki, Chisaki không biết làm gì ngoài việc nhanh chóng chạy đến ngăn cậu ta

_ Dừng lại Hajima – kun. Các ứng cử viên không được đánh nhau ngoài Đêm Vũ. Nếu để ngài Akifusa biết được thì cậu sẽ không còn tư cách dự thi. Hơn nữa, mọi người hiện đang nhìn chúng ta đó, Hajima – kun!

_ Hajima – dono, đánh nhau bằng tay là đi ngược với Bushido của gia tộc Kurahashi, chúng ta không thể đánh mất lòng tự trọng của nhà Kurahashi. Xin hãy ngưng tay ạ!

Ngay cả Nanami cũng lên tiếng khuyên nhủ sự phẫn nộ bên trong Hajima nên kiềm xuống. Chàng trai có mái tóc bạch kim từ từ lấy lại bình tĩnh. Và khi đảo mắt xung quanh, cậu ta nhận thấy rằng chỉ một giây mất kiểm soát nữa thôi, mình sẽ vô tình bôi xấu hình ảnh nhà Kurahashi trước toàn dân thiên hạ vì cuộc ẩu đả vừa được chứng kiến bởi những cặp mắt xung quanh… Hajima không còn cách nào khác ngoài việc thả Tsubaki ra

Một phần lỗi cũng do Tsubaki cố tình khích tướng. Quen thân với nhau từ nhỏ, Tsubaki hiểu rõ tính cách hiếu thắng, dễ mất kiểm soát của Hajima, thì đáng ra không nên dùng mấy trò “mèo” kiểu đó. Nên đợi sau khi Hajima lấy lại bình tĩnh, hắn mới chính thức sử dụng ngôn ngữ loài người để giao tiếp

_ Thiếu chủ nhà Kurahashi xem ra nóng tính thật đấy nhỉ. Đúng y như những gì Tsubaki Minamiya căn dặn. Lần này là lỗi của tôi, thành thật xin lỗi Hajima – dono!

_ Không cần, một lời xin lỗi vô nghĩa… tôi không cần lời xin lỗi vớ vẩn ấy!

Hajima quay lưng lững thững bỏ đi. Nhưng trước khi biến mất khỏi tầm mắt Chisaki và Tsubaki, Hajima có để lại lời nhắn cuối cùng

_ Hagoromo Kitsune, đừng quên những gì tôi nhờ cậu gửi đến Tsubaki Minamiya. Nếu hắn là một tên chết nhát, thì hãy cứ trốn ở một xó và gương mắt lên chứng kiến tôi sẽ là người gánh vác hết mọi hậu quả mà hắn đã gây ra. Còn nếu hắn là một người đàn ông, thì hãy xuất hiện mặt đối mặt để cùng giải quyết mọi chuyện một lần và mãi mãi. Tsubaki Minamiya… hắn là loại người gì… dám đương đâu sau khi gây tội… hay chạy trốn như một kẻ hèn… Tôi đang đợi đây!

Đó là tất cả những gì Hajima muốn Tsubaki nghe thấy. Một lời thách đấu… một lời giao hẹn cả hai sẽ cùng giáp mặt nhau ở ngôi vị cao nhất của Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm, cùng kề thanh Katana về phía nhau và chỉ một kẻ duy nhất còn đứng vững. Dường như, Tsubaki không có sự lựa chọn, hắn không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lá thư khiêu chiến này từ đối thủ truyền kiếp

_ Hajima – dono…. Chisaki – hime, thành thật thứ lỗi, hy vọng lần sau chúng ta sẽ có cơ hội được nói chuyện nhiều hơn. Xin phép!

_ Vâ… vâng, hẹn gặp lại, Nanami – san!

Vì Hajima bỏ đi nên thân làm vệ sĩ cho thiếu chủ nhà Kurahashi cũng phải theo sau. Nhiêu đó đồng nghĩa với việc Nanami phải xin phép Chisaki đi trước, để lại Chisaki và Tsubaki cùng tiếng nói bàn tán xôn xao của mọi người xung quanh trong thời khắc căng thẳng đỉnh điểm như thế. Hajima đi rồi… nhưng vẫn còn khiến cho Chisaki không khỏi đắn đo lo lắng… cô ấy tự hỏi, không biết mình đã làm gì sai để cho Hajima trở nên đáng sợ như vậy

_ Tsu – kun, tớ đã làm gì sai đúng không? Đây là lần đầu tiên tớ thấy Hajima – kun tức giận như một con sói hung dữ… Có phải tớ đã gây nên lỗi gì không Tsu – kun?

Tsubaki từ từ nhấc chiếc mặt nạ cáo lên đầu, để hướng đôi mắt thờ ơ lạnh lùng về phía con đường mà Hajima đã đi mất

_ Không phải lỗi của cậu đâu Chisaki… Tớ đã nói rồi, hãy cứ giao mọi thứ lại cho tớ, còn cậu chỉ việc hưởng thụ ngày nghỉ thôi. Cho nên nguyên nhân của mọi việc hôm nay, không phải do cậu đâu Chisaki!

………………………………………………

………………………………………………

Tuy không hiểu thực hư chuyện gì đang diễn ra, nhưng ngồi cách đó một đoạn vừa đủ, nhóm ba người theo dõi Chisaki đã quan sát trơn tru từ đầu đến đuôi mọi diễn biến giữa Hajima và Tsubaki. Trên gương mặt mỗi người đều hiển thị chung một sắc thái đó là lo toan đắn đo… Họ lo sợ rằng ngộ nhỡ không thể thương thuyết thì ắt hẳn sẽ có đánh nhau giữa chốn đông người ngay tức thì… Nhưng cũng may là mọi chuyện đâu lại vào đấy

_ Akifusa – sama, không biết Hajima – dono đang gặp phải chuyện gì mà trông vô cùng tức giận – desu!

Đôi mắt mè nheo trẻ nút của ngài Akifusa cũng thay đổi thành cái nhìn sắc lạnh chăm chú

_ Có những thứ người ngoài như ngươi không bao giờ hiểu được đâu Hanabi – bou. Thằng nhóc Hajima kia… suy cho cùng cũng vì quá lo cho Chisaki – bou nên mới như thế. Thiệt tình, nóng tính dễ mất kiểm soát… suốt 3 năm qua, nó chẳng thèm thay đổi gì cả!

_ Nhưng dù có mất kiểm soát đến mấy… đánh người giữa nơi công cộng vẫn là…

_ Ta đã nói rồi Hanabi – bou, không phải là người trong cuộc thì ngươi không thể hiểu được sợi dây xích nối liền chúng nó lại với nhau rối rắm phức tạp ra sao. Vai trò của chúng ta bây giờ chỉ có thể là ngồi yên một chỗ để chúng tự tìm cách thoát thân. Đừng có xen vào… không thì mọi thứ chỉ càng thêm phức tạp!

Ngài Akifusa loli nhảy xuống khỏi chiếc ghế, tay chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu cùng cặp mắt kính cải trang rồi ung dung bước đi

_ Chúng ta về thôi, ta cần phải chuẩn bị cho Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm vòng 3 nữa. Đi chơi Yokohama thế đủ rồi!

_ Dạ… vâng, Akifusa – sama – desu… Mikazuki – sama, chúng ta nên đi thôi!

_ À, ừ, được rồi!

Mikazuki hoàn toàn không hiểu gì hết… cô ấy không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, đang xảy ra, và nguyên nhân vì sao Hajima thiếu chủ lại gây hấn với mặt nạ Kitsune. Cô thoáng nghĩ, mọi câu trả lời đều nằm ở chỗ Chisaki. Nhưng bây giờ, tốt nhất là mình không nên nán lại đây quá lâu… Mikazuki sẽ chỉ chờ đợi… cho đến cái ngài Chisaki tin tưởng và kể hết mọi thứ cho mình chứ bản thân Mikazuki sẽ không gặng hỏi… Nàng công chúa tóc tím đen nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, chạy theo phía sau ngài Akifusa để trở về Thiên Chiếu Gia Trang… xem như chưa từng biết đến cuộc hẹn hò giữa hai người kia

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Buổi hẹn hò kết thúc ở đây thôi… Mặc dù trời vẫn còn chưa ngả về chiều, nhưng thiết nghĩ nên quay về Thiên Chiếu Gia Trang để chuẩn bị cho Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm rất có thể sẽ diễn ra vào tối hôm nay… Không, đấy chỉ là một lý do để bao biện cho sự hụt hẫng, chán chường, không còn tâm trạng của hai người. Sau khi gặp Hajima, họ không còn cảm thấy hứng thú để tiếp tục chuyến đi chơi. Chisaki không còn tâm trạng tận hưởng ngày vui trọn vẹn đúng như những gì Tsubaki nói. Và bản thân Tsubaki cũng chán nản khi không thể giữ được lời hứa của mình: “để nụ cười trên môi Chisaki không bao giờ biến mất trong ngày hôm nay”. Thành thử, cả hai đành cùng bước đi trên con đường về không tiếng nói chuyện hay cười đùa như lúc khởi hành… Một không gian thật yên ắng thầm lặng đến khó xử

Chisaki chợt dừng lại, cô cung chủ nhỏ khẽ hướng ánh mắt trầm tư phiền muộn xuống đất, không dám ngước lên nhìn thẳng vào Tsubaki khi hắn quay cổ lại

_ Sao vậy Chisaki? Bộ có gì muốn nói với tớ hả?

_ Mình xin lỗi Tsu – kun… Đã để cậu cất công đưa mình đi chơi thế này… nhưng mình lại không thể tận hưởng ngày vui một cách trọn vẹn… Xin lỗi cậu Tsu – kun!

Hắn đưa tay gãi đầu sồn sột khó xử. Nghe lời xin lỗi từ Chisaki thế này, cũng làm hắn chẳng mấy dễ chịu gì

_ Tớ là người đã khích đểu tên đần Hajima… cậu chẳng có lỗi gì hết Chisaki!

_ Nhưng tất cả cũng vì tớ rời khỏi Thiên Chiếu Gia Trang mà không báo cho ai biết. Khiến cho Hajima lo lắng đến thế… mình…

_ Hầy, đã nói không phải là lỗi của cậu rồi mà. Tên đần đó quả thật lúc nào cũng lo lắng cho cậu… đến mức quên ăn quên ngủ là chuyện hiển nhiên. Nhưng Chisaki, sự việc hôm nay, ngoài việc lo cho cậu chỉ là một phần nhỏ… phần lớn vẫn là do tớ đã xuất hiện ở đây. Hajima biết tớ là Kitsune, là Kazuto Tsuchimikaido… nhưng vì sợ cậu đắn đo, nên hắn mới chịu im hơi lặng tiếng không hó hé tiết lộ nửa lời. Nên có thể cho rằng: sự phẫn nộ của Hajima… là do tớ, chứ không phải cậu. Dù sao thì một Ronin cũng không có quyền phục vụ một Shogun quyền quý mà!

_ Không… không phải vậy. Cậu tuy là một Ronin trong mắt các thành viên khác thuộc ba gia tộc, nhưng đối với mình, cậu vẫn là…

_ Thôi được rồi Chisaki, cậu còn nói nữa thì người khó xử nhất sẽ là tớ đấy. Cho qua chuyện này đi!

Tsubaki thò tay lọc xọc trong chiếc túi lấy ra một quyển tập vẽ mình hì hụi khi có thời gian rảnh trong suốt chuyến đi chơi đặt bộp lên đầu Chisaki. Cô cung chủ nhỏ đưa tay nhận lấy quyển tập với đôi mắt to tròn khó hiểu

_ Chisaki, có nhớ cái lần tớ hăm dọa cậu khi cậu ghé thăm biệt thự của tớ ngoài vịnh Kyuushi, và cả cái lần tham dự buổi tiệc trước Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm không? Khi ấy, tớ mới nhận ra bản thân mình sống thật ích kỷ và hẹp hòi. Cậu luôn đứng bên cạnh tớ, luôn cố gắng giúp tớ hết sức có thể… vậy mà tớ lại chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Có thể mở lời đe dọa chỉ vì không thích một thứ gì đó, thật là không phải… Chisaki, tớ sẽ không như vậy nữa đâu… dù cậu có làm gì khiến bản thân phải nói lời xin lỗi… thì tớ sẽ bỏ qua tất cả… Cho nên, đừng cúi đầu xin lỗi tớ nữa nhé Chisaki!

Chisaki lặng lẽ mở quyển tập vẽ… không biết bên trong Tsubaki đã phác họa thứ gì. Nhưng sau khi xem xong, cảm xúc trong trái tim người thiếu nữ ấy có một sự rung chuyển thay đổi một cách mạnh mẽ

_ Tsu – kun… cậu… đúng là một tên xấu xa… Một tên xấu xa đến ngờ nghệch đáng yêu!

Tsubaki thở phì một cái nhẹ nhõm. Hắn đưa tay lên xoa đầu Chisaki một cách dịu dàng

_ Ờ, tớ quả thật rất xấu xa tệ hại nhỉ. Đúng là một tên hết thuốc chữa!

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Tại Thiên Chiếu Gia Trang, khu nhà dành cho gia tộc Tsuchimikaido

_ Mình về rồi!

_ Oh, mừng cậu về Chisaki. Cậu vừa mới ra ngoài đó hả?

Kéo cửa bước vào, Chisaki đã bắt gặp ngay Mikazuki đang gõ lạch cạch lách tách chiếc máy tính laptop. Trông Mikazuki thật đáng yêu, xinh xắn và một chút tri thức với cặp mắt kính đen cùng mái tóc đã được cột búi lên cao. Bên cạnh cô ấy còn có vài cuốn sách cuốn vở nữa, giống như Mikazuki đang ôn bài thì phải

_ Mikazuki, cậu đang làm gì thế?

_ À, tớ xin nghỉ học ở trường 5 ngày, vậy thì sẽ bị mất bài khá nghiêm trọng… mà tớ thì không muốn đứng bét lớp chỉ vì thiếu kiến thức đâu. Nên có lên mạng, hỏi thăm và nhờ một số người bạn giảng bài lại cho mình ấy mà!

_ Heh, Mikazuki chăm chỉ ghê. Cố lên nhé, mình sẽ làm món gì đó bồi bổ cho cậu!

_ Cảm ơn Chisaki… Phải rồi Chisaki, đã có thông báo Đêm Nhạc Dạ Vũ Kiếm vòng thứ ba rồi… Đúng 22h đêm nay sẽ bắt đầu!

_ Eh? Thi đấu trễ vậy sao. Ngài Akifusa thật chẳng biết giờ giấc gì cả, thức khuya thật sự không tốt cho sức khỏe đâu… Để mình đi thông báo cho William – san và các ứng cử viên người nhà Tsuchimikaido khác để họ còn chuẩn bị!

_ Tất cả mọi người đều biết hết cả rồi, chỉ còn mình cậu thôi. Hơn nữa, cậu cứ từ từ, cần chi phải vội, vẫn còn sớm cho đến vòng 3 kia mà!

_ Uhm… cậu nói đúng. Vậy để tớ đi thay đồ chút đã!

Chisaki đi vào căn phòng kế bên mà không đoái hoài đến chuyện mình vừa ra ngoài với Tsubaki. Mikazuki hiểu ngay đây chưa phải lúc để hỏi thăm mối quan hệ giữa cung chủ và mặt nạ Kitsune là như thế nào. Nhưng việc Chisaki không tâm sự với mình khiến cho Mikazuki có chút buồn lòng. Nàng công chúa tóc tím đen chợt nghĩ “ Quả nhiên mình vẫn chưa hiểu hết được tâm tư tình cảm của Chisaki”

…………………………………………

Phía bên trong, cô cung chủ nhỏ đứng tựa lưng vào bức vách, trên đôi tay còn nâng quyển vở phác họa Tsubaki đã đưa cho mình. Trong đó vẽ gì? Câu trả lời là một người con gái có mái tóc được cột gọn gàng một bên, mặc một bộ đồ giống với Chisaki ngày hôm nay và đang nở một nụ cười tuyệt đẹp… Phải, người mà Tsubaki đã vẽ chính là Chisaki. Hắn đã tận dụng những khoảng khắc Chisaki không để ý để có thể phác họa hoàn chỉnh chân dung cô ấy một cách chân thật, sống động nhất

Ôm bức tranh vào lòng, đôi mắt Chisaki dường như có chút lệ vương trên khóe mi như muốn nhỏ xuống như giọt sương trên lá. Một nỗi đau bao trùm lấy con tim và linh hồn cô ấy một cách thô bạo tàn nhẫn. Chisaki hiện đang rất đau… đau về mặt tâm hồn, về tâm tư tình cảm. Cô ấy khẽ gục đầu xuống trong khi những tiếng nấc khẽ vang lên âm thầm không để ai biết

Tsu – kun, mình biết làm thế nào đây? Nếu như cậu còn đối xử tốt với mình, còn dịu dàng với mình… thì trái tim mình sẽ… đau lắm… Tsu – kun

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.