Tiếng Hát Nơi Biển Cả

Chương 5



Lặng lẽ bước trên con đường quen thuộc, Tsubaki từng phút đắm chìm vào những ký ức nhạt nhòa thời người con gái mình yêu thương cùng vui vẻ tay trong tay với tháng ngày hạnh phúc nay không còn nữa. Nỗi đau khi để vụt mất đôi tay ấy khiến trái tim càng se thắt lại và đau nhiều hơn. Hắn muốn hận bản thân, muốn đổ tội hết lên chính mình quá yếu đuối và vô dụng khi không thể bảo vệ được người mình yêu

Cơn gió nhẹ đã trở nên lạnh hơn khẽ thổi vi vu qua mái tóc tài tử xỉa xù như nhím mang theo sự u uất càng khiến hắn trở nên ảm đạm sầu não hơn

_ Đệ Nhất Kiếm Vũ Sư!

Trong đầu hắn chợt thoáng nghĩ đến hình ảnh bản thân mình mặc bộ trang phục Yukata đen, tay nắm chắc thanh Katana sắc bén đứng trước một đối thủ to lớn hơn mình gấp đôi cùng cặp song kiếm đầy nguy hiểm khi xung quanh là một sàn đấu lớn được thắp sáng bởi các ánh nến đèn và bao phủ hoàn toàn tiếng hò hét của nhiều người

Tsubaki khẽ dừng lại, hướng ánh mắt ra ngoài khơi xa xăm rì rào sóng biển trong màn đêm này

_ Đã từ rất lâu rồi, mình không còn nghe đến cái danh ấy. Nói trắng ra là nó đã chết sau cơn nổi giận của thần thánh. Và đôi tay đã từng cầm kiếm sẽ trở nên vô dụng khi từ bỏ thanh Katana khỏi cuộc đời mình. Sẽ không còn một Kiếm Vũ Sư nào nữa, không còn nữa!

…………………………………….

Bỗng dưng có hứng thú đi ngắm quang cảnh bờ biển vào ban đêm, kể ra cũng không phải là một sở thích tồi tệ. Có thể nói cho đến thời điểm này, thứ còn khả năng níu kéo linh hồn Tsubaki ở lại với nhân giới là biển……. Hắn không phủ nhận thích biển, kể cả lúc sáng sớm tinh mơ, những lúc trưa nắng hè hay ban đêm thanh tịnh, bất cứ lúc nào, thời gian nào chỉ cần nghe được tiếng sóng tràn bờ, tiếng bầy chim mòng biển thi nhau kiếm ăn và sải cánh ra ngoài chân trời xa, tiếng tàu bè trở về mang theo món quà từ biển, đặc biệt không thể thiếu hương vị mặn xen kẽ vào những cơn gió mát thổi vào đất liền. Không phải ở đâu cũng có thể bắt gặp được không gian như thế này, có lẽ vì lẽ đó mà Tsubaki đã từ bỏ cuộc sống vinh danh đang từng bước nổi tiếng trở lại Nhật Bản và rời trung tâm để chuyển đến một ngôi làng ven biển vịnh Kyuushi

Tsubaki nhét hai tay vào túi áo, đôi mắt xa xăm về nơi cuối chân trời khi mái tóc đang ngày một lạnh dần bởi cơn gió biển lướt nhẹ qua

_ Cảng biển Sydney mình không phủ nhận nó thật đẹp nhất là vào ban đêm, đứng trên cầu Sydney mà trông ra biển thì không phải bàn cãi gì nữa………. Nhưng tại sao chỉ có duy nhất vịnh Kyuushi này mới cho mình cảm giác thân thương thanh bình. Có phải nó mang hình ảnh của Lumina khi không……….. vào cái ngày đầu tiên ấy!

Tsubaki khẽ nhắm mắt lại để tâm trí mình chìm đắm vào trang giấy ký ức

*******************************************************************************************************************

Khi ấy là vào một mùa hè của 5 năm trước, khi Tsubaki và Chisaki chỉ mới 14 tuổi, Tsukusa thì 20 hiện là sinh viên năm 2 một trường đại học nào đó nhưng không cần thiết phải nhắc đến

Điều chủ chốt là bố của Tsubaki tức trưởng tộc hiện giờ hay đến chơi với bố Chisaki tức trưởng tộc lúc đó của phân gia Tsuchimikaido. Hai ông này là có sở thích chơi đánh cờ vây và nhâm nhi trà nóng cùng nhau, đôi lúc cũng ngồi bàn chuyện trên trời dưới đất gì đó không thì cũng than thở chuyện gia đình

_ Hầy, thằng Tsubaki nhà tôi thật khó tính, ăn uống chả thèm ăn, ngủ cũng không ngủ, suốt ngày chỉ chúi mắt vào mấy cuốn sách, không thì cũng xem những chương trình dạy ngoại ngữ trên truyền hình, lâu lâu thì nghe nó lẩm nhẩm mấy câu tiếng anh trong lúc tắm hay trước khi đi ngủ. Tôi có cảm giác như nó đang dự tính rời khỏi gia trang Minamiya sang nước ngoài sinh sống vậy!

Bố của Chisaki đặt một con cờ trắng lên bàn, tay nâng chiếc tẩu thuốc đen có mạ vàng ở đầu khi khói bốc lên từng đợt. Nghe xong câu chuyện của bạn chí cốt mà nhe răng cười

_ Có gì đâu, người ta thường bảo cha nào con nấy, nó cũng giống anh khoản khó khăn, chẳng phải lúc xưa khi đi học, anh cũng rất kén cá chọn canh, mặt thì lúc nào cũng cau có lạnh nhạt khiến biết bao nhiêu cô thương thầm trộm nhớ phải vỡ mộng. Tôi thấy Tsubaki bây giờ giống hệt anh ngày đó, khó khăn đến nỗi khó chịu luôn ấy. Vậy mà Malisa cũng chịu nổi anh thì tôi cũng xin bái phục!

_ Ấy là vì anh không biết bà ấy như thế nào đâu, bên ngoài yếu ớt dịu dàng tần tảo như một con gà mái nhưng thực chất bên trong là nguyên con cọp cái. Cứ mỗi lần bà ấy cười mà hai tay bẻ vào nhau răng rắc là biết hôm đó tôi no đòn rồi! Ông ấy xua tay liên hồi

_ Ha ha hà, rồi sau này mai mốt Tsubaki cũng sẽ tìm được một cô vợ có khả năng trị được nếu như nó vẫn còn giữ tính cách cứng đầu cứng cổ thôi, anh lo làm gì!

_ Nhắc đến chuyện vợ con, tôi chỉ sợ nó lại như tôi, phải đến gần 40 mới lấy được Malisa và sinh ra nó với Tsukusa!

_ Hừm, không cần nói đến lúc đó, khoảng tính cách khó khăn cứng đầu cứng cổ cũng đủ giống anh rồi!

_ Chiba, giữa Tsubaki và tôi luôn có một bức tường ngăn cách nên không cách nào đến gần hơn với nó. Nhưng với anh thì hình như nó thân hơn thì phải, tôi thấy anh và nó cũng hay ngồi đánh cờ tướng và đàm đạo mà đúng không?

_ Ờ, nói là thân thì tôi không dám chắc chắn, bởi rằng mỗi khi anh sang đây đều mang theo Tsubaki nên nhân cơ hội cũng có ngồi đàm đạo với nó chút chút. Thời gian còn lại dường như lúc nào cũng đi chung với Chisaki và Hajima, thường thì hay ra biển chơi đến chiều tối mới về. Nên xét theo góc diện nào đó thì nó thân với hai đứa kia hơn là tôi…….. Mà chuyện anh nói có bức tường ngăn cách giữa anh với Tsubaki, đơn giản bởi vì rằng anh khó khăn quá, không cho nó ra ngoài, đến trường để làm bạn với những người khác, suốt ngày ở nhà tự học và rèn luyện kiếm đạo, đã thế không bao giờ anh chịu nở với con một nụ cười. Thử hỏi làm sao nó kính trọng anh được!

Nghe chỉ trích như vậy, bố của Tsubaki quay mặt sang hướng khác, trề môi mồ hôi hột chảy dài trên trán và vẻ ngượng ngùng xấu hổ như thể bị nói đúng tim đen

Bố của Chisaki thả chiếc tẩu thuốc xuống thở ra một ngụm khói một cách nhẹ nhàng thư thái

_ Đến tôi còn không chịu nổi anh thì làm sao con cái nó gần được. Xét theo dạng tự nghĩ tự quyết tự làm của Tsubaki thì lẽ ra nó đã bỏ nhà đi từ lâu rồi. Còn chịu ở lại trong gia trang thì tôi thấy hình như nó còn sợ cái uy của anh, nhưng thực chất lòng thành kính trong tâm nó thì rỗng tuếch. Tôi khuyên anh nên xem lại phương pháp gia đình của mình đi!

_ Hầy, ngày xưa khi sinh ra và nuôi nấng Tsukusa rất dễ, con bé nói gì nghe đấy, vâng lời không dám cãi dù trong bất cứ chuyện gì. Giờ sao đến thằng con thứ hai lại mệt mỏi và phiền não như vậy!

_ Tsukusa là con gái, mà tính của nó cũng dễ chịu và biết nhẫn nhịn, thực chất thì nó biết giấu sự bức xúc của mình vào bên trong không biểu hiện ra bên ngoài nên anh không thấy thôi. Nhưng ít ra anh còn cho nó đi học, được bạn bè, thầy cô và hàng xóm yêu quý nên cuộc sống của nó tính ra còn may mắn hơn Tsubaki. Hiện giờ nó đang là sinh viên đại học năm hai, dĩ nhiên là anh không thể giữ khư khư nó trong nhà rồi!

_ Thôi không nhắc đến chuyện của Tsukusa nữa, điều quan trọng là Tsubaki, sau này tôi cũng sẽ nhường ngôi tộc trưởng phân gia Minamiya cho nó, nhưng với cái tính cách này… tôi sợ rằng nó sẽ khiến cho những người trong phân gia cảm thấy kinh hãi. Nó quả nhiên giống hệt với những gì mà Akifusa – sama nói sau khi sinh!

_ Tsubaru, để tôi nói anh nghe cái này, ba phân gia chúng ta có truyền thống phục vụ cho thần Amaterasu tối cao, và chúng ta đều xem Akifusa là hiện thân của ngài. Nhưng cũng đừng quên thời thế không còn như xưa nữa, không còn chuyện con người 100% tin vào thần thánh khi khoa học kỹ thuật công nghệ đã chứng minh được nhiều hiện tượng siêu nhiên. Đây là thế kỷ 21 rồi Tsubaru, đừng lầm nhẫn tai hại như vậy!

_ Ý anh muốn nói, lời tiên tri của Akifusa – sama là sai sao?

_ Tôi không nói những điều Akifusa nói là sai, vì vẫn còn nhiều chuyện kỳ lạ mà con người vẫn chưa giải thích được bằng khoa học. Điều mà tôi muốn nhấn mạnh với anh rằng, con người là một trong những điều kỳ lạ mà khoa học vẫn chưa giải đáp hết cặn kẽ. Nếu như Tsubaki có thể thay đổi không như lời tiên tri của Akifusa thì thế nào? Anh đã nghĩ đến điều đó chưa?

_ Thay đổi vận mệnh và số phận ư?

_ Phải, sau khi quyết định bị đày xuống hạ giới không bao giờ có thể trở lại thiên giới, Amaterasu – sama đã ban tặng cho 3 môn đệ không chỉ 3 món bảo vật mà còn quyền tự quyết định vận mệnh của mình. Chúng ta không còn phải lệ thuộc vào Thiên Chiếu Đại Thần nữa, mà mọi thứ của tương lai đều do chúng ta lựa chọn. Không biết anh và mọi người thế nào, còn bản thân tôi thì lại tin chắc chắn Tsubaki sẽ định được con đường đúng đắn để bước đi!

_ Kể cả việc ngài Akifusa nói rằng khi lớn lên thì Tsubaki và Chisaki sẽ yêu nhau ư?

_ Về vấn đề ấy……. tôi không có ý kiến gì, làm bậc cha mẹ thì đương nhiên rất lo lắng khi một nửa còn lại của con mình như thế nào. Chuyện Tsubaki có đến được với Chisaki thì tôi rất hoan nghênh, nhưng mấu chốt là ở hai đứa nó nghĩ về nhau như thế nào kìa. Thời thế bây giờ không phải cứ cha mẹ đặt đâu con nằm đấy đâu, tôi sẽ tôn trọng sự quyết định của Chisaki!

Nói đến đây, bố của Chisaki đặt một con cờ trắng lên bàn, miệng nhe răng cười thích chí

_ Ô, tôi ăn ván này nhé!

Trong khi đó, tộc trưởng nhà Minamiya vẫn hướng ánh mắt cực kỳ xa xăm phiền muộn, bàn tay lấy con cờ đen đặt cái cạch vào địa hình

_ Không, ván này tôi thắng, ăn tất quân của anh bày ra từ đầu đến giờ!

_ Gahhhhh, lại thua nữa, cả anh và Tsubaki đều khó chơi như nhau…… Đấu lại đi!

Ông ấy khẽ ngước lên bầu trời trong xanh với những đám mây trắng phiêu bồng hòa trong cái không khí nắng nóng cùng tiếng ve sầu kêu râm rang suốt như thể suy nghĩ lo lắng điều gì đó

_ Rồi tương lai của Tsubaki sẽ như thế nào đây?

……………………………………………………………

……………………………………………………………

Quay sang lũ trẻ lúc bấy giờ chỉ loi choi lóc chóc mang dáng học sinh trung học, quả nhiên hồi còn ở nhà Minamiya, chỉ có dịp tộc trưởng nhà Minamiya sang chơi nhà Tsuchimikaido thì Tsubaki mới có cơ hội để ra với thế giới bên ngoài, đồng thời cũng có một người bạn thân cũng là bạn nối khố hồi nhỏ đến lớn là Chisaki. Hai đứa cứ gặp nhau là quấn quýt không buông, rồi hay cùng nhau ra ngoài bờ đá của vịnh Kyuushi này vui đùa, thường nhất là hay đi câu cá

_ Tsu – kun hiện đang có 21 con cá!

Chisaki ngồi xuống trước hai thùng nước lớn, một bên thì rất nhiều những con cá bơi qua bơi lại trông thú vị phết, đám này mà mang về sài dòn thì hết xảy. Thùng còn lại thì……….

_ Hajima thì mới chỉ có một con ốc thôi!

Lúc ấy thì ngoài Chisaki và Tsubaki thì còn một cậu con trai nữa, một cậu nhóc sở hữu mái tóc bạch kim trắng và cũng xù nhím như Tsubaki, nhưng tính cách thì rất năng động khác với vẻ lạnh lùng ù lì của Tsubaki

Siết chặt cần câu mà răng cứ nghiến lại, Hajima hét toáng lên, chỉ thẳng tay về Tsubaki với cục tức nổi đùng đùng trên trán

_ Chết tiệt, Tsubaki, làm thế quái nào mà cá cứ quây quanh sang chỗ cậu vậy hả?

Tên kia thì lạnh lùng, một tay cầm cần, một tay nhét túi, nhẹ nhàng hất mạnh lên được thêm một con cá giãy đành đạch nữa trước ánh mắt ngưỡng mộ của Chisaki và khó chịu của Hajima

_ Tsu – kun giỏi thật!

_ Chết tiệt, Tsubaki!

Lúc này, thằng nhóc khó tính quay sang nhìn hai người kia một cách hững hờ, tay đưa con cá lên

_ Thế nào, có cần tớ cho cậu một con xem như an ủi không?

Nghe vậy thì dĩ nhiên là tức như điên rồi

_ Tớ cóc cần Tsubaki, đừng nghĩ rằng cậu có cần câu tốt mồi ngon thì lên mặt, rồi có ngày tớ sẽ bắt được hàng đống khiến cậu phải tâm phục khẩu phục!

_ Cần câu tốt, mồi ngon, ý cậu là nhánh cây khô tớ dùng chỉ buộc tạm và đào vài con giun đã chết dưới đất mang theo này ấy hả. Tớ thấy cái cần có cuộn dây kéo và hộp giun tươi nguyên của cậu mới là hàng chất lượng cao ấy chứ!

Đúng là như thế thật, Tsubaki lúc còn ở nhà có đọc qua một cuốn sách về làm hàng thủ công, trong đó có dạy cách làm một chiếc cần câu cá không phải tốn tiền mua dụng cụ, chỉ cần vài ba thứ linh tinh lặt vặt trong nhà cũng đủ. Chính thế nên chẳng bao giờ mở miệng xin tiền bố mẹ mua cái này cái kia. Thiếu chủ của một phân gia mà cứ như con nhà nghèo, chẳng sắm đồ xịn gì hết

Nhóc đầu trắng bạch kim giận run người, cậu ta chỉ thẳng vào mặt Tsubaki

_ Tsubaki chết tiệt, cậu đừng nghĩ mình có khả năng sát cá một chút mà lên mặt nhé!

_ Sát cá hay không thì tớ không chắc, mánh khóe đơn giản ở chỗ là thấy phao động thì đừng giật vội, để thêm ba bốn lần nữa rồi hẵng giật mạnh. Tớ chỉ làm đúng với cuốn sách hướng dẫn thôi!

_ Gừ Tsubaki, có thể tớ không giỏi câu cá bằng cậu, nhưng nếu xét về kiếm thuật, thì chắc chắn tớ hơn cậu, có muốn đánh thử một trận không?

Nghe vậy, Chisaki nhanh chóng chạy ra khuyên

_ Được rồi được rồi hai cậu, chúng ta đến đây để câu cá thôi phải không nào, tớ nghĩ chúng ta nên nhanh lên nếu không trời sẽ trở chiều đó!

_ Tránh sang một bên nào Chisaki, tớ thù tên đó suốt bao nhiêu năm nay rồi, đã đến lúc cho hắn nếm thử mùi vị kiếm thuật nhà Kurahashi đã sáng tạo ra trong nhiều thế hệ! Vừa nói vừa biến cần câu thành một món vũ khí tương tự như kiếm khi cầm bằng hai tay

_ Hajima, kiếm thuật Kurahashi thiên biến vạn hóa, điều này không ai có thể phủ nhận, nhưng Tsubaki thì khác, kiếm thuật nhà Minamiya không có khả năng biến hóa khôn lường như vậy. Chúng ta hãy thôi đánh nhau đi có được không?

_ Chisaki, cậu lúc nào cũng bênh vực cho Tsubaki, tớ biết mình hơn hắn về kiếm thuật thì mới thách đấu. Hôm nay cứ để cho tớ trút bớt đi sự điên tiết mà bản thân tớ phải kìm nén trong suốt năm tháng qua đi…….. Sao hả Tsubaki, cho tớ xem nhà Minamiya đã dạy cậu được những thứ gì nào!

Tsubaki thở dài ngán ngẫm, hắn tháo chiếc áo khoác mỏng bên ngoài xuống nền cát vàng, tay cầm nhanh cây khô

_ Thôi được, tớ cũng đang tò mò muốn biết kiếm thuật thiên biến vạn hóa của phân gia Kurahashi trông như ra cái giống gì, hy vọng là không vô dụng y như chủ nhân thi triển nó!

_ Cứ đợi hẵng xem!

Tsubaki nhét một tay vào túi quần, tay còn lại nắm nhánh cây khô mà vác lên vai, một tư thế không thủ đó khiến Chisaki và Hajima tròn mắt lạ lẫm nhìn nhau vài giây

_ Ê, vậy là ý gì hả?

_ Ý gì là ý gì?

_ Katana là phải cầm hai tay, tinh thần samurai từ thời xa xưa đã vậy rồi!

_ Cái đó là chỉ áp dụng cho Katana, còn với cần câu và nhánh cây khô thì cần đếch gì cho phiền phức!

_ Nói thế mà nghe được à, không tôn trọng thanh kiếm thì ít ra cũng phải tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo chứ. Nhà Minamiya dạy cậu những gì thế hả?

_ Nói nhiều quá đấy, có vào không hay để tớ đi câu chỗ khác!

_ Rồi cậu sẽ phải hối tiếc Tsubakiiiiiiiii!

……………………………………….

Tầm được 3 phút, Hajima nằm đo ván dưới nền cát mà thở phì phò không ra hơi, trong khi Tsubaki lạnh lùng nhặt chiếc áo khoác lên vai rồi ngó nghiêng nhánh cây khô. Hắn thở phào nhẹ nhõm

_ Cũng may mà chưa gẫy, còn đi câu được!

_ Này, suốt thời gian qua, cậu học được những gì?

Hắn lạnh lùng nhìn cậu bạn nằm đó

_ Đó đâu phải kiếm pháp nhà Minamiya, cũng không phải Tsuchimikaido, dĩ nhiên là cả Kurahashi!

_ Phải, cậu nói đúng, đó không phải kiếm thuật của nhà Minamiya, không phải nhà Tsuchimikaido càng không thể là Kurahashi. Thế kiếm này là do tớ tự nghĩ ra, một kiếm pháp dành riêng cho bản thân tớ để có thể đối đầu với tộc trưởng nhà Minamiya!

_ Tộc trưởng phân gia Minamiya? Ý cậu là gì khi nói sẽ đối đầu với ngài ấy?

_ Cũng giống như cậu thôi Hajima, trong thâm tâm, cậu xem tớ như một đối thủ, một mục tiêu để vượt lên, thì tớ cũng vậy, tớ xem lão ta là đỉnh núi cần phải cán đích. Nhưng với thứ kiếm pháp cổ hữu bình thường khuôn khổ thì không thể nào thắng được. Tớ cần thứ gì đó chắc chắn hơn, một kiếm pháp của riêng mình, tớ muốn cho lão thấy rằng tớ có thể tự lo hết mọi thứ, kể cả những quyết định trong cuộc sống đời thường của tớ. Có như vậy, thì tớ mới thực sự được tự do!

Hajima chẳng nói chẳng năng gì, chỉ hướng ánh mắt đầy suy nghĩ lên bầu trời trong xanh kia, nơi có ánh mặt trời chiếu xuống cùng vài cánh chim mòng biển trải dài trên bức tranh xanh ấy. Chỉ vài phút chàng trai ngồi bật dậy, phủi phủi quần áo rồi vác cần câu lên vai

_ Hẹn đến 4h chiều tập trung ở đây, khi ấy tớ sẽ câu được thêm vài con cho cậu biết mặt Tsubaki!

Tuyên bố xong thì Hajima vớ tay lấy thùng nước của mình mà bước đi, còn Tsubaki chỉ liếc nhìn vài giây thì thở dài

_ Cậu ta lúc nào cũng thế, lúc nào cũng muốn phải vượt mặt mình trong mọi lĩnh vực, không biết quyết tâm được bao lâu đây!

_ Tsu – kun, Hajima chẳng qua là muốn được như cậu nên lúc nào cũng cố gắng và cố gắng. Có thể cậu ấy hơi nóng nảy nhưng rất có quyết tâm đấy, chắc chắn đến 4h chiều nay, Hajima sẽ câu được nhiều cá hơn cho xem, Tsu – kun cẩn thận kẻo thua đó! Chisaki mỉm cười xinh

_ Yên tâm, tớ cũng không có ý định sẽ nhường cậu ta lần này, nếu không thì Hajima sẽ hết mục tiêu để phấn đấu mất. Đôi lúc cứ phải giả làm thế này thế kia cũng phiền thật!

_ Mình biết Tsu – kun rất tốt mà, tuy bề ngoài lạnh nhạt và hay gây chuyện với Hajima, nhưng thực ra bên trong rất quan tâm và ủng hộ cho giấc mơ của Hajima. Cậu thật sự là một người bạn tốt đó Tsu – kun!

Hắn thở dài một cái ngán ngẫm

_ Chisaki, tớ nhờ cậu đi theo trông trừng Hajima được không, chỉ sợ là nóng nảy quá đâm ra trượt chân xuống biển thì mệt. Hajima bị thêm cái điểm yếu không biết bơi nữa, nên nhờ cậu giám sát tên phiền toái đó một chút!

_ Ok, cứ giao cho mình, Tsu - kun cũng phải cẩn thận nhé!

Khi Chisaki chạy đi mất rồi, Tsubaki quay lưng, một tay cầm cần, một tay vác thùng dạo bước trên nền cát sóng biển vỗ bờ

_ Bây giờ biết tìm chỗ nào câu đây nhỉ?

……………………………………………………………

……………………………………………………………

Sau một hồi loay hoay đi loanh quanh luẩn quẩn, dòm tới dòm lui, Tsubaki cũng tìm được cho mình một địa điểm câu cá hết sức lý tưởng, là một bãi đá ngầm mà dường như không hề có người qua lại, thế là hắn đặt mông lên tảng bự nhất, ngồi khoanh chân, thùng nước đựng thành quả để ngay bên cạnh, hai tay cầm cần cùng với cái phao giả đang nổi lền bềnh trên mặt nước lúc tĩnh lúc động

Từ đây nhìn ra xa cuối chân trời, bờ biển thật đẹp, thật xanh như mộng cứ như một chiếc gương khổng lồ vậy. Những con thuyền chài cá và cánh chim mòng biển là điểm nhấn cho bức tranh thiên nhiên trong mắt Tsubaki thêm phần sống động lung linh. Đôi lúc hắn tự ngẫm, giá như mình cũng như những con chim mòng biển kia có thể tự do sải cánh bay trên trời thì hay biết mấy, muốn đi đâu đi thì đi, không cần phải lệ thuộc vào bất cứ ai

_ Không không, bay hoài thì sẽ mỏi cánh lắm, lỡ đâm đầu xuống biển thì chỉ có nước làm mồi cho cá mập. Chưa kể đến trường hợp gặp thợ săn trên bờ gương súng bắn đoàng là rơi tự do!

Hắn lại thở dài ngán ngẫm chỉ trách sao cái số mình sinh ra mà chán ngắt thế

_ Niềm vui vào cuộc sống này, rút cuộc nó là cái gì? Niềm hạnh phúc thật sự tồn tại trên thế giới này là như thế nào đây? Tại sao con người ai ai cũng mong muốn có được nó, trong khi vẻ đẹp thật sự lại ngay trước mắt mà không ai tìm đến. Phức tạp thật!

Chiếc phao giật giật vài cái rồi tụt hẳn xuống dưới nước. Tsubaki lạnh lùng giật mạnh cả hai tay khiến con cá cắn câu phải xuất đầu lộ diện

……………………………………….

4h chiều đã điểm, đã đến lúc quay trở lại chỗ hẹn, đồng thời hoàng hôn cũng từ từ ló dạng sau đằng chân trời rồi

Tsubaki nhìn vào thùng chứa cá của mình một lúc rồi thở dài ngán ngẫm

_ Từ lúc đó đến giờ mình chỉ cậu được thêm có hai con, không biết phía bên Hajima thì thế nào!

Đứng thẳng dậy vươn người sang trái sang phải cho xương cốt nó dãn ra

_ Thôi kệ, bữa nay nhường cậu ta thắng một lần vậy, quả nhiên chỗ này câu không được nhiều lắm!

Chuẩn bị mọi thứ để về đến chỗ hẹn, bỗng hắn để ý thấy một thứ gì đó ở bãi đá bên kia, thứ gì đó giống như một cái đuôi cá thì phải

…………………………………………………………….

…………………………………………………………….

_ Tsu – kun, sao lâu quá không thấy về, chẳng biết cậu ấy có lạc đâu không nữa! Chisaki cứ ngóng cứ trông mà trong lòng cứ bứt rứt không yên

Còn Hajima thì ngồi hẳn lên cái thùng đựng cá, khoanh tay mà chân cứ dặm dặm liên hồi với cái cười nhe răng đắc thắng trên môi

_ Chắc hắn đang lo ngại chuyện không câu được thêm con nào nên trốn về nhà trước rồi, đến khi mặt trời lặn hoàn toàn mà không thấy Tsubaki trở lại thì xem như tớ thắng!

_ Thì đồng ý là vậy nhưng nếu Tsu – kun không có ở đây thì làm sao cậu khoe thành tích của mình cho cậu ấy thâm phục khẩu phục được!

_ Kìa, vừa nhắc xong Tào Tháo có mặt!

Từ phía xa xa quả nhiên bóng dáng ai như Tsubaki lạnh lùng bước đến

_ Ê Tsubaki, tớ câu được thêm 23 con nữa, cũng nhờ lời khuyên của cậu đấy!

_ Thế hả, tớ thì chỉ thêm 2 con nữa…….. cũng 23, và thêm được một thứ nữa khá thú vị!

Tsubaki thẳng thừng quăng một thứ gì đó lớn ngang cỡ mình được buộc trong một tấm vải da xuống cát cái bịch

Chisaki và Hajima cứ tròn mắt ngó nghiêng chẳng hiểu gì hết

_ Tớ về muộn cũng do bận buộc cái thứ này cho cẩn thận, không đi giữa đường rớt thì công toi!

_ Thế thứ thú vị mà cậu mang về là gì đây?

_ Cứ mở ra là biết!

Hajima xoắn hai tay áo, cúi xuống mở sợi dây thừng cuốn ngang, một hồi một hồi ra nguyên cái gì đó giống mái tóc có mang màu đỏ như máu. Kéo xuống thêm nữa thì cả hai người đều tròn mắt không khỏi ngạc nhiên

_ Tsubaki, thế này là thế nào hả? Tại sao trong túi da của cậu lại là một cô gái vậy?

_ Tớ câu được đấy!

_ Câu cái đầu cậu, dù cho chúng ta chỉ mới 15 tuổi, nhưng bắt cóc con gái nhà lành là tội ác không được dung thứ trước pháp luật đâu. Cảnh sát mà biết được là tiêu hết thanh danh gia tộc Minamiya mất!

_ Tsu – kun, sẽ bị bắt vào tù ư? Chisaki lo lắng

Tsubaki gãi đầu sồn sột thở dài ngao ngán

_ Trước khi nói chuyện gì đó, tốt hơn hết hai cậu nên xem hết toàn bộ sự việc sự tình đi đã!

Thế là Hajima tiếp tục tháo cọng dây cuối cùng phần ở dưới tấm da, và rồi điều thú vị mà Tsubaki nhắc đến cũng là đây. Hajima và Chisaki một lần nữa tròn mắt kinh ngạc nói không nên lời

_ Cái này………. Là sự thật ư?

_ Không…… không thể nào……..

_ Bây giờ hai người đã hiểu vì sao tớ nói là câu được từ dưới biển rồi chứ hả, không phải lúc nào cũng túm được một con cá lớn mang hình dáng người như thế này đâu!

Cái thứ trong tấm da mà Tsubaki mang về là một cô gái trạc tuổi mình, sở hữu gương mặt xinh đẹp dễ thương đang chìm sâu vào giấc ngủ. Mái tóc ngắn ngang vai mang màu đỏ hoắm như máu thấm ướt bởi nước biển, toàn thân bao bọc bởi một lớp vảy cực mỏng đến nỗi nhìn cứ như đang khỏa thân cùng nước da cực trắng. Đôi tay thon thả nhưng giữa các ngón lại được nối với nhau bởi một lớp màng mong mỏng. Điều quan trọng hơn hết là chiếc đuôi cá cỡ lớn phần thân dưới thay thế cho đôi chân như người bình thường. Phần trên là cô gái khỏa thân tóc đỏ, phần dưới là cá, nhìn đủ hiểu rồi ha

………………………………………

_ Người cá đã từng xuất hiện trong truyền thuyết về Susanoo và Amaterasu, đứa cháu gái của thần biển phải nhận lấy hình phạt thay cho bố mẹ nên đã một đi không trở lại……. lẽ nào là cô ấy ư?

Cả ba người đều đứng lặng nhìn nàng tiên cá mà trong lòng đầy rẫy câu hỏi

_ Chisaki, ý cậu thì sao? Liệu người cá thật sự có tồn tại không?

_ Tớ cũng không biết nữa, nếu xét theo khoa học hiện nay thì chưa ai chứng minh được sự tồn tại của người cá. Nếu có thì chỉ trên giả thuyết đột biến gien giữa người và cá với sự thay đổi tế bào ADN và nhiễm sắc thể. Nhưng theo lý thì điều đó là hy hữu, hay phải nói là dường như không thể vì gien của người và cá heo không phù hợp. Nếu như cố ý thực hiện đột biến lên con người thì sẽ sinh ra những gien lặn khiến sức sống không được thọ hoặc chết ngay tức khắc!

Tsubaki suy nghĩ một chút

_ Vậy nếu dùng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của một người phụ nữ và t*ng trùng của cá heo hay cá voi thì chắc xắc suất thành công sẽ cao hơn đột biến gien. Sau đấy để trong môi trường lạnh dưới – 30 độ C suốt một tháng để quan sát xem phôi có được hình thành hay không, như thế sẽ không gặp phải chuyện bị biến gien lặn!

_ Với suy nghĩ của Tsu – kun thì hoàn toàn có thể tạo ra người cá từ phương cách đấy. Nhưng chỉ trên lý thuyết thôi, thực tế còn gặp phải nhiều rủi ro lẫn nhân tố do các gen và hồng cầu lẫn bạch cầu sẽ kháng những virus lạ, còn nếu dùng thuốc để kiềm chế bạch cầu thì cơ thể sẽ không được bảo vệ. Chủ thể khi sinh ra rất có thể sẽ chết ngay lập tức!

Từ chuyện người cá bàn một hồi sang Y học, Hajima nghe mà cứ đần mặt ra mà chẳng hiểu gì cả, ngồi đây để cho mấy thứ đó vào đầu thì có ngày nổ não

_ Hai cậu stop cho tớ nhờ, muốn khủng bố tinh thần tớ ư? Có biết điểm môn sinh vừa rồi tớ suýt soát đủ điểm đậu không hả?

Tsubaki và Chisaki cũng thôi luôn

Hajima thở dài ngán ngẫm

_ Thật sự không thể hiểu nổi những thiên tài thường nghĩ cái gì trong đầu, quả nhiên hai cậu lấy nhau thì hợp lắm. Về nhà ngồi giảng cho nhau nghe mỗi ngày!

Thế là Tsubaki thở dài ngao ngán trong khi Chisaki cứ đỏ mặt khó xử

_ Tớ chẳng biết Đông Tây Y như thế nào, nhưng với những gì mà tớ biết thì người cá không phải một dạng đột biến như các cậu nói. Họ hoàn toàn có tồn tại thật sự trong thế giới này đó. Chisaki…… cậu có nhớ câu chuyện mà ngài Chiba đã kể cách đây hơn 45 năm không? Hajima hỏi

_ Câu chuyện cách đây hơn 45 năm……. Ý cậu là chuyện người cá đã từng xuất hiện trên bãi biển này và biến mất sau đó vài năm?

_ Phải, ngài Chiba có nói, người cá năm ấy được tìm thấy ở vịnh Kyuushi, được chăm sóc bảo hộ của nhà Tsuchimikaido với sự giúp sức của hai nhà Minamiya và Kurahashi. Khoảng 3 năm sau, vào một đêm mưa tầm tã kèm theo giông bão, nàng người cá đã biến mất mãi mãi đúng như truyền thuyết kể lại. Kể từ đó không còn thấy người cá xuất hiện nữa……… Lần này nhân ngư được tái sinh, báo hiệu cho một điều chẳng lành đây!

_ Hajima, chẳng lẽ ý cậu muốn nói rằng, trận chiến giữa Susanoo – sama và ba gia tộc sẽ nổi lên một lần nữa sao?

Đang ngay trong tình thế dầu sôi lửa bỏng với không khí căng thẳng không kém. 3 người thì hết hai đang suy nghĩ đắn đo lo lắng cho tương lai của ba nhà. Ấy vậy chỉ có một kẻ mặt vẫn cứ lạnh tỉnh bơ, không nhưng thế mà còn ngáp dài ngáp ngắn buồn ngủ

_ Này hai cậu, con này là người cá hay người nhái gì đó thì ta tính sau. Bây giờ tớ muốn về được chưa? Ngày mai còn phải dậy sớm để luyện kiếm đạo nữa!

_ Thế còn cô ấy thì cậu tính thế nào? Chúng ta đâu thể để mặc cô ấy ở đây được, nếu để người bình thường bắt gặp thấy người cá thì phiền phức lắm!

_ Cứ ném quách cô ta trở lại biển cúng Susanoo cho xong, như vậy thì xem như chúng ta đã trả người cá về biển trước khi hắn chồm lên đất liền làm loạn. Ba gia tộc không còn phải lo lắng chi nữa cho mệt!

_ Tsu – kun, cách của cậu có vẻ hay nhưng mình không chắc liệu nó có thành công không. Chỉ sợ rằng chưa đến thời điểm thích hợp, Susanoo – sama sẽ không nhận lại người cá đâu. Số phận của cô ấy là ở trên đất liền, chịu sự bảo hộ của ba phân gia trong một khoảng thời gian rồi trở về với biển cả. Quy trình như thế đã diễn ra hơn 45 năm trước rồi!

Tsubaki chậc lưỡi một cái

_ Phiền phức tào lao thật, tớ thấy gã Susanoo này rảnh khí quá, mang cháu gái của mình lên đất liền gửi nhờ chúng ta nuôi dùm rồi đến đòi lại không ký gạo cảm ơn. Lần sau lại mang cháu gái lên nhờ chúng ta nuôi rồi lại mang về. Tớ thấy ba gia tộc môn đệ của Amaterasu được lập ra để làm vú em không công ấy!

_ Nói bằng giọng báng bổ thần thánh như vậy sau này cậu sẽ bị trừng phạt không kịp ngáp. Đây là truyền thuyết gần như trở thành truyền thống bất di bất dịch rồi. Vì ngài Amaterasu đã nhận bảo hộ cho cháu gái thần biển, chúng ta với thân phận là các môn đệ của ngài phải đứng ra làm tròn trách nhiệm ấy. Dù quả thật tớ đồng ý với cậu là không thích lắm nhưng cũng đành chịu!

Tsubaki nghiến răng như thể đang khá là tức giận điên tiết

_ Susanoo, Amaterasu, tớ thật sự ngán mấy cái tên này đến tận cổ rồi, không phải mang hàm ý báng bổ nhưng có ai đã từng thấy mặt hai nhân vật tai tiếng đó đâu……. Mà thôi tóm lại, chúng ta giải quyết con cá bự này thế nào đây?

Cả ba lại tiếp tục suy nghĩ

_ Hiện tại thì nhà Kurahashi đang lùm xùm vài chuyện liên quan đến một cuộc đấu thầu khu du lịch nào đó nên tớ không chắc có thể bảo hộ cho cô ấy hay không? Bố mẹ tớ vẫn còn đang hăm he mảnh đất ở Hokkaido kia kìa nên đang ráo riết quan sát thị trường nhà đất lẫn giá vàng tăng thụt hàng năm! Hajima lên tiếng

_ Bố mẹ cậu vất vả quá nhỉ……….Cả nhà Tsuchimikaido cũng có chuyện, bố tớ bảo trong thời gian tới tớ cần tập trung hơn vào kiếm đạo và nhạc cầm. Ông ấy lên lịch tập cho tớ gần như kín luôn, có thể mấy tuần tiếp theo tớ không thể gặp được các cậu nữa! Chisaki cũng nói

Tsubaki thở dài ngán ngẫm

_ Còn nhà Minamiya thì tớ đang có chiến tranh lạnh với ông già, suốt ngày cũng phải tập kiếm đạo và trà đạo như các cậu đã biết đấy!

_ Nhưng mà những lúc như thế này, tớ nghĩ chúng ta nên báo cho Akifusa biết, như vậy sẽ tốt hơn là những người vẫn chưa thể quyết định mọi thứ!

_ Nói thì nói vậy, nhưng từ giờ cho đến lúc ấy còn đến 2 năm nữa, biết giấu cô ấy ở đâu đây?

Cả ba lại ráng vắt trán suy nghĩ mà chẳng thể tìm ra phương án tốt nhất, cuối cùng thì Tsubaki thở dài lên tiếng

_ Thôi được rồi, nhà mấy cậu đều bận chuyện hết, thôi thì cứ để cô ấy ở tạm nhà tớ đi!

_ Liệu có được không khi cậu đang có chiến tranh lạnh với bố, còn lịch học và luyện tập của cậu thì…………

_ Tớ học và luyện kiếm ở nhà nên sẽ có thời gian chăm sóc, giám sát cũng dễ dàng hơn các cậu vẫn còn phải đến trường đúng không? Còn về chuyện ông già thì mặc kệ lão, giờ nói thật, mấy lời đe dọa của lão chẳng có ký lô nào đối với tớ, có vào tai này cũng trôi hết ra ngoài bằng tai kia, như nước đổ lá khoai thôi. Hơn nữa, cô nàng này là người cá thì xem như đã có một vé miễn phí vào ở trọ gia trang Minamiya rồi. Điều quan trọng là…….. tớ đã câu được cô ấy thì tớ sẽ chịu trách nhiệm!

Và rồi ngày hôm ấy, tuy cảnh hoàng hôn đang hiện ngay ra trước mắt, nhưng những người bạn trẻ của chúng ta dường như không có cơ hội được chiêm ngưỡng thời khắc tuyệt đẹp nhất của biển khi mọi thứ đều tập trung cho nhân vật chính bỗng dưng xuất hiện này. Và đó cũng là thời khắc Tsubaki gặp gỡ Lumina lần đầu tiên

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Gia trang Minamiya lúc bấy giờ cũng không khác với thời điểm hiện tại là mấy, vẫn một tòa lâu đài bao phủ xung quanh bởi rừng cây và núi đồi hoang vu hoang dã. Cứ mỗi sáng sớm mở cửa sổ ra sẽ đón nhận được tia nắng mặt trời ấm áp và tiếng chim hót ríu rít vui tai. Còn khi đêm xuống sẽ may mắn nghe được tiếng chó sói tru vượn hú. Nói chung, gia trang Minamiya này hội tụ đầy đủ những yếu tố làm nên thiên nhiên

Nhưng thôi, ta sẽ không bàn đến quang cảnh hay diện tích nhà Minamiya nữa vì vấn đề này trước đây đã có nhắc tới rồi. Điều quan trọng hiện nay là sau khi về nhà, Tsubaki đã ra lệnh cho người hầu đổ đầy nước vào bồn tắm dài gần 3 mét sâu 1m23, kế tiếp là dùng hết tất cả số muối dự trữ trong nhà hòa tan hết vào đấy, còn mình thì tàn nhẫn quăng hẳn nàng người cá tóc đỏ chủm vào bồn nước rồi bắt ghế ngồi chống cằm suy tư lặng nhìn cô ấy

Nàng tiên cá nổi lềnh bềnh lên, lớp vảy ở hay tay, thân và đuôi đều từ từ tươi trở lại bù cho khoảng thời gian phơi khô từ vịnh Kyuushi trở về nhà

_ Thiếu chủ, bao nhiêu muối đó đã đủ chưa ạ? Một cô người hầu lên tiếng ngay kế bên

_ Tạm thời là đủ, nhưng tốt hơn hết là nên mua thêm về dự trữ lỡ như có trường hợp bách biến thì còn lấy ra dùng được. Lượng nước mặn mà người cá hấp thụ không như người thường chúng ta!

_ Vâng, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho người đi ra ngoài mua ngay!

_ À khoan đã, tôi về đây nhưng không cho lão già biết, nếu lão có hỏi thì cứ nói rằng tôi muốn tập luyện thêm kiếm đạo, tuyệt đối đừng để lão biết người cá đang xuất hiện trong nhà chúng ta!

_ Nhưng sớm muộn rồi lão gia cũng sẽ phát hiện ra thôi, thiếu chủ đĩnh giấu đến bao giờ?

Tsubaki thở dài lo âu

_ Đến lúc ấy sẽ nghĩ cách tính tiếp, trước mắt cứ phải đợi cô ấy tỉnh lại trước đã!

_ Vâng, tôi sẽ làm theo những lời cậu dặn!

_ Này, lát nữa Onee – chan có về thì gọi chị ấy đến đây, tôi cần thêm ý kiến của chị ấy về vấn đề này!

_ Vâng!

Đến khi cô hầu ấy kéo cánh cửa ra khỏi phòng tắm, Tsubaki lại tiếp tục hướng ánh mắt suy nghĩ về phía người nằm trong bồn nước với thể đang tính toán điều gì đó

_ Người cá, Susanoo, Amaterasu, mấy người thật sự phiền phức ghê đấy, sao không chết quách hết cho đỡ mệt đi, cũng đỡ khổ cho người khác nữa!

……………………………………………………………………..

……………………………………………………………………...

Vài giờ nữa trôi qua khi đêm xuống hẳn rồi, khu phòng tắm được thắp sáng bởi các bóng đèn trần và xung quanh treo tường, còn kẻ canh gác giấc ngủ cho công chúa dĩ nhiên vẫn đang thức, đôi mắt không rời khỏi nàng từ đó đến giờ, đôi lúc nhìn vào trông không khác gì một tên biến thái vậy nếu không hiểu hắn là người như thế nào

Tsubaki thở dài ngán ngẫm

_ Ngủ gì mà như lợn vậy? Chu trình sinh hoạt của người cá khác xa với con người đến thế ư? Coi bộ mình vớ phải thứ thật sự là phiền phức rắc rối rồi đây!

Thủm

Âm thanh nước bắn khẽ vang lên thu hút sự tập trung của Tsubaki về chiếc đuôi cá bắt đầu có hiện tượng cử động, đầu tiên là nhẹ nhàng, thêm một chút mạnh dần mạnh dần. Tiếp đến là các ngón tay cũng nhúc nhích với màng khẽ rung rinh. Hai lớp vảy hai bên mạn sườn người cá nổi lên những bọt lóc bóc thể hiện quá trình hô hấp đang diễn ra khá tốt. Cuối cùng là đôi mắt nàng tiên ấy từ từ mở ra sau giấc ngủ say nồng

Quả thật là một cô gái tuyệt đẹp, một nàng công chúa với nước da trắng như những bông hoa tuyết, mái tóc nhuộm màu đỏ của máu, lại thêm chiếc đuôi có khắc những chiếc vảy xanh trong suốt hệt biển lúc sáng sớm tinh mơ. Một nàng tiên cá tuyệt vời không khác gì nàng tiên giáng trần nếu chỉ so không thôi về nét đẹp thì mặt trăng, hoa lá phải chào thua

Tsubaki bắt chéo chân, tay chống cằm, ánh mắt lạnh như băng trên gương mặt thẫn thờ chẳng quan tâm mấy

_ Dậy rồi sao đồ cá ươn, mi làm ta tốn biết bao nhiêu thời gian vào việc làm vô bổ đấy!

Nàng tiên cá hướng ánh mắt căng tròn đầy vẻ ngạc nhiên về tên đang nói kia, và rồi chuyện gì đến thì nó đã đến

……………………………………………..

_ Tsu – kun, chị về rồi này, nghe mấy cô giúp việc bảo em cần gặp chị, có chuyện gì cần nói sao? Không phải muốn chị vào kỳ lưng cho em đấy chứ?

Tsukusa hớn hở mở cánh cửa phòng tắm sang một bên thì Tsubaki chạy vụt ra ngoài như một cơn gió, tiếp theo là một tràng nước ào vào người khiến Tsukusa ướt như chuột lột khi vừa mới đi làm thêm về. Nối tiếp lại thêm một cái bóng nữa chạy xẹt qua làm cô ngã nhào ra sàn

_ Có……… có chuyện gì thế?

Bên ngoài, Tsubaki chạy hết phòng này sang phòng khác, cốt là để thoát khỏi cái thứ đang rượt theo mình phía sau. Vừa phi nước đại, lâu lâu liếc mắt lại nhìn

_ Người cá khi chạm vào nước muối sẽ hiện hình ra đuôi, còn khi đã lên đất liền thì chiếc đuôi sẽ hóa thành đôi chân. Mình cứ nghĩ đây là lần đầu tiên cô ta đi đứng bình thường nên sử dụng chân còn non lắm, ai ngờ lại có thể chạy huỳnh huỵch thế kia cơ chứ. Khả năng thích ứng môi trường đáng nể thật, đúng là một bậc tiến hóa khác trên người bình thường!

Mở tung cánh cửa đại sảnh chính, nơi có điện thờ thần Amaterasu và hai bộ giáp samurai đỏ đứng hai bên làm người canh gác bảo vệ, Tsubaki nhanh tay vớ lấy thanh Katana từ bộ áo giáp đỏ, rút kiếm chĩa thẳng vào cô gái tóc đỏ

_ Đến đây, lâu nay chưa ăn Sashimi rồi, tối nay đãi mọi người một chầu vậy!

Nhưng điều ngạc nhiên là cô gái khỏa thân chỉ duy nhất chiếc khăn tắm quấn ngang người cũng vụt ngang qua bộ áo giáp samurai, lấy hai thanh Katana tạo thế song kiếm mà nhảy vào tấn công quyết liệt khiến Tsubaki giật mình

_ Song kiếm?

Đầu tiên là hai nhát chém từ trên xuống buộc Tsubaki phải lùi lại một bước chân, rồi xoay người vung kiếm chém từ trái sang đúng lúc cô gái tóc đỏ hụp đầu xuống. Nàng tiếp tục tước hai đường từ trong ra ngoài sang hai bên nhưng không trúng

Tsubaki chống tay xuống đất bật ngược ra phía sau, chuyển thanh Katana từ tay phải sang trái, ánh mắt lạnh trừng nhìn đối phương như thể khá thú vị

_ Kỹ thuật song kiếm, cho đến thời điểm này vẫn chưa có ai luyện thành thục được kỹ năng đó kể cả nhà Tsuchimikaido lẫn Kurahashi. Một người cá biết sử dụng Katana thì không phải con cá bình thường rồi. Nếu không cẩn thận thì mình mới là kẻ phải nói lời từ biệt với cái cổ!

Nàng người cá hiện giờ đang rất kích động, ánh mắt trừng trừng đáng sợ, đôi môi nghiến lại hiện rõ những chiếc rắng nanh sắc nhọn, hình tượng khác hẳn nàng thiên thần đang ngủ say lúc đầu. Hai tay hai thanh Katana nguy hiểm lại lao thẳng đến Tsubaki tấn công dồn dập với kỹ năng chém liên hoàn trong thời gian gần như khít nhau đến nỗi nhân vật thiếu chủ không tìm ra kẽ hở để phản công

_ Tsu – kun, em ổn chứ?

Tsukusa thân hình ướt nhẹp không kịp thay đổ đã nhanh chóng chạy đến đại sảnh, trông thấy cậu em trai đang có một cuộc đọ kiếm với cô gái tóc đỏ kỳ lạ. Tsukusa không suy nghĩ lao đến vớ lấy một thanh Katana trên giá rồi tham gia vào cuộc chiến

_ Onee – chan, tránh ra nếu không muốn ăn chém, con phò này không phải dạng bình thường đâu!

_ Có chuyện gì xảy ra giữa em với cô ấy vậy, mà quan trọng hơn sao cô ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm thôi? Không phải em rình con nhà người ta đấy chứ?

_ Trông em có giống mấy thằng biến thái chỉ ăn không lo ngắm gái xinh đi qua không chớp mắt không?

Nàng người cá hất mạnh khiến Tsubaki lẫn Tsukusa phải lùi lại một đoạn dài

_ Cả kỹ năng và sức khỏe đều quá phi thường!

_ Em đã nói rồi mà, con này không phải hạng xoàng, muốn thắng thì phải có chiến thuật đàng hoàng, còn cứ ú a ú ớ múa qua múa lại là cầm chắc phần thua!

_ Chiến thuật…. chiến thuật gì bây giờ?

_ Cứ làm theo lời em, đến đó làm quân thí tốt đi!

_ Hả? Em bảo chị làm tấm bình phong cho em à, có con trai nào lại để con gái ra tiền tuyến không?

_ Ồn ào quá, lết cái mông ra dùm cái!

Tsubaki không gần ngại đạp vào lưng đẩy Tsukusa lao ra phía đối thủ không phanh

_ Tsu – kun quá đáng!

Thế là Tsukusa gặp ngay một trận đọ kiếm với nàng người cá trong tình trạng hết sức tức giận

Tsubaki để thanh kiếm vào hông giống như các samurai tư thế chuẩn bị rút kiếm khỏi vỏ, mắt khẽ nhắm lại như thể đang tập trung nhớ lại những gì mình vừa học được

_ Kiếm phái Kurahashi: Ngũ Điểm Nha Toàn Chỉ!

Tsubaki phóng như một cơn gió lao thẳng đến chỗ hai người họ. Thật vừa may khi Tsukusa bị hất nằm chổng vó sang một bên

Trông thấy kẻ thù lao đến, cô gái tóc đỏ vung hai kiếm chém ngang từ trái sát sườn thì Tsubaki nhanh chóng hụp đầu xuống, dùng sống kiếm vút từ trái vào chân trái đối phương trườn ra sau rồi xoay người chém vào chân phải từ phía sau lưng. Tiếp tục vung kiếm chém từ trên trái xuống vào bả vai trái rồi vòng lên trảm vào bả vai phải, cuối cùng là kết thúc bằng một cú xoạch ngang lưng và dừng lại bằng tư thế tra kiếm vào vỏ

_ Trảm!

Ngay lập tức, những chỗ bị đánh trúng bỗng trở nên đau buốt đưa cơ thể nàng người cá nặng nề trong phút chốc khiến cô gái tóc đỏ phải buông kiếm leng keng và gục xuống sàn trong khi đang phải cố gắng lấy lại sự điều khiển cơ thể

_ Đừng cố nữa, trúng phải chiêu thức này thì ngươi không thể cử động được ít nhất trong vòng vài giờ đồng hồ. Một kiếm sĩ không thể dùng kiếm thì chắc chắn sẽ phải nắm lấy cái chết. Trận đấu kết thúc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.